70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức


Thôn Tam Thủy giống như một mặt hồ tĩnh lặng, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể tạo ra một gợn sóng trên mặt hồ.

Tin tức Giang Thúy Thúy có thai trước khi kết hôn chẳng khác nào ném một viên đá vào trong nước, bọt nước lập tức bắn ra rất nhiều.
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong cả thôn đều bàn tán sôi nổi, đủ loại suy đoán cũng vang lên bên tai không dứt.
"An Khê, hôm nay lúc em khám bệnh cho Giang Thúy Thúy, là cô ta thật sự mang thai rồi sao? Mặc dù Giang Thúy Thúy này nói chuyện không khiến người ta ưa thích gì, nhưng bình thường chị thấy cô ta cũng rất thành thật yên phận, sao có thể làm ra chuyện có thai trước khi cưới được, em nói xem cha của đứa bé đến cùng là ai nhỉ?" Kim Châu nói chuyện với An Khê với vẻ hóng hớt.
"Em cũng chẳng phải giun đũa trong bụng cô ta, sao có thể biết nhiều như vậy được." An Khê cúi đầu cười cười.
Thực ra, chuyện Giang Thúy Thúy mang thai đã nằm trong dự liệu của cô, nhưng cũng ngoài dự đoán của cô.

Từ rất lâu trước đây, cô còn phát hiện được một vài cử chỉ bất thường của cô ta.

Nhưng mà theo lý mà nói, cô ta chắc hẳn là người quý trọng danh dự của bản thân nhất mới đúng.

Bởi vì những chuyện mà bản thân cô ta đã trải qua trước khi sống lại kia mà Giang Thúy Thúy đã hiểu rõ đám đàn ông.

Trước đây hay sau này cũng có không ít người theo đuổi cô ta, nhưng từ trước đến nay cô ta luôn điều chỉnh khẩu vị của những người đàn ông này, mà chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Nhưng mà bây giờ lại trực tiếp lộ ra tin tức cô ta mang thai, lại thật sự khiến An Khê giật nảy mình.

Trong lòng cô đã càng ngày càng chắc chắn rằng, Giang Thúy Thúy này và nữ chính sống chắc hẳn không phải là cùng một người.
Thực ra, trong lòng An Khê đã thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô biết thủ đoạn của nữ chính sống lại ác độc đến cỡ nào.

Trước đây, lúc đọc tiểu thuyết, cô đã rất khó chịu đối với một vài hành động của cô ta.

Nếu ngay từ đầu người mà An Khê phải đối đầu trực diện là cô ta thì kết cục bây giờ của cô đoán chừng sẽ không tốt hơn Điền Khê bao nhiêu đâu!
An Khê lắc đầu, rũ bỏ hết những cảm xúc tiêu cực hiện lên trong đầu kia.
Hôm nay, Kim Châu bỏ quên đồ ở trong nhà cô, cho nên cô ấy đến đây chỉ để lấy đồ, trò chuyện một lúc rồi trở về.

An Khê để cửa mở để thoáng gió rồi đi vào nhà bếp.

Mặc dù hiện giờ đang ăn đồ ăn ở nhà ăn, nhưng Giang Triều chê thức ăn ở nhà ăn rất không cẩn thận nên mỗi ngày anh thay đổi nhiều phương pháp để bổ sung dinh dưỡng cho cô.
Bây giờ, cô đã biết nhóm lửa rồi, có điều tay chân lại không được nhanh nhẹn như Giang Triều.


An Khê đứng cạnh cửa nhìn người đang ngồi xổm trên mặt đất, trong mắt tràn ngập dịu dàng: "Giang Triều, cũng bận cả một ngày rồi, anh đi tắm rửa trước đi, chuyện còn lại giao cho em."
Chỉ một lát sau, lửa trong bếp lò dần dần cháy lên, Giang Triều phủi mạt cưa trên tay rồi đứng dậy: "Anh không vội tắm rửa đâu, nấu xong món trứng gà hấp này cho em trước đã, để tránh toàn thân em dính mùi khói lửa lại muốn tìm anh khóc lóc."
Trong lòng An Khê ấm áp, ôm lấy anh từ sau lưng, nhỏ giọng nói thầm: "Anh nói lung tung, em tìm anh khóc lóc khi nào."
Giang Triều cúi đầu bật cười ra tiếng: "Không khóc sao, chẳng lẽ là anh nhớ nhầm rồi à.

Anh quên mất là ai khóc lóc xin anh dừng lại mỗi buổi tối rồi."
Đầu óc An Khê ứ máu, thoáng cái mặt đã đỏ như tôm luộc chín.

Cô ra sức véo mấy cái lên lưng anh: "Cái đó không tính, anh đừng có chuyển đề tài."
"Sao lại không tính được?" Bả vai của Giang Triều run lên hai lần, giống như đang nhịn cười.
"Giang Triều!" Giọng nói của An Khê nâng cao hơn một tông, bắt đầu thẹn quá hóa giận.
"Đùa tí ấy mà!" Giang Triều buồn cười mà lắc đầu.
An Khê làu bàu một câu xong, ánh mắt lại nheo lại, tựa như mèo con đang cọ cọ sau lưng anh.
Nấu một bát trứng gà hấp thì không mất quá nhiều thời gian, sau khi trứng gà màu vàng được hấp lên đã thành màu vàng nhạt.

Sau khi cắt sơ qua một tầng phía trên cùng, cô dùng thìa đè xuống, trứng hấp trơn trượt rất có tính đàn hồi.
An Khê dùng thìa múc một miếng cho vào miệng, mềm mềm trơn trơn, cô híp mắt lại một cách rất hài lòng.
"Giang Triều, anh ăn đi." Cô vừa múc một thìa đưa đến bên miệng Giang Triều.
Trong ánh mắt mong chờ của cô, Giang Triều ngậm lấy chiếc thìa có trứng gà hấp kia, xong rồi mà đôi mắt kia còn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trong cặp mắt hạnh kia của anh đong đầy tình yêu khiến An Khê cảm thấy bản thân như bị điện giật một chút.
Cô có chút mất tập trung mà rút thìa lại, nhưng Giang Triều lại cắn chặt trong miệng.
"Giang Triều." Cô nhẹ nhàng gọi một câu.
Giang Triều liếm liếm khóe môi, sau đó mới buông thìa ra.
Mặt An Khê lại đỏ bừng lên, không phải nói sau khi vợ chồng ở chung với nhau lâu rồi thì sẽ nảy sinh chán ghét đối với quan hệ thân mật quá mức à.

Sao cô lại cảm thấy Giang Triều không những không chán mà ngược lại còn càng lúc càng đằm chìm trong tư tưởng nhỏ bé này thế.
Có điều cô cũng rất thích loại tư tưởng này là được, mặc dù có đôi lúc sẽ bị anh đùa giỡn đến đỏ mặt tía tai.


An Khê cúi đầu cười ra tiếng một cách ngốc nghếch.
"Giang Triều, có phải anh cảm thấy hôm nay em nói ra chuyện Giang Thúy Thúy mang thai trước mặt nhiều người như vậy là không được tốt hay không." An Khê cắn thìa, đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên cô cảm thấy tinh thần của bản thân đã được tôi luyện mạnh mẽ hơn một chút rồi.
An Khê có thể không quan tâm đến cái nhìn của những người khác, nhưng mà cô lại để ý đến suy nghĩ của Giang Triều, cô muốn nghe xem anh nghĩ như thế nào.
Giang Triều xoa xoa tóc của An Khê: "Chuyện mà bản thân mình làm ra thì bản thân sẽ gánh vác hậu quả tương ứng, không liên quan gì đến việc em nói hay không." Vừa dứt lời, anh còn bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, vợ anh làm chuyện gì cũng đúng hết."
An Khê bật cười khúc khích lên tiếng, một cảm giác ấm áp dâng lên từ đáy lòng: "Nếu như người xảy ra chuyện này là những người khác mà nói thì em sẽ không nói ra.

Nhưng mà là Giang Thúy Thúy, em chán ghét cô ta, nếu cô ta đi chết mà nói, em chắc chắn sẽ là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi."
Đây là lần đầu tiên Giang Triều nghe thấy An Khê không thân thiện với ai đó như vậy.

Cho dù lúc quan hệ giữa cô và Dương Ngọc Liên tồi tệ nhất thì anh cũng chỉ nghe thấy cô nói một câu không thích người này thôi, nhưng cũng không đến mức mong muốn người khác đi chết.
Giang Triều lập tức nhận ra rằng chắc chắn là lúc anh không biết, giữa hai người nhất định đã từng xảy ra mâu thuẫn gay gắt, hơn nữa là loại chuyện cực kỳ khó hòa giải kia.

Nếu không với tính tình của An Khê, nếu chỉ đơn giản là không thích người khác, cô không thể làm ra loại chuyện đối với bản thân cô mà nói là đã xem như rất cực đoan này được.
"An An, lúc trước Giang Thúy Thúy đã làm gì với em thế?" Giang Triều nghiêm mặt nói.

Anh hiểu rất rõ về An Khê, cô chính là kiểu người trời sinh sẽ không gây chuyện, cho nên chỉ có thể là Giang Thúy Thúy từng động chạm đến cô.
"Lúc trước Lại Tử Đầu muốn cưỡng hiếp em, chính là do cô ta xúi giục.

Thím Lục cũng là do cô ta cố tình gọi đến, nếu lúc đó không phải anh tìm đến thì..."
An Khê hít hít mũi, bóng ma mà chuyện kia để lại trong cô vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt.

Đến bây giờ, cô vẫn còn cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nếu lúc đó không phải Giang Triều chạy đến đúng lúc mà nói, vậy thì lời đồn đại sau đó gần như chính là cô bị người khác cưỡng hiếp rồi danh dự hoàn toàn bị phá hủy.
Có lẽ người khác sẽ thốt ra vài câu thông cảm ngoài miệng với cô, nói vài lời chẳng giải quyết được vấn đề thì cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình như trước, nhưng nỗi đau để lại cũng sẽ đi theo cô cả một đời.

Từ trước đến nay, cô cũng chẳng phải là người kiên cường gì đó, nếu thật sự không chịu đựng được nữa mà nói thì cô sẽ đi tìm cái chết.
Sợi dây cung trong đầu kia kéo có hơi căng, An Khê rũ mắt, mỉm cười giống như không để ý, sau đó cô nhét thìa vào miệng, có điều trong thìa vốn dĩ không có trứng gà hấp.
Lòng bàn tay Giang Triều siết chặt với nhau, thời gian mà thím Lục và Giang Thúy Thúy xuất hiện quả thực rất vừa khớp, hơn nữa, càng đừng nói đến chuyện bình thường hai người này có quan hệ rất tốt, muốn cùng nhau đi vào trong rừng trúc cùng một thời gian và cùng địa điểm, thì tỷ lệ của chuyện này thấp đến cỡ nào.

Thế nhưng từ trước đến nay, anh không nghĩ chuyện này sẽ liên quan đến Giang Thúy Thúy.


Giữa bà con họ hàng trong thôn với nhau, dù có xấu xa đến đâu cũng chỉ là nói năng độc địa hay ham chút lợi nhỏ mà thôi, Giang Triều tưởng rằng anh đã suy nghĩ đến lòng dạ xấu xa nhất của con người rồi.
"Nếu như anh không xuất hiện..." Giọng nói của Giang Triều tắc nghẹn, ngay từ đầu anh cũng không dám đưa ra giả thiết như vậy.
"Thực ra cũng không có gì, cùng lắm thì em nhờ cậy vào anh, ỷ lại anh cả đời, để anh không cưới được vợ." An Khê vùi mặt vào trong bát, lộ ra đôi mắt đầy ý cưới với anh.
Đáy lòng Giang Triều dâng lên một nỗi đau xót, nếu cô thật sự có thể ỷ lại anh cả đời thì ngược lại quá tốt rồi.

Với tính cách ngốc nghếch kia của cô, chuyện gì cũng chỉ biết gánh vào trên người mình thì e rằng có đánh chết thì cô cũng sẽ không dính tí tẹo quan hệ nào với anh.
Giang Triều ôm người vào trong lòng: "Sao không nói cho anh sớm hơn một chút hả?"
"Có gì để nói đâu chứ, cũng chẳng phải chuyện hay ho gì." An Khê than thở một câu.

Thực ra, chỉ trong chớp mắt như vậy, cô quả thực đã muốn nói thẳng cho anh về mọi chuyện, nhưng mà cuối cùng cũng bị cô nhịn xuống.

Cô đã rất có lỗi với anh rồi, cần gì phải nói ra khiến anh không thoải mái, với lại người khác dựa vào cái gì để tin những lời vô căn cứ của cô đây.
Sau này, sau khi cô biết tấm lòng của Giang Triều thì càng không cần phải nói cho anh.

Bây giờ nói ra cũng chỉ là bởi vì anh hỏi đến, cô cũng không có gì hay để giấu diếm.
"Giang Triều, em mệt rồi." Hai tay An Khê ôm lấy eo anh, vừa rồi sợi dây cung trong đầu kia kéo quá căng, bây giờ thả lỏng xuống thì cô lập tức cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi, mí mắt liên tục nâng lên hạ xuống.
"Mệt rồi thì ngủ đi! Anh ôm em nhé!" Giang Triều nhẹ nhàng vỗ về lưng của người trong lòng, sau khi dỗ người ngủ xong, anh cẩn thận ôm người đặt lên giường, thuần thục cởi áo khoác trên người An Khê ra rồi lấy chăn đắp lên người cô.
Sau khi rời khỏi vòng tay ấm áp, An Khê nhíu nhíu lông mày, nằm trên giường mà quay đầu lại một cách bất an.
Giang Triều đứng ở bên giường, hai tay nắm chặt lấy khung giường, không biết nghĩ đến cái gì, đáy lòng đột nhiên nảy ra một tia ác ý, hai hàng lông mày nhíu lại càng chặt hơn.
"Giang Triều." An Khê ngủ mơ, môi khẽ nhếch lên.
"An An, anh ở đây."
Ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn đang dần dần phai đi, một nửa bầu trời là màu xám, nửa còn lại màu đỏ tươi, là ánh nắng chiều còn chưa tan đi.

Ngày mai vẫn sẽ là một ngày đẹp trời như trước, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, thì sẽ không biết được ngày mai sẽ ra sao.
Những tiếng mắng chửi nặng nề đang vang lên trong một căn nhà gỗ.

Cửa sổ đều được đóng chặt lại để ngăn cản những ánh mắt nhìn trộm của hàng xóm xung quanh.
Cả đời Giang Nhân là một người thành thật, nhưng ngay ngày hôm nay, mặt mũi của ông ta đã bị con gái của mình ném đi cả rồi.
"Ông đây cho mày không biết xấu hổ, con gái nhà ai lại làm ra chuyện có thai trước khi kết hôn giống như mày chứ.

Hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày và đứa con hoang trong bụng mày, để tránh mày ra ngoài làm mất thể diện của chúng tao." Giang Nhân tức giận đến đôi mắt cũng đỏ ngầu, cầm lấy đòn gánh mà quất lên người Giang Thúy Thúy đang quỳ trên mặt đất.
"Cha, con sai rồi, sau này con không dám nữa, con xin cha đừng đánh nữa!" Giang Thúy Thúy ôm người lăn lộn trên mặt đất.

Cô ta không biết tại sao chuyện lại phát triển đến tình trạng như bây giờ.


Giang Thúy Thúy hối hận rồi, nếu ngay từ đầu cô ta không nhằm vào An Khê mà nói thì sẽ không bị Lại Tử Đầu nắm thóp, cũng sẽ không bị gã đe dọa mà xảy ra quan hệ, bằng không thì cũng sẽ không mang thai đứa bé này.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện trong bụng cô ta có thêm một tảng thịt thối thì Giang Thúy Thúy ghê tởm đến toàn thân muốn nôn mửa.
Giấc mơ gì đó, tất cả mọi thứ đều là giả, rõ ràng hiện thực hoàn toàn khác với giấc mơ, cô ta không biết đến cùng là điều gì đã mê hoặc lòng dạ của bản thân.
Là cuộc sống thê thảm trong giấc mơ ư—— không phải, đó vốn dĩ không phải là cuộc sống của cô ta, rõ ràng bản thân chỉ cần không đi Quảng Châu thì không phải có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ hay sao?
Chẳng qua, tại sao cô ta lại cố chấp đổ hết thù hận lên trên đầu An Khê chứ, rõ ràng cô ta và An Khê là hai người đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau cơ mà.
Phải rồi, chính là lòng phù phiếm của cô ta giở trò quỷ.

Thích anh Giang Triều gì đó, cô ta chỉ là coi trọng anh sẽ thăng chức rất nhanh trong tương lai, mới muốn lôi kéo quan hệ với anh.

Cô ta tìm đủ mọi cách để chia rẽ hai người, kết quả thì sao! Ngược lại còn tác hợp cho hai người ở bên nhau rồi.
"Chuyện của cô và Giang Triều không liên quan đến tôi, tôi bảo đảm với cô sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì giữa hai người các cô, cho nên tôi cũng hy vọng cô đừng có kéo tôi vào việc tranh chấp của các cô, mọi người đi đường của bản thân là được rồi." Cô ta nhớ đến lời nói lúc đó của An Khê và ngay cả ánh mắt cũng muốn chết lúc ấy.
Nếu lúc đó cô ta ghi nhớ lời của An Khê trong lòng thì có phải bây giờ sẽ hoàn toàn khác nhau rồi hay không, không có Giang Triều thì cô ta cũng sẽ sống rất tốt mà.
"Cha, đừng đánh nữa, Thúy Thúy chảy máu rồi!" Giang Đại Nha thấy em gái bị đánh cho thừa sống thiếu chết thì không nhịn được mà hét lên.
Quả nhiên trên mặt đất đã có một vũng máu, toàn thân Giang Thúy Thúy co quắp lại thành một cục, đôi mắt trống rỗng kia không có chút tinh thần nào.
Đánh lâu như vậy, Giang Nhân coi như đã trút hết giận, ông ta cũng hoảng sợ mà ném đòn gánh sang bên cạnh.
Tối đến, Giang Cúc Hoa đẩy cửa phòng con gái ra, nhìn thấy Thúy Thúy nằm trên giường với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, bà ta không nhịn được mà thở dài một hơi.

Giang Thúy Thúy khác thường cũng không phải ngày một ngày hai, nếu bà ta sớm phát hiện ra sự bất thường của con gái, nói không chừng sẽ không ầm ĩ đến mức này.
"Thúy Thúy, con nói cho mẹ nghe đi, người làm bụng con to lên đến cùng là ai."
Giang Cúc Hoa đã phiền muộn với cái tính vô tích sự của con gái, vừa hận gã đàn ông làm bụng cô ta lớn lên kia.

Nếu bà ta biết là người nào thì chắc chắn sẽ giết chết gã.
Trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt, con ngươi của Giang Thúy Thúy lại giãn to ra.
Thấy hồi lâu con gái không đáp, Giang Cúc Hoa cũng không tức giận: "Con rẻ mạt như vậy sao, cũng đã là lúc nào rồi mà vẫn muốn bảo vệ cái tên không biết xấu hổ kia, làm bụng con to lên lâu như vậy rồi mà cũng chẳng thấy gã ra mặt nói một câu, con cảm thấy gã đàn ông này có thể tin được sao?"
Giang Thúy Thúy mấp máy miệng, không phải cô ta muốn bảo vệ gã mà là không muốn nói ra khiến cả nhà mất mặt nhiều hơn nữa.

Dù sao bây giờ cô ta cũng xong đời rồi, vậy thì kéo tên đàn ông thối tha đó cùng xuống địa ngục với cô ta đi!
"Mẹ, con muốn đi tắm!"
Lúc Giang Cúc Hoa tưởng rằng không còn âm thanh, đang định rời đi thì Giang Thúy Thúy đột nhiên mở lời.

Giọng nói kia không hề có sức sống, chẳng khác nào cái cây đã chết héo rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui