“Chị đóng cửa lại rồi còn nghe thấy tiếng hai đứa bé khóc, thảm thiết vô cùng…”Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Lục Phong Liệt, chị ta còn bày ra vẻ tự trách.
“Ai ya, đều do chị, lúc đó chị không nên để em ấy dẫn hai đứa nhỏ đi mới đúng, em ấy nóng tính, sợ là lại đánh bọn nhỏ nữa…”Sắc mặt Lục Phong Liệt trở nên lạnh lùng hẳn, anh cắn chặt hàm răng, cố giả vờ bình tĩnh nói:“Cảm ơn chị dâu, không liên quan gì tới chị.
”Anh ném lại một câu như vậy, sau đó mới nổi giận đùng đùng xoay người đi tới trước cửa nhà, vươn tay đập cửa.
Trông điệu bộ này, Lục đại đội trưởng sẽ không đánh người đấy chứ?Nghe tiếng đập cửa rầm rầm vang dội, trong mắt Từ Xuân Vũ lóe lên vẻ đắc ý.
Nếu Tần Tiểu Kiều bị dạy dỗ một trận thì tốt, không uổng công chị ta đứng đây chờ Lục Phong Liệt thật lâu.
“Đến đây…”Tần Tiểu Kiều còn đang khó hiểu, sao Lục Phong Liệt lại tức giận như vậy, cũng không sợ đập hỏng cửa.
Cô bước nhanh tới mở cửa, thấy anh tái mặt, cô sợ hết hồn, còn tưởng hôm nay huấn luyện không thuận lợi, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ tranh thủ lùi về phía sau:“Anh về rồi? Vừa lúc, rửa tay ăn cơm đi, hôm nay em nấu sườn heo khô…”Vừa nói Tần Tiểu Kiều vừa xoay người đi vào phòng bếp.
Lục Phong Liệt thuận tay khép cửa lại, mắt lạnh đảo qua, đụng phải hai đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh bàn chờ mẹ bưng đồ ăn lên.
Đại Bảo ngoan ngoãn nhìn cha, đôi mắt hơi sưng, có thể thấy được cậu bé đã khóc.
Tiểu Bảo cũng thế, nhưng nét mặt cậu bé rất vui vẻ, còn tranh thủ vội vã bò xuống ghế, chạy tới ôm lấy chân anh, còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười tủm tỉm hỏi:“Cha, cha đã về rồi!”Lục Phong Liệt ôm Tiểu Bảo lên hon cậu bé một cái, khóe mắt liếc nhìn phòng bếp.
Nghe tiếng động truyền tới từ bên trong, anh hỏi:“Sao mắt con lại đỏ?”Tiểu Bảo chép miệng, vừa định mách lẻo lại nhớ tới hôm nay mụ la sát vốn không đánh mình, trong lúc nhất thời cậu bé lại nói không ra lời.
Mà Tần Tiểu Kiều đã bưng một chậu bánh bao nhỏ đi ra: “Hôm nay em không nấu cơm, chúng ta ăn hết bánh bao em hấp lúc sáng đã.
Lục Phong Liệt, chắc anh cũng từng ăn bánh bao thay cơm rồi chứ?”Lục Phong Liệt không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt cô, giọng không thân thiện lắm: “Bọn nho đã khóc?”Anh không hỏi thẳng có phải Tần Tiểu Kiều đã đánh con không, nhưng Tần Tiểu Kiều lại nghe ra ý chất vấn từ trong lời anh.
Cô đặt bánh bao xuống, vừa bận rộn vừa gật đầu.
“Sáng sớm hai đứa nhỏ thừa lúc em làm điểm tâm mà chạy qua nhà chị Lưu đối diện, em không biết, lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm vẫn không thấy bọn nhỏ đâu.
”“Sau đó em mới biết chị Lưu cố ý kêu bọn nhỏ đừng lên tiếng, em tức giận quá mức đã cãi nhau với chị ấy hai câu, hai đứa nhỏ bị dọa khóc.
”Thấy mặt cô đầy vẻ căm phẫn, không giống như đang mượn cớ, Lục Phong Liệt lại trầm mặt nhìn về phía Tiểu Bảo mình ôm trong ngực.
“Thật?”Tiểu Bảo chầm chậm gật đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...