70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ


Giang Niệm vội vàng chạy về nhà bật đèn, mặc quần áo chạy ra ngoài, sợ chạy quá chậm sẽ bị quỷ bắt.

Cô chạy đến phía sau Lục Ngọc, hít một hơi: “Được.”

Lục Ngọc bước ra khỏi sân, dùng ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua khu vực xung quanh nhưng không phát hiện ra.


Lục Ngọc nắm chặt chốt cửa, một lúc sau mới nói: “Ừ.”
a kẻ khả nghi.

“Là ai? Đêm khuya như vậy la hét thật đáng sợ!”

“Nếu mấy người không ngủ, chúng tôi còn ngủ, mấy người đang nói cái gì!”

Vừa rồi tiếng kêu của Giang Niệm đã đánh thức mấy nhà lân cận.

Mấy bà vợ quân nhân đang đi thay quần áo đều muốn tới xem chuyện gì đang xảy ra.

Phùng Mai và Tống Chí Vỹ ở phòng bên cũng đi ra.

Phùng Mai dụi dụi mắt, sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy Giang Niệm đang đứng ngoài cửa túm tụm sau lưng Lục đoàn pho: “Vừa rồi các em có nghe thấy tiếng phụ nữ gọi không?”


Giang Niệm:......

Cô thì thầm: “ Em có nghe.”

Giọng nói của Phùng Mai cao lên rất nhiều: “Đêm không ngủ, sao lại la hét?”

Giang Niệm:......

Cô thắt chặt quần áo, cúi đầu vừa định giải thích thì Lục Ngọc đã lên tiếng trước: “Chị dâu vừa nghe thấy tiếng phụ nữ khóc ngoài cửa nên rất sợ hãi.”

Tống Chí Vỹ nghe vậy, liền nhìn về phía sân Lưu doanh trưởng

Phùng Mai cũng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô, tức giận nói: “Ngoại trừ Từ Yến, người ở bên ngoài suốt đêm khóc lóc gào thét, còn có ai có thể ở đó?”

Đột nhiên cô aya càng tức giận hơn, hướng về phía Lưu doanh trưởng nói: “Đêm không ngủ, người khác còn ngủ.

Chuyện nhà ngươi đừng quấy rầy người khác.


Khóc đi, khóc đi, lần sau cô khóc đi về nhà khóc đi.

đừng dọa người khác!"

Lục Ngọc:......

Giang Niệm:......

Hai người mới chuyển đến đây được hai ngày, không biết Từ Yến vẫn có thói quen ngồi xổm trước cửa nhà mình và khóc suốt đêm.

Nếu biết là Từ Yến, Giang Niệm sẽ không sợ đến mức tê cả da đầu.


Lưu doanh trưởng mặc áo bước ra ngoài và nhìn thấy nhiều người đang tụ tập bên ngoài, trong đó có Tống đoàn trưởng và Lục đoàn phó.

Cậu ta đột nhiên bị đau đầu dữ dội.

Vừa rồi cậu ta chạy ra ngoài sân, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, biết là chị dâu của Lục Ngọc nhà bên cạnh đang sợ hãi, liền nói với Giang Niệm: “ Chị dâu tôi sẽ thay mặt Từ Yến bồi thường cho chị.

Không, tôi sẽ bảo cô ấy lại.”

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Tống đoàn trưởng cậu ta nhanh chóng nói: “ Tống đoàn trưởng, từ nay tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Từ Yến, ngăn cản cô ấy lại làm phiền mọi người.”

Sau đó, cậu tanói với những người vợ quân nhân nửa đêm chạy ra ngoài: “Là lỗi của chúng tôi đã làm phiền mọi người.

Mọi người hãy quay lại ngủ đi.”

Tống Chí Vỹ chỉ vào Lưu doanh trưởng tức giận nói: “Muốn trị nước, trước tiên phải trị gia.

Cậu nhìn cậu, ngay cả vợ của mình cũng không chăm sóc được, sao có thể chăm sóc binh lính của mình! Lưu Cường nói cho cậu biết, lần sau cậu sẽ viết phê bình cho tôi!”

Nói xong ông ấy rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.

Phùng Mai trừng mắt nhìn Lưu doanh trưởng nói với Giang Niệm: “Không sao, về ngủ đi.”

Giang Niệm nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Những người vợ quân nhân khác cũng phàn nàn vài lần rồi về nhà.


Lưu doanh trưởng nhìn Lục Ngọc, thấy sắc mặt anh có chút lạnh lùng, tức giận xoa mặt, thở dài: “Lục đoàn pho, thực xin lỗi.”


Lục Ngọc nói: “ Từ Yến dù thế nào cũng là vợ của cậu, là mẹ của hai đứa con trai của cậu.

Nếu cô ấy không suy nghĩ chín chắn mà làm điều ngu ngốc, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận.”

Nói xong, anh cũng không thèm nhìn mặt Lưu Cường, cùng Giang Niệm quay về.

Sau khi mọi người rời đi, Lưu Cường cũng đi vào nhà, nhìn thấy Từ Yến đang ngủ quay mặt vào tường, cậu ta nghiến răng nghiến lợi tiến lên, tóm lấy vai cô ấy, buộc phải quay người lại.

Đôi mắt sưng đỏ nhìn cậu ta: “Anh còn muốn đánh tôi à?!”

Lưu Cường nắm chặt hai tay trên giường, kìm nén cơn tức giận muốn đánh cô ấy một cái, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đi ngủ với con trai tôi !”

Anh sợ nếu ở lại với Từ Yến thêm nữa, cậu ta sẽ tức giận đến mức mất trí.

“Được rồi, bây giờ anh phải ngủ riêng phòng với tôi phải không?”

“Lưu Cường, nếu anh dám, đừng bao giờ lên giường của tôi!”

Từ Yến ngồi dậy, ôm gối đánh vào lưng Lưu Cường, Lưu Cường không thèm nhìn lại, tức giận ôm chân vào đầu gối khóc lóc.


Hai người con trai của gia đình Lưu Cường nhìn thấy Lưu Cường đi vào và nghe thấy tiếng mẹ khóc xuyên tường.

Họ đang nằm cạnh nhau trên giường, nhìn nhau kinh ngạc khi thấy Lưu Cường cởi quần áo, nằm xuống.

Bên cạnh giường.

Con trai cả Lưu Kiến Nghiệp không khỏi hỏi: “Ba, mẹ khóc rồi.”

“Nếu cô ấy thích khóc thì hãy để cô ấy khóc bao nhiêu tùy thích và để cô ấy yên!”

Lưu Cường xoay người quay lưng về phía hai con trai, nhíu mày thành chữ “Tứ Xuyên”.

Cậu út Lưu Kiến Vũ năm nay mới bốn tuổi, cha mẹ gần như đã cãi nhau từ khi cậu mới sinh ra, cậu sà vào lòng anh trai, lau nước mắt tủi thân nói nhỏ vào tai anh: “Đừng khóc nữa.

, bố lại giận rồi.”


Lưu Kiến Vũ khụt khịt, mím môi, không dám khóc nữa.

Anh ghen tị với Tống Hướng Đông và Tống Hướng Hồng vì bố mẹ họ không cãi nhau hàng ngày.

Sau một trò hề, Giang Niệm căn bản không ngủ được.

Cô nằm trên giường trằn trọc mãi cho đến khi trời tối, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài thì biết là Lục Ngọc đang đứng dậy.

Giang Niệm cũng mặc quần áo đi giày, bật đèn nhìn vào gương, vết thương trên đầu cũng gần như đã lành rồi, cô chải tóc thành hai bím rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lục Ngọc giặt quần áo anh mua ngày hôm qua lại với con gà.

Nhìn thấy Giang Niệm đứng dậy, Lục Ngọc bưng chậu đi vào phòng bếp: “ Chị ngủ thêm một lát,
tôi nấu.”

Giang Niệm nhẹ nhàng lắc đầu: “ Tôi ngủ rồi.”

Cô đi đến giếng lấy nước rửa mặt, đánh răng, nghe thấy tiếng nấu ăn và thái rau từ trong bếp truyền đến, cô vội vàng rửa tay rồi đi vào bếp thì thấy Lục Ngọc đã rót xong.

Rau củ cắt nhỏ cho vào nồi xào chín.

Vì thế cô cố ý ngồi trước bếp lửa.

Lục Ngọc liếc nhìn Giang Niệm đang thêm củi vào bếp, ánh lửa từ bếp lò lập lòe trên mặt cô như mọi khi, cô cúi đầu xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy vết thương trên trán cô gần như đã lành.

Lục Ngọc không ngờ rằng Giang Niệm nhìn gầy gò nhỏ nhắn nhưng giọng nói lại có phần bùng nổ.

Đêm qua nghe thấy tiếng cô khóc, anh lập tức tỉnh dậy.

Buổi sáng tôi xào rau, hâm nóng bốn cái bánh bao bằng bột mì trắng, luộc cháo và hấp một bát sữa trứng.

Bữa sáng được đặt trên bàn, Giang Niệm nhìn bát sữa trứng trước mặt, chớp mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Ngọc đối diện, nhấp một ngụm cháo, nuốt xuống nói: “Ăn nó đi.”

Giang Niệm mím môi, cúi đầu, cảm thấy có chút khó chịu.

Nếu nguyên chủ đợi Lục Ngọc quay lại thêm vài phút nữa thì cô ấy đã không chết nguyên chủ có thể cùng Lục Ngọc hưởng phúc trong quân đội, như vậy cô sẽ không phải bị xuyên qua bị tách khỏi gia đình cô

Không biết bố mẹ, ông bà cô hiện giờ ra sao.

Giang Niệm khịt mũi, không khỏi khóc.

Thế là cô ăn từng miếng nhỏ và khóc khe khẽ.

Lục Ngọc vừa ăn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vai Giang Niệm run rẩy, nhướng mày nói: “Sao chị lại khóc?”


Giang Niệm cắn một miếng sữa trứng, nức nở nói: “ Tôi nhớ nhà , anh à.”


Lục Ngọc không nói gì nữa, nhanh chóng ăn xong, trở về phòng mặc quân phục đi ngang qua phía sau Giang Niệm, nói: “Chị dâu, chị cố lên.



Đi ra ngoài cửa, Lục Ngọc thanh âm lại vang lên: “Buổi trưa tôi đi miếng đất kia nhổ cỏ, sẽ không trở về.”

Cửa sân đóng lại, tiếng bước chân rời đi.

Tiếng còi vang lên trong quân đội, nghe rất phấn khích.

Giang Niệm lau nước mắt, cũng không có tâm tình ăn cơm, nhưng nghĩ đến thời đại này đồ ăn quý giá, hắn bưng bát ăn xong món sữa trứng, sau đó bưng bát đĩa vào bếp rửa sạch.

.

Trên thớt có một chiếc chậu tráng men màu đỏ, trong đó là món gà đá nước giếng mà Lục Ngọc vừa đổ.

Cô quyết định nấu canh gà cho Lục Ngọc mang ra đồng vào buổi trưa.

Giang Niệm đặt gà lên thớt, chặt thành từng miếng, sau đó rửa sạch thịt trong nước giếng.

Không cần phải nói, tuy đang là mùa hè nhưng nước trong giếng thực sự là băng.

Sau khi cô đông lạnh thịt gà đã cắt nhỏ trong chậu tráng men đỏ và trộn các nguyên liệu, cô nghe thấy giọng nói của Phùng Mai từ bên ngoài truyền đến.

“Giang Niên——“

Giang Niệm xoay người, hướng về phía cửa sổ hô: “ Em ở trong bếp.”

Khi Phùng Mai bước vào, cô ấy nhìn thấy con gà trong chậu men đỏ, tròn mắt kinh ngạc: “Trời ơi, con gà này chẳng phải đắt tiền sao?”

Điều này khiến Giang Niệm không khỏi hỏi.

Lục Ngọc mua nó, cô cũng không biết.

Nhưng gà ở thời đại này chắc chắn không hề rẻ nên cô gật đầu: “Lục Ngọc tối qua đã mua.”

Phùng Mai trong mắt có chút tham lam, nhưng cũng sẽ không trơ trẽn chạm vào người khác da thịt: “ Lục đoàn phó đối với chị dâu của cậu ta thật sự rất tốt, cậu ta hiện tại cũng không còn nhỏ.

Em bây giờ coi là một nửa người thân của cậu ta .Là chị dâu cô phải lo lắng về cuộc hôn nhân của Lục Ngọc”

Giang Niệm cười nói: “ Tôi nhất định sẽ làm được.”

Trong sách nam chính thuộc về nữ chính, nàng tính toán thời gian, phát hiện nữ chính nên sớm báo cáo bệnh viện, sau đó giả vờ bị bệnh, để cho Lục Ngọc đưa cô đi bệnh viện.

Hai người họ gặp nhau, cốt truyện sẽ hoàn tất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận