Giang Thúy Thúy lại mơ thấy giấc mộng kia.
Từ nửa tháng trước, cô ta đã mơ đi mơ lại cùng một giấc mộng, nhìn thấy cả một đời của mình.
Ở cuối giấc mộng, Giang Thúy Thúy thấy đất nước mở ra cải cách, vì thế cô ta liền đến Quảng Châu, sau đó lại bị người khác lừa hết tất cả tiền trên người.
Không còn cách nào khác, Giang Thúy Thúy phải vào hộp đêm trở thành tiểu thư tiếp khách.
Cuối cùng cô ta mắc bệnh truyền nhiễm, chết một cách thảm thương trên đường phố, không một ai chôn cất.
Cảnh tượng trong mộng quá rõ ràng, không giống như đang nằm mơ, ngược lại giống như chính bản thân cô ta đã từng trải qua.
Vào thời điểm thanh niên trí thức gọi là Điền Khê kia tới thôn Tam Thủy, chính là lúc bi kịch của Giang Thúy Thúy bắt đầu.
Cô ta và Giang Triều là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, nếu như không phải do Điền Khê, vì đảm nhiệm chức vụ giáo viên tiểu học ở thôn, sống chết cầu xin bản thân muốn gả cho Giang Triều, thì dựa vào mối quan hệ của Giang Thúy Thúy và Giang Triều, hắn nhất định sẽ cưới cô ta chứ không phải Điền Khê.
Nếu như Giang Thúy Thúy được gả cho Giang Triều, cô ta chắc chắn sẽ không đi Quảng Châu.
Nếu không đi Quảng Châu, cô ta sẽ không bị người khác lừa gạt, không bị lừa gạt sẽ không phải vào địa phương dơ bẩn, còn bị bệnh truyền nhiễm, cuối cùng chết không có chỗ chôn.
Người phụ nữ tên Điền Khê đó chính là loại đàn bà vong ân bội nghĩa.
Bản thân kết hôn với Giang Triều, hưởng mọi lợi ích, thế nhưng sau khi thi xong đại học liền trở mặt không nhận người, ngay cả đứa con trai cô vừa mới sinh cũng không tiếc bỏ rơi.
Bỏ chồng vứt con, chạy theo tương lai của bản thân.
Giang Triều vốn là người kiêu ngạo, lại vì người đàn bà phụ bạc đó mà rời bỏ quê hương, đi đến nơi xa lạ để sinh sống.
Cũng may sau đó Giang Thúy Thúy nhìn thấy trên báo chí, Giang Triều ra khơi kiếm được nhiều tiền, trở thành nhà tư bản nổi tiếng tại Quảng Châu, bất quá khi đó cô ta đã bị bệnh truyền nhiễm, căn bản không dám đi tìm hắn.
Giang Thúy Thúy không biết người phụ nữ kia có kết cục như thế nào, nhưng Điền Khê có thể thi lên đại học, quốc gia nhất định sẽ bố trí cơ quan và công việc cho cô.
Cho dù cuộc sống của Điền Khê có ra sao đi chăng nữa, so với Giang Thúy Thúy chắc chắn vẫn tốt hơn.
Cô ta ngược lại có chút không hiểu, tại sao người đàn bà xấu xa như Điền Khê có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy, còn bản thân cô ta lại lắm tai ương, chết không được tử tế.
Dựa vào cái gì, nếu như toàn bộ sự tình phát sinh trong mộng đều là thật, cô ta tuyệt đối sẽ không đi Quảng Châu, cũng tuyệt đối không để cho người đàn bà kia gả cho Giang Triều.
Giang Triều chỉ có thể thuộc về một mình Giang Thúy Thúy mà thôi.
"Thúy Thúy, giúp mẹ mang trả cái cuốc cho chú ba của con." Giang Thúy Thúy tỉnh lại từ trong giấc mộng hư ảo, cầm cuốc chạy một mạch đến nhà chú ba.
Rốt cuộc Giang Thúy Thúy cũng gặp được tiểu trí thức tên Điền Khê.
Cô ta mơ hồ có chút hưng phấn, nếu Điền Khê xuất hiện, chứng tỏ hết thảy sự việc diễn ra trong mộng đều là thật, không phải do cô ta suy nghĩ viễn vông.
Nhưng có điều Điền Khê ở trong mộng không phải đến vào tối hôm nay mà là vài ngày sau nữa.
Bởi vì có trận lỡ núi chặn đường vào thôn, xe không đi vào được, cho nên Điền Khê đã đợi đến khi đường xá được dọn dẹp xong mới quá giang xe vào đây.
"Xin chào, tôi là Giang Thúy Thúy." Giang Thúy Thúy đã học được điệu bộ của người thành phố từ trong giấc mộng kia, bất luận ở phương diện nào, cô ta đều không muốn thua Điền Khê.
"Tôi tên là An Khê", An Khê chậm rãi từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần.
"Không phải tên của cô là Điền Khê à?" Giang Thúy Thúy mở to hai mắt, rõ ràng ở trong mộng, người trí thức trẻ đó tự xưng bản thân là Điền Khê.
Giấc mộng của cô ta làm sao có thể sai.
Cơ mặt của An Khê hơi cứng lại, nở một nụ cười rất miễn cưỡng.
Nếu trước đó, cô còn có thể tự an ủi đây có lẽ là Giang Thúy Thúy trước khi trùng sinh; nhưng là bây giờ, An Khê biết, Giang Thúy Thúy đã sống lại.
Nếu không, cô ta không thể nào biết đến sự tồn tại của Điền Khê.
Thật ra nguyên chủ đối với họ "An" của cha dượng rất là bài xích, lúc rời khỏi Bắc Kinh, giao tiếp bên ngoài với người khác vẫn giới thiệu mình tên là Điền Khê, cho nên nếu nữ chính Giang Thúy Thúy đã sống lại, trong trí nhớ của cô ta tên phải là "Điền Khê" mới đúng.
"Tên của tôi là An Khê, không phải Điền Khê." An Khê khẳng định không thể nói thật với Giang Thúy Thúy.
Giữa cô và nam nữ chính lúc này là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cô đều có thể bị đem ra thành bia đỡ đạn.
An Khê không muốn cùng Giang Triều và Giang Thúy Thúy có bất kỳ mối liên hệ gì, cho nên sau này nhất định phải cách xa bọn họ ra một chút.
Dưới sự hướng dẫn của Giang Triều, An Khê gặp được Bí thư Chi bộ thôn, là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, nhìn thấy An Khê hoàn toàn là một đồng chí trí thức, ông ấy biểu hiện không được tốt lắm.
An Khê là lần đầu tiên đến thôn Tam Thủy, cái gì cũng không biết, không hiểu, toàn bộ đều nhờ Bí thư Chi bộ sắp xếp, bố trí ổn thỏa cho một công việc trong đại đội sản xuất.
Bí thư Chi bộ thấy cô là con gái, hơn nữa dáng người còn mềm mại yếu ớt, theo như người ta hay nói, gió thổi một cái là có thể bay đi mất, nên bố trí cho cô làm một công việc nhẹ nhàng.
Vốn dĩ ở những nơi khác, các thôn sẽ cùng nhau thành lập một đại đội sản xuất, do vị trí của thôn Tam Thủy xa xôi, hẻo lánh nên cả thôn chính là một đại đội sản xuất.
Trong căn tin của đại đội có nuôi hai con heo, một con để giao nộp cho nhà nước, một con khác giữ lại đợi đến Tết đem ra làm thịt, coi như đãi bà con trong thôn sau một năm lao động khổ cực.
Công việc chính của An Khê là cho hai con heo ăn, lúc rảnh rỗi thì phụ một tay trong căn tin.
"Thúy Thúy, công việc này bản thân con quen thuộc, nếu có chỗ nào An Khê không biết, con nhớ chỉ dẫn thêm cho cô ấy." Bí thư Chi bộ cầm trong tay một điếu thuốc lá, gõ bàn.
Ông đã thật nhiều năm làm một lão già an nhàn, bất quá mấy năm nay cuộc sống của mọi người không tốt lắm, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện hút thuốc.
Cho nên mỗi ngày ông chỉ có thể cầm lấy một điếu thuốc rồi giả vờ hút cho đỡ nghiện.
Thật ra cuộc sống ở thôn Tam Thủy so với những nơi khác thì tốt hơn nhiều.
Trước đây, bởi vì vị trí địa lý nên bọn họ là thôn nghèo nhất, có một câu nói như thế này: Con gái gả đi, nhất định không gả đến nhà chồng ở thôn Tam Thủy.
Còn không phải vì thôn quá nghèo sao!
Sau khi triển khai vận động sản xuất, cuộc sống trong thôn của bọn họ không tốt hơn bao nhiêu, nhưng so với thôn khác có thể nói là tốt hơn nhiều.
Chưa kể ở vị trí vắng vẻ, hẻo lánh cũng có chỗ tốt.
Nếu chính quyền muốn xuống kiểm tra, gần như không dễ dàng gì để vào được thôn Tam Thủy.
Hơn nữa phía sau thôn của bọn họ còn dựa vào tám ngọn núi, thu hoạch ruộng lúa có khó khăn quá thì những sản vật tốt ở trên núi cũng sẽ không mất đi.
Cho nên, dù là thời điểm cả nước xảy ra mất mùa trong ba năm, nhiều người chết đói, người dân trong thôn Tam Thủy chung quy vẫn có biện pháp để bản thân no bụng.
"Chú ba, chú cứ yên tâm, con nhất định chăm sóc kỹ An Khê", Giang Thúy Thúy chớp mắt một cái, hướng Bí thư Chi bộ, lớn tiếng nói lời đảm bảo.
An Khê lộp bộp trong lòng một tiếng, vốn là muốn rời xa nam nữ chính, lại không nghĩ rằng cùng Giang Thúy Thúy chung đụng, sau này hai người bọn cô bắt buộc phải gặp nhau thường xuyên.
Trong cuốn tiểu thuyết mà cô đọc có viết, Giang Thúy Thúy trước khi sống lại, ở hộp đêm gặp đủ hạng người, có thể nói cô ta thường xuyên nhìn thấy mặt tối của bọn họ, cho nên tâm tư vô cùng thâm sâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...