70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ


Tống đoàn trưởng:...

Tống Hướng Đông thấy không ổn liền kéo Tống Hướng Hồng đứng dậy: "Ba, con cũng no rồi, con dẫn em trai đi chơi với Kiến Nghiệp và Kiến Vũ."

Lục Ngọc và Chu Quân liếc nhìn Tống đoàn trưởng rồi nhìn Phùng Mai đang ngồi ở bàn bên cạnh, Lưu Cường cũng có chút bối rối.

Từ Yến chạm vào cánh tay Phùng Mỹ nhỏ giọng nói: " chị dâu, Tống đoàn trưởng đang gọi chị."

Phùng Mai gắp một miếng đậu phụ nói: “Nghe được.”

Từ Yến:......

Giang Niệm:......

Giọng nói của cô ấy không lớn, nhưng hai bàn gần nhau, trong sân rất yên tĩnh, lời nói của Phùng Mai vang lên trong tai Tống đoàn trưởng, tính tình nóng nảy đột nhiên nổi lên, ông ấy đặt đũa lên bàn.

Thật khó, ông aya làm mặt hổ gầm lên: “Này, con hổ con tôi chọc bà sao? Bà muốn làm tôi mất mặt à?”

Giọng nói này nghe như đang huấn luyện binh lính trong trung đoàn chưa kể Phùng Mai ,Giang Niệm và Từ Yến cũng giật mình.

Lục Ngọc nhìn thân hình gầy gò của Giang Niệm khẽ run lên, nói với Tống đoàn trưởng: " Tống đoàn trưởng, hôm nay là Trung thu, nếu ngài có việc gì thì ngày mai chúng ta bàn tiếp."

Tống đoàn trưởng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ vì bị vợ sỉ nhục trước mặt người khác, nhưng ông ấy cũng không nói thêm gì nữa, khịt mũi lạnh lùng, cầm đũa lên nói chuyện với đám người Lục Ngọc về chuyện của nhóm.

Giang Niệm vừa rồi thực sự bị giọng nói của Tống đoàn trưởng làm cho giật mình, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phùng Mai, cô nhìn thấy Phùng Mai cũng thở dài nhẹ nhõm như cô, sau đó lại vỗ nhẹ vào ngực cô và Từ Yến.

Giang Niệm:......

Từ Yến:......

Họ thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với chị dâu Phùng?

Sau bữa tối, Phùng Mai và Từ Yến giúp Giang Niệm rửa nồi và bát đĩa.

Lục Ngọc Tống đoàn trưởng đi về phía đội trước, chỉ để lại hai người phụ nữ ở nhà Từ Yến nhanh chóng hỏi: "Chị dâu Phùng, chuyện gì đã xảy ra.


vừa rồi với chị à?"

Phùng Mai rửa tay

Cô ấy đổ bát nước vào chậu tráng men rồi nói: “Không có gì, tôi chỉ không muốn nói chuyện với lão ta thôi.”

Cô ấy xấu hổ nói rằng mình đang học từ Từ Yến vì sợ họ sẽ cười nhạo cô ấy .

Giang Niệm nhìn thấy, cô mím môi cười nhẹ, không để lộ ra điều gì.

Hôm nay là Tết Trung thu, Từ Yến và Phùng Mai mỗi người về nhà cha mẹ đi dạo, trước tám giờ tối đã vội vã trở về, dẫn theo con cái và Giang Niệm đến sân tập.

Bảy giờ rưỡi, bên trong đã có rất nhiều người ngồi, Phùng Mai dẫn bọn họ chen vào hàng thứ tư ngồi xuống.

Giang Niệm nhìn bối cảnh thời gian trong phim, cảnh tượng trùng lặp với thời đại hiện tại, khiến cô đột nhiên có chút bối rối, không biết mình đang ở trong phim hay thực sự đang ở thời đại này.

Nếu là trong một bộ phim, có lẽ cô có thể quay lại ngay khi bộ phim kết thúc?

Giang Niệm sắp nhìn thấy kết cục, liền nói với Phùng Mai: " Em đi vào trong vệ sinh."

Phùng Mai nói: “Vậy thì đi nhanh về đi.

Phim này hay lắm, không xem hết thì tiếc lắm.”

Giang Niệm tâm tình không cao, liền đáp ứng, đứng dậy rời đi.

Có rất nhiều người đang xem phim, bao gồm người nhà và binh lính, người nhà và binh sĩ hai bên trái phải tách ra, Giang Niệm từ giữa khe hở đi ra, bên trái truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông.

" Chị dâu Giang làm sao vậy?"

“Tôi thấy chị dâu sắc mặt không ổn, chẳng lẽ chị ấy bị bệnh sao?”

Có người thì thầm không nói nên lời, cuối cùng cũng lọt vào tai Chu Quân.

Chu Quân cúi người chạy từ nhóm lính về trụ sở trung đoàn Lục đoàn phó đang nói chuyện với một số doanh trưởng thì thấy Chu Quân đi tới, Lục Ngọc hỏi trước.


: "Chuyện gì vậy?"
Tống đoàn trưởn ngồi ở đó cũng tò mò nhìn sang.

Chu Quân chào vài người sau khi chào xong, cậu ta chạy đến chỗ Lục Ngọc và nhỏ giọng: " Tôi nghe những người lính trong trung đoànnói có người nhìn thấy chị dâu Giang chạy ra khóc."

Lục Ngọc nghiêm khắc đứng dậy và rời khỏi sân tập.

Lữ, Lưu doanh trưởng và một số khác bối rối nhìn Chu Quân.

Lưu doanh trưởng hỏi: "Chuyện gì vậy? Lục đoàn phó làm sao rời đi ?"

Tống đoàn trưởng cũng vẻ mặt dữ tợn: “Còn có chuyện gì chúng ta không thể biết sao?”

Chu Quân gãi gãi sau đầu, có chút xấu hổ nói: “Là chuyện của chị dâu Giang.”

Bây giờ một số người đã im lặng.

Trung thu trăng rất tròn, ban đêm trời vẫn hơi lạnh.

Giang Niệm đi trên con đường rợp bóng cây, xoa xoa cánh tay, cúi đầu nhìn bóng người trên mặt đất, đi thẳng một đường, mũi chân chạm đất, trên mặt có chút cố ý.

Đôi mắt cô đẫm lệ, hàng mi cô ướt đẫm, cô mím chặt môi như đang cố gắng không khóc.

Vốn dĩ đây là một dịp Trung thu vui vẻ, cả gia đình đoàn tụ và cùng nhau xem một bộ phim, nhưng đối với cô lại không phải như thế này.

Nhà cô không có ở đây, cô đang đón Tết Trung thu của riêng mình.

Nghĩ đến cảnh tượng cô nhìn thấy sau khi va vào tường lần đó, cô được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật với tấm vải trắng phủ trên người.

Bố mẹ, ông bà, ông bà đều ở đó, không biết bây giờ họ thế nào rồi?

Ở thế giới thực, cô thực sự đã chết?


Một mình đi dưới ánh trăng, mọi cảm xúc cô đơn và tiêu cực đều dồn vào lòng Giang Niệm mím chặt môi, nhón chân đi theo bóng tối từng bước, để nước mắt lăn dài.

"Chị dâu--"

đột nhiên ở phía sau

Giọng nói của Lục Ngọc vang lên, giọng nói trầm tĩnh uy lực ngày xưa giờ lại có phần lo lắng hơn một chút.

Giang Niệm giật mình trước âm thanh đột ngột đó.

Những ngón chân vừa chạm đất bật ra, sau đó cô nghe thấy một tiếng rắc nhỏ.

Đột nhiên, một cơn đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, cô kiễng chân lên sau hai giây.

cạch, cánh tay anh được giữ chặt bởi một lòng bàn tay khỏe mạnh.

Lòng bàn tay đó tràn ngập hơi ấm ấm áp, thấm vào từng lỗ chân lông trên da.

Giang Niệm cảm thấy cánh tay mình có chút nóng, ngay lúc cô vừa định ngẩng đầu nhìn Lục Ngọc thì anh đã nắm lấy tay cô đặt lên vai mình, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy mắt cá chân bị bong gân của cô.

"Này, đau quá..."

Giang Niệm đau đớn cau mày, cô ôm lấy vai Lục Ngọc thay vì bám chặt vào anh, nhưng cơ bắp của người đàn ông lại căng cứng, khiến ngón tay cô đau nhức.

Lục Ngọc cứng ngắc nắm lấy tay Giang Niệm một lát, anh chú ý tới vai anh bị nắm chặt, nghe được Giang Niệm kêu, khó chịu buông ra mắt cá chân trong lòng bàn tay.

đôi mắt đẫm lệ.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi bị đau gân, cần phải nắn lại.”

Nhìn đôi mắt ươn ướt của Giang Niệm, Lục Ngọc quay đi, tàn nhẫn nói: "Mặc dù nắn lại gân kheo cũng đau, nhưng cơn đau sẽ qua sau một thời gian.

Nếu chúng ta buông tay, bệnh mắt cá chân sẽ rụng tận gốc."

Nghĩ tới vừa rồi đau nhức, Giang Niệm cảm thấy da đầu tê dại.

Cô khịt mũi, cúi đầu không nói gì, lưỡng lự giữa việc chịu đựng cơn đau nhất thời và tìm hiểu tận gốc căn bệnh.

Lục Ngọc thả tay Giang Niệm ra, đưa đến eo cô, cúi người xuống, đặt tay còn lại lên đầu gối cô, bế cô đi về phía nhà của gia đình.


và trèo lên cổ Lục Ngọc.

Lục Ngọc nhìn về phía trước, thấp giọng nói: “Tôi đưa chị dâu về trước.”

Giang Niệm mím môi, thả tay ra đang ôm cổ Lục Ngọc, rụt người lại, không dám thở một hơi.

Thành thật mà nói, cô đã quên mất cơn đau ở mắt cá chân lúc đó.

Bây giờ cô cảm thấy thư giãn, cơn đau ở mắt cá chân hiện rõ, nửa chân đau nhức.

May mắn thay, bây giờ đã là buổi tối, phim cơ bản là mọi người vẫn đang xem phim ở sân tập.

Trên đường đi sẽ rất cô đơn đấy mọi người.

Lục Ngọc nói: “Chị dâu.”

Giang Niệm thanh âm có chút mũi: "Sao vậy?"

Lữ Ngọc nhìn về phía trước, lòng bàn tay đè lên eo và đầu gối của Giang Niệm không ngừng nóng lên, anh dời lực chú ý hỏi: “Tôi nghe Chu Quân nói chị dâu tchạy ra khỏi sân tập khóc lóc.”

Anh dừng lại một chút: “Sao chị lại khóc thế?”

Giang Niệm mím môi, dùng ngón tay kéo mạnh góc áo của cô, mọi cử động nhỏ của cô đều lọt vào tầm nhìn ngoại vi của Lục Ngọc: “Tôi chỉ nghĩ rằng vào thời điểm này năm ngoái, anh trai anh còn đang cười nói với tôi rằng anh đã ở trong quân.

Năm nay âm dương tách biệt nên tôi muốn ra ngoài đi dạo và im lặng một lúc."

Lục Ngọc mím môi mỏng, không nói thêm nữa.

Về đến nhà, Lục Ngọc đặt Giang Niệm lên giường, ngồi xổm xuống cởi giày và tất của cô.

Giang Niệm nhăn mặt đau đớn, muốn đưa tay ngăn cản cô.

Đột nhiên, cô cảm thấy cơn đau dữ dội ập vào não, chân và bắp chân không khỏi run lên, ngón chân căng cứng, tay nắm chặt ga trải giường, trên đầu đau nhức toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Lục Ngọc tóm lấy chân Giang Niên, giẫm lên đầu gối của anh, dùng ngón tay xoa bóp mắt cá chân của cô, nhìn Giang Niệm đau đớn kêu lên, tóc mái vương vãi trên trán, ướt đẫm mồ hôi, anh nghiêng người về phía trước, gần như ôm lấy cả bàn chân của Giang Niệm.

vào vòng tay của anh.

Lục Ngọc dùng đôi mắt đen láy nhìn Giang Niệm, anh dừng lại vài giây khi răng cắn môi dưới của người phụ nữ, trầm giọng nói: "Chị dâu."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận