80 Kiều Thê Vừa Ngọt Vừa Ấm Áp Quân Nhân Cao Lãnh Không Thể Không Yêu


Viên Thanh Sơn tưởng mình nói vài câu, mụ đàn bà độc ác sẽ không chấp nhặt với mình.


Không ngờ mới nửa ngày, cô ta đã không giả vờ được nữa.


Lén mừng thầm vì không coi cô ta là người tốt.


"Ha! Cuối cùng cậu cũng nói ra lời trong lòng rồi! Không giả vờ được nữa đúng không?"

"Vậy thì cậu đi đi! Dù sao bố tôi cũng sắp ly hôn với cậu rồi! Đợi khi báo cáo ly hôn được phê duyệt, cậu không đi cũng có người đưa cậu đi!"

Trong lòng Lâm Kiều Kiều buồn nôn muốn ói!

Cô vừa mới xuyên không đến đây đã nghèo rớt mồng tơi, trong người không có một xu dính túi.


Rời khỏi nhà họ Viên, ngay cả một chỗ ở cũng không có, cho dù có đi thì có thể đi đâu?

Nguyên chủ gây nghiệp chướng hại cô thảm quá.


Hít một hơi thật sâu cô hung dữ trừng mắt nhìn thằng nhóc: "Cậu là cái thá gì? Dựa vào đâu mà bảo tôi đi? Tôi là một nửa hợp pháp của bố cậu, ngôi nhà này có một nửa là của tôi!"

"Ngược lại là cậu, trong nhà này chẳng có gì, muốn đi thì cậu đi!"


Thằng nhóc cố tình chọc tức cô đúng không?

Vậy thì cô cũng không cần nương tay với nó.


Xem xem ai ngang hơn ai.


Quả nhiên…

Lâm Kiều Kiều vừa nói xong, Viên Thanh Sơn im lặng.


Cậu ta không cam lòng trừng mắt nhìn cô, quay người chạy ra ngoài.


Lâm Kiều Kiều muốn gọi nó quay lại, chỉ kịp gọi một tiếng tên nó, rồi không thấy bóng dáng thằng nhóc đâu nữa.


Xong rồi!

Thằng nhóc này định bỏ nhà đi bụi sao?

Lâm Kiều Kiều đang định ra ngoài tìm người thì trong phòng Tây truyền đến giọng nói của lão già: "Không cần quan tâm! Một lát nữa nó sẽ về!"

Ông ta đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa thằng nhóc và Lâm Kiều Kiều.



Cũng biết tại sao Viên Thanh Sơn lại chạy ra ngoài.


Chỉ là không muốn xin lỗi mụ đàn bà độc ác mà thôi.


Trong chuyện này, Viên Thanh Sơn có lỗi, anh ta sẽ không bao che.


Lâm Kiều Kiều nghĩ đến bếp vẫn còn đang cháy, sợ lửa cháy lan ra ngoài đốt cả ngôi nhà đành phải quay lại.


Làng Tiểu Dương hai mặt giáp sa mạc, một mặt là biển, một mặt là núi.

Trong phạm vi trăm dặm, đều là sa mạc và rừng rậm chưa được khai phá.

Xung quanh thôn Tiểu Dương còn có một số ngôi làng khác, toàn là quân nhân cùng đến thực hiện nhiệm vụ với Viên Duật Triết.


Lần thực hiện nhiệm vụ này ít nhất cần năm năm.

Vì vậy, khi đến đây, mọi người đều kéo theo cả gia đình.


Nhà của Chính ủy Diệp không xa nhà họ Viên, sau khi ra khỏi nhà họ Viên, rẽ phải, đi qua hai con hẻm là đến.


Viên Thanh Sơn chạy một lúc đã thấm mệt rồi, cậu ta đưa hai tay chống đầu gối cúi người nghỉ ngơi.


Diệp Hi Ninh vừa hay đi ra, nhìn thấy nó, lập tức vẫy tay với nó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận