Thục Uyển ra gần tới bến xe buýt, chiếc Maybach trắng lướt ngang qua cô chợt bất ngờ dừng lại.
"Trợ lý Uyển, lên xe đi!" Cửa kính ô tô hạ xuống để lộ gương mặt ôn nhu của sếp tổng.
Anh hơi nghiêng người mở cửa.
Thục Uyển nhìn chiếc siêu xe sang trọng đã hoảng, thấy thái độ ân cần của sếp, cô càng hoảng hơn liền từ chối thẳng: "Dạ, cảm ơn anh! Chồng em đang trên đường tới!"
Sếp tổng nhìn cô một hồi, không nói thêm lời nào, đóng mạnh cánh cửa, ra hiệu cho tài xế.
Chiếc Maybach trắng nhanh chóng hòa vào làn đường.
Thục Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Đùa sao? Cô mới trúng tuyển vào chức danh trợ lý, còn lạ nước lạ cái bảo cô lên siêu xe của sếp ngoài giờ? Có thay gan beo cô cũng không dám!
Mãi lo đối phó với sếp, Thục Uyển quên khuấy việc mình đứng trong mưa.
Đến khi nước thấm vào da thịt...
Lạnh!
Cô rùng mình, hốt hoảng chạy về hướng bến xe.
Cũng may xe vừa tới.
Cô vội vàng lên chuyến xe buýt cuối ngày.
Hình ảnh đó rất đỗi bình thường đối với cô nhưng rơi vào đôi mắt người đàn ông quyền lực nhất công ty lại là chuyện không bình thường.
Đập thẳng vào đầu Phúc Minh: Cô trợ lý mới của anh đã nối dối!
Kệ!
Ai nghĩ như thế nào thì tùy, Thục Uyển không quan tâm.
Cô lo đón con và lo làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, người vợ.
Dù tranh thủ đến trường nhanh nhất có thể nhưng hình ảnh trước mắt không khỏi làm Thục Uyển nhói lòng.
Bên cánh cửa, con gái bé nhỏ của cô đang đứng lẻ loi một mình, đôi mắt nai con dán chặt vào màn mưa.
Con bé đang trông ngóng mẹ.
"A! Mẹ đến rồi!" Bé con reo lên, dang tay, bổ nhào vào lòng cô.
"Thảo My! Mẹ sẽ làm con ướt!" Thục Uyển giơ tay ngăn con.
Con có chút hụt hẫng vì hàng ngày con đều nhào vô ôm cổ mẹ hôn vài cái cho vơi nhớ.
Thục Uyển xoa đầu con gái: "Mẹ xin lỗi để con bé bỏng chờ lâu!"
Con bé nhìn mẹ ướt như chuột lột.
Nó thương mẹ bèn áp đôi bàn tay nhỏ vào gò má mẹ khẽ khàng lau đi nước mưa: "Con không sao.
Mẹ có lạnh lắm không?"
Thục Uyển bẹo nhẹ má con, nở nụ cười thật tươi: "Mẹ rất thích tắm mưa!" Tránh làm con mất vui, cô vội kéo khóa chiếc túi xách lấy ra chiếc áo mưa nhỏ luôn dự phòng, mặc vào cho con.
"Mình về nhà thôi nào!" Cô xoay tấm lưng gầy cõng con như mọi chiều.
Nhưng lần này bé con nhất quyết không chịu lên, nó nhoài người nhìn mẹ, đề nghị: "Mẹ và con che chung áo mưa nhé!"
"Thảo My à! Mẹ không sao! Chúng ta mau về mở cửa đón bố ha!"
Con bé rất thương bố nhưng nó thương mẹ hơn nên nhất quyết cởi áo để mẹ che chung.
Hai mẹ con lo qua lo lại, không ai nỡ để người mình yêu thương ướt mưa lạnh lẽo.
Cuối cùng, cô giáo cho Thục Uyển mượn tạm một chiếc ô.
Dưới cơn mưa nặng hạt, bóng người mẹ trẻ cõng con, tay che ô liêu xiêu đi trong gió thốc trời chiều.
Thiếu Thời mưa to như thế này, anh có đi không?
Trên con đường hướng về một huyện miền núi.
Chiếc xe chở đoàn pháp y lao nhanh trong màn mưa tiến về hiện trường cách thành phố 60 kilomet về phía Tây.
Gần hai mươi giờ, xe dừng lại một bìa rừng.
Anh em trong đoàn phải lội nước bì bõm thêm năm trăm mét mới tiếp cận hiện trường.
Thiếu Thời phát hiện: "Thi thể nam nằm ngửa trên nền đá, mặc áo phông trắng, quần short ngắn đen, cách con suối 4 mét, xác trong giai đoạn phân hủy mạnh."
Cả đội khẩn trương bắt tay ngay vào việc bất chấp thời tiết, mùi tử khí ám nặng.
Khi đèn bật sáng từ bình ắc quy, Thiếu Thời đeo xong chiếc găng tay, tiến hành khám nghiệm tử thi.
Anh bên ngoài đối mặt muôn vàn hiểm nguy, vất vả.
Thục Uyển ở nhà nào biết!
Sau khi ru con ngủ say, cô lén dậy nấu cho anh bát súp gà tẩm bổ cho chồng thức đêm, làm khuya.
Súp đã chín, anh vẫn chưa thấy về.
Cô bùi ngùi đóng cửa, trở về phòng nằm lắng nghe tiếng xe chồng.
Dẫu biết anh về, hai người không có ôm ấp ngủ chung nhưng đêm lạnh thấy chồng có ở nhà, lòng cô mới thôi thấp thỏm lo âu.
Phần lo sức khỏe anh.
Phần lo anh về khuya đường xá xe cộ.
Phần lo không biết chồng bên ngoài có bóng hồng nào quyến rũ bịt lối anh về với vợ con không?
Ai đó nói rằng: Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn, người đó thua.
Thục Uyển tình nguyện thua.
Cô yêu anh không cần anh làm gì cho cô cả.
Cô chỉ cần mỗi ngày trông thấy anh là cô đã vui lắm rồi.
Ngoài kia, những người vợ thương chồng, cần gì ở chồng, cô không biết.
Riêng cô, thương anh chỉ cần hai điều: sáng nhìn thấy chồng tư trang chỉnh tề đi làm, tối chồng bình an trở về nhà là cô đã toại nguyện.
Mong ước thật nhỏ nhoi! Mong sao đêm nay đừng hụt hẫng?
Mười hai giờ.
Một giờ.
Hai giờ.
Ba giờ.
Ngoài sân vẫn vắng lặng.
Thục Uyển mang theo giọt nước mắt tủi hờn thiếp đi trong tiếng mưa, gió ngoài hiên.
Nơi hoang vu.
Sau bốn giờ xem xét kĩ lưỡng, thu mẫu tại các vị trí nghi ngờ, Thiếu Thời nhận định sơ bộ: "Nạn nhân chết do chấn thương sọ não.
Vết thương trên đầu do vật tày gây ra."
Từ đó, xác định đây là vụ án mạng.
Dấu vết tại hiện trường và nơi gây án không cùng một địa điểm.
Mở đường cho cảnh sát điều tra đem lại công bằng cho người đã khuất.
Công việc cơ bản hoàn thành, anh cùng anh em trong đoàn về đến cơ quan ba giờ sáng.
Lao vào phòng tắm rửa ba lần tẩy bớt mùi nồng nặc, lò mò về tới nhà đã hơn bốn giờ sáng.
Thiếu Thời khẽ khàng mở một cánh cửa phòng.
Anh nhẹ nhàng đi bàn chân trần vào trong.
Trên chiếc giường to, bóng hai mẹ con càng nhỏ bé.
Con gái vùi đầu ngủ say trong lòng mẹ.
Cô cũng ngủ...nhưng có vẻ không ngon giấc.
Anh tinh mắt phát hiện trên bờ mi cong của vợ còn đọng nước ươn ướt.
Thiếu Thời nghe lòng xốn xang.
Anh thèm lắm cảm giác cúi đầu hôn khô giọt nước đó cho cô, thèm đến cháy lòng cảm xúc leo lên nằm phía sau ôm vợ.
Nhưng...
Anh không thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...