[7] Công Viên Giải Trí Sơn Hải

Edit + Beta: Carly CamiChen

Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải


Chương 21:

Thứ khiến mấy trăm người đứng ngây như phỗng chẳng phải quái thú gì đáng sợ, mà là một tòa thành băng tuyết cao lớn lại mĩ lệ tưởng chừng chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích về thế giới băng giá. Dưới ánh mặt trời lúc này, tòa thành băng tuyết kia phản xạ những tia sáng lóa mắt, mà đứng từ đây nhìn nó, dường như còn có thể thấy được hoa tuyết bay phất phơ, lả tả bên trong. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

"Trời ạ, đó là một lâu đài bằng băng tuyết sao?! Sao có thể chứ! Mặc dù đã là tháng 11 nhưng phải một, hai tháng nữa mới có tuyết!", có du khách trầm trồ.

Du khách bên cạnh cũng tấm tắc: "Dù có thật sự đợi đến khi tuyết rơi thì tuyết đó cũng không thể nào tạo ra được một lâu đài toàn băng thế được. Đúng là bạo tay, chỉ lâu đài băng này thôi cũng đáng giá vé rồi".

"Ba ơi, ba ơi! Chúng ta mau tới lâu đài đi! Trông vui quá!!".

Rất nhiều bé con bắt đầu hào hứng kéo ba mẹ mình, muốn đến lâu đài ở trung tâm khu vui chơi. Mà lúc này, bên cạnh họ xuất hiện các cô gái mặc đồ cổ trang. Các cô đứng trước một giá sách tinh xảo, nói với mọi người: "Ở đây có bản đồ công viên giải trí miễn phí, bên trong giới thiệu chi tiết các trò chơi, chủ đề đặc sắc của công viên giải trí Sơn Hải chúng tôi, cũng như giờ hoạt động của các khu. Nếu quý khách vào chơi thì nhất định phải lấy một tờ xem. Bằng không, một ngày có thể chỉ đủ để quý vị chơi một, hai trò thôi".

Nghe hai mĩ nhân cổ trang của công viên giới thiệu, mọi người đều đi tới cầm lấy bản đồ công viên. Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc tất nhiên cũng lấy một tờ, sau đó hai người nghe thấy tiếng ai đó thốt lên.

"Ối chà, khu Thần thoại Hoa Quốc? Khu Tương lai giả tưởng? Có cả Thế giới nước? Nghe tên đã thấy vui rồi đó, tui bắt đầu lo liệu một ngày thì có đủ thời gian chơi không đây!".

"Đại Phú Ông tu tiên là gì vậy? Người thật có thể điều khiển quái thú để thành tiên? Đó giờ chưa hề nghe nói tới trò này! Đến đó trước đi!".

"Mẹ ơi, mẹ ơi! Có Đại chiến vũ trụ kìa! Còn được lái máy bay, tàu vũ trụ nữa! Ngắm cả thế giới luôn!".

"Tự trải nghiệm lịch sử tiến hóa của Trái Đất này trông hay quá, ba, con muốn coi!".

"Thế giới nước, thế giới nước! Tui muốn xuống đáy biển tìm kho báu!".

Sau khi có được bản đồ, mọi người lần lượt bị các trò chơi ở những khu khác nhau hấp dẫn. Đồng thời, sau khi xem bản đồ, trực giác của tất cả đều cho rằng chỉ một ngày thì hoàn toàn không đủ thời gian để chơi. Thử nghĩ nếu tốn những hai ngày mới chơi xong, vậy tức là phải trả gấp đôi vé vào, tự dưng thấy thốn tim quá. Nhất định phải nắm chắc thời gian!

Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc mới tỉnh táo lại khỏi trạng thái khiếp sợ, sau đó phát hiện mọi người xung quanh đã bắt đầu dợm bước đến các khu khác nhau rồi. Hai người nhanh chóng lên tiếng: "Tới khu Thần thoại Hoa Quốc trước!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Hai người đồng thanh lần nữa nở nụ cười nhìn nhau. Trần Nhạc Nhạc xung phong chạy trước, Trần Quang phía sau cũng xắn tay áo đuổi theo.

Hai người chạy chừng mười phút thì đến lối vào của khu Thần thoại Hoa Quốc. Trần Nhạc Nhạc chạy quá nhanh nên bước hố một chân qua, kế đó hô lên.

"Sao vậy? Sao vậy? Có vấn đề gì hả? Cô trật chân sao? Để tôi nhìn xem!". Trần Quang từ phía sau vội chạy tới, lại nhìn thấy dáng vẻ há hốc mồm, mặt ngớ ra của Trần Nhạc Nhạc: "Chúa ơi, đường đi của khu Thần thoại! Anh nhìn xem, có phải toàn bộ lối đi đều là mây không?!".

Trần Quang hiện giờ không thể trả lời vấn đề của Trần Nhạc Nhạc được, bởi hắn ta cũng đã chìm trong cơn khiếp sợ tột cùng. Mọi lối đi trước mắt hắn ta đều được phủ một lớp gì đó trắng trắng, mềm mềm như mây, lúc bước lên cũng có cảm giác đàn hồi mềm mại. Con đường như mây này trắng muốt làm hắn ta thật sự không dám bước lên. Hơn nữa, đường đi ở đây dường như còn lơ lửng, lắc lư. Hắn ta nhìn thấy có rất nhiều đứa trẻ, thậm chí không ít người lớn tìm mấy đám mây lớn lớn rồi lăn lộn trên đấy.

"... Ha, giờ nhìn thế này tự dưng nghĩ, nếu có người mắc chứng sợ độ cao thì có dám đến đây chơi không ta?", Trần Quang nhỏ giọng nói thầm một câu.

Phía trước có cậu thanh niên ôm cứng ngắc không buông tay một nữ du khách xinh đẹp đi ngang qua: "A a a a! Tôi bị sợ độ cao, sợ độ cao! Làm ơn, cho tôi vịn một chút, một chút thôi!".

Mĩ nữ dường như tức điên vì cậu ta: "Sợ độ cao còn tới đây? Cậu bị đần à!".

Thanh niên nọ tuôn lệ: "Không được, ngay từ khi thấy chỗ này thì tôi đã thích rồi, dù sợ độ cao, tôi cũng phải chơi hết trò ở đây một lần!!".

Mĩ nữ và các vị khách xung quanh đều cạn lời với cậu ta nhưng rồi cũng bật cười. Ai đến đây đều hiểu được tâm trạng hiện giờ của cậu ta. Khu vui chơi này thật sự có sức lôi cuốn rất kì lạ, làm họ hoàn toàn không thể kháng cự.

"Đại Phú Ông Tu tiên và Đại Phú Ông Trở thành đế vương bên kia sắp bắt đầu rồi, nhanh nhanh nhanh! Mỗi lần chỉ một trăm người, một lần phải mất tận hai tiếng! Tuy có thể quay lại sau nhưng chậm quá thì ức chế lắm. Mau lên, không là không kịp!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

"Đúng, đúng, mau đi thôi. Nhưng mà tui muốn đi nhà ma, truyền thuyết nước mình có nhiều loại ma quỷ lắm! Không biết có đáng sợ không nữa...".

"A a a a a ——!! Làm tui sợ chết khiếp! Hù chết bé rồi!!". Vị khách nọ còn chưa nói xong, từ trong nhà ma chợt có mười mấy du khách trẻ tuổi đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, mặt mày tái mét lao ra: "Đậu má, mấy cậu chết thế nào thế? Tui bị quỷ đói ăn thịt!".

Sắc mặt nữ du khách cạnh anh ta xám ngắt: "Mình bị một con chim lửa thiêu chết... Cái cảm giác đó đúng là... Mình quyết định phải ăn mì lạnh một tuần".


"Mình bị búa đập chết!".

"Tớ thì bị hù chết! Bị dọa ngất thật luôn!".

"Tui lại bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi".

Mười mấy người tỉnh bơ bàn luận về các kiểu chết của mình sau khi vào nhà ma, đa số đều bị nhân viên quăng ra khi sắp ngất vì sợ, có vài kiểu chết, cũng như cách thoát ra khá đặc biệt. Một thanh niên trong đó nở nụ cười vô cùng thô bỉ: "Tui lại muốn vô đó lần nữa!".

"Hể, cậu còn muốn chơi nữa hả? Thật ra, chơi thêm lần nữa cũng không tệ, nhiều người trong chúng ta đều không đi hết lộ trình vì đủ kiểu chết khác nhau. Thẻ từ của tôi báo là tôi mới đi được một phần ba nhà ma thôi... À ha, đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế [50] muốn chết sao?".

[50] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay rối loạn ám ảnh cưỡng bức (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD): là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, thuộc nhóm bệnh liên quan đến stress; phổ biến nhất là sợ bị bẩn, sợ mắc sai lầm, đòi hỏi sự cân đối và chính xác, luôn kiểm tra, giặt giũ, sắp xếp, v.v.

"Tui đi được nhiều hơn cậu! Được bốn phần năm rồi!". Một cậu nam sinh tướng tá cao to hào hứng lên tiếng, sau đó mặt như đưa đám: "Suýt nữa đã hoàn thành rồi! Nhưng cuối cùng lại té chết...".

"Đây đâu phải nhà ma! Là phiên bản thực của 'Thoát khỏi âm phủ' mới đúng!".

"Này này! Mấy cậu còn chưa nghe lý do tại sao tui muốn vào nữa mà!".

"Tại sao? Nhìn mặt cậu thì có vẻ như đã gặp cảnh đẹp rồi hen".

"Ha ha ha ha ha! Phải! Tui bị hồ ly tinh "hút" chết!!".

Bạn bè xung quanh cậu thanh niên: "...". Phắc!

Toàn bộ du khách nghe thấy câu này: "...". Cái lùm má!

Tiếp đó, bên kia bỗng xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu có tai và đuôi cáo. Đôi mắt to của cô nhìn nhóm người: "Anh trai, chị gái không chơi sao? Chơi trốn tìm với chúng em đi! Tối đa năm mươi người sẽ cùng tìm chúng em, nếu tìm được hết trong vòng một tiếng thì mỗi người sẽ được tặng một búp bê cáo, tăng vận đào hoa!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Ngay tức khắc, một nửa số người trong nhóm thanh niên vốn định đi nhà ma lần nữa đều trở giáo chơi trốn tìm.

"Ôi trời, nếu tôi không tự mình đến đây thì sẽ không tin được trên đời lại có một công viên giải trí thần kì tới vậy!". Trần Nhạc Nhạc đứng cạnh Trần Quang xuýt xoa, hôm nay cô chịu kinh hãi quá nhiều, giờ có hơi chết lặng rồi.

Trần Quang cực kỳ đồng ý rồi hăm hở nói: "Đi thôi, đi thôi! Chúng ta chơi tu thành tiên hay trở thành đế vương? Chơi Đại Phú Ông đi!".

Trần Nhạc Nhạc rất khí phách bảo chơi tu tiên. Giới hạn tối đa của Đại Phú Ông Tu tiên là một trăm người một lần. Sau khi họ đi thì sẽ có người tiếp tục bắt đầu, nghe có vẻ nhiều nhưng chẳng mấy chốc thì mọi người đã tập hợp đầy đủ. Vận may của Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang không tệ, hai người chơi đợt thứ hai. Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang đứng trên ô vuông của mình, sau khi một trăm người phía trước đều đổ ba lượt xí ngầu, cuối cùng cũng tới lượt đi của họ.

Trước mắt Trần Nhạc Nhạc xuất hiện một viên xí ngầu ảo. Cô thực hiện động tác thảy nó tới trước, xí ngầu lăn lăn vài cái rồi dừng ở ô số sáu!

Trần Nhạc Nhạc hứng khởi nhảy sáu ô, sau đó nhận được một thẻ triệu hồi trên ô đó. Có thể triệu hồi Ma Ngủ. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Trần Nhạc Nhạc đổ xí ngầu lần hai, lần này là năm. Cô đi bốn ô thì phát hiện trong ô thứ năm có một con quỷ nhỏ đang ngồi xổm ở đó, nó giương nanh múa vuốt như muốn ăn tươi cô vậy. Nó trông thật đến nỗi cô phải run sợ. Trần Nhạc Nhạc lấy thẻ triệu hồi ra, một yêu quái ôm gối xuất hiện. Không cần Trần Nhạc Nhạc lên tiếng, Ma Ngủ đã đưa con quỷ nhỏ kia vào giấc ngủ. Trần Nhạc Nhạc bước vô ô của tiểu quỷ, tiểu quỷ biến thành một tấm thẻ triệu hồi thuộc về Trần Nhạc Nhạc.

Trần Nhạc Nhạc phấn khích vô cùng, cô không kìm được nhìn qua bên cạnh, kế đó khóe miệng giật giật. Dường như, vận may của người bạn đồng hành cô mới quen có hơi kỳ dị.

Trong lần đổ xí ngầu đầu tiên, Trần Quang được một điểm, trên ô đó chỉ có một thanh linh kiếm sơ cấp. Trần Quang cầm lấy linh kiếm rồi đổ xí ngầu lần hai, vẫn là một điểm! Lần này hắn ta có được kỹ năng gọi sấm sét. Lần ba, vẫn một điểm, được thẻ thế thân, lần thứ tư...

Khi Trần Nhạc Nhạc đến đoạn giữa của tấm bản đồ khổng lồ, thăng cấp thành tu sĩ kỳ Kim Đan thì Trần Quang ôm một đống thẻ chỉ mới Trúc Cơ.[51]

[51] Các cấp bậc tu tiên chia thành 9 bậc: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp; cũng có tác giả thay đổi một chút các bậc, thay hai bậc Hóa Thần, Luyện Hư bằng Phân Thần

Trần Nhạc Nhạc không khỏi bật cười. Toàn bản đồ khổng lồ của Đại Phú Ông Tu tiên cũng tràn ngập tiếng cười nói rôm rả. Mặc dù có người chơi cực kỳ xui xẻo mới đi ba lượt đã bị đại quỷ phế tu vi đuổi ra ngoài nhưng dù bị đá ra thì những người xui xẻo đó vẫn nhoài người bên lan can của bản đồ, háo hức trông mong nhìn phía trước, chờ người đầu tiên thành tiên. Mà lúc này, ở phía trước nhất của bản đồ, có năm người gần Đăng Tiên Đài màu xanh ngọc lam nhất, bọn họ cách đó chỉ còn một lần ném xí ngầu, tức là chỉ cần đổ xí ngầu một lần nữa thôi, nếu đúng điểm thì họ chính là người đầu tiên thành tiên! Cả bọn hiện giờ đều trông trâu bò vô cùng, một người trong đó còn cưỡi trên Bạch Hổ ảo kìa! Người nọ vừa tự sướng vừa la hét phấn khích, mặt mày bốn người khác cũng đỏ au vì hào hứng, đều đang cầm di động chụp hình, quay phim lia lịa.

Lúc này, Trần Nhạc Nhạc tinh tường nhìn thấy một thanh niên cách Đăng Tiên Đài hai lần đổ xí ngầu ở phía sau năm người họ bỗng lấy ra một tấm thẻ màu xanh lam, sau đó nở nụ cười hèn hạ. Trần Nhạc Nhạc tức khắc lấy thẻ thế thân ra, sau đó tất cả người chơi và người xem ở đây đều tận mắt chứng kiến một lần 'nước nhấn chìm thế giới'. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

【 Tích! Trương Đại Long sử dụng thẻ Thủy thần, nhấn chìm thế giới. Loại tám mươi hai người 】 .

Mọi người: "...". Chời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, chơi dị được luôn!!

Trần Nhạc Nhạc: "May mà mình phản ứng nhanh".


****************


Chương 22:


Do Trương Đại Long dùng thẻ Thủy Thần nhấn chìm thế giới, cũng chính là toàn bản đồ, thế nên tất cả những ai không phòng bị và không có đồ bảo hộ hữu hiệu đều game over. Gần như một nửa số người trên bản đồ đều chết đuối, mà năm người chơi gần Đăng Tiên Đài nhất cũng đau đớn bị loại mất bốn người.

Trương Đại Long ngửa gương mặt trẻ con trông có phần vô hại của mình lên trời, cười ha hả. Làm không ít người bị loại hận không thể xông lên đánh gã một trận nhừ tử!

Trên bản đồ khổng lồ lúc này chỉ còn lại mười mấy người. Trừ Trần Nhạc Nhạc và mấy người có lòng cảnh giác cao đã lập tức phản ứng ngay khi Trương Đại Long lấy thẻ ra thì có chín người, tính cả Trần Quang, đều sống sót trong tình trạng mông lung, ngu người. Trần Nhạc Nhạc nhìn Trần Quang rồi cười, thậm chí còn có tâm trạng gọi hắn ta.

"Sao anh sống được thế?". Lúc cô vừa quay đầu thì rõ ràng đâu thấy người này nhúc nhích.

Trần Quang 'hử' một tiếng rồi đẩy kính mắt: "... Tôi có nhiều thẻ lắm, cầm không hết nên đã dùng thẻ Hộ thân có tác dụng trong thời gian ngắn, có thể phòng tránh tất cả bất trắc".

Trần Nhạc Nhạc khô lời, ở một khía cạnh nào đó thì vận may của anh chàng này cũng khá là nghịch thiên đấy. [52]

[52] nghịch thiên: trái với đạo Trời, ở đây ý nói bạn Quang may mắn đến vô lí

Trương Đại Long dùng thẻ xong đương nhiên rất vui vẻ. Bây giờ trừ gã ra thì phía trước chỉ còn một người. Chỉ cần lượt kế "xử" tên đó... Trương Đại Long còn đang suy nghĩ, chợt thấy người kia quay lại, giơ ngón giữa với gã rồi lấy ra một tấm thẻ màu đen. Trương Đại Long tức thì thấy không ổn, cái thẻ này nom có vẻ cực kỳ trâu bò. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Sau đó, toàn trận lại vang lên tiếng nhắc nhở.

【 Tích. Lưu Mãng sử dụng thẻ Ma Vương. Một phút nữa, Đại Ma Vương sẽ tấn công toàn bộ người tu tiên trên bản đồ. Mời các vị chuẩn bị sẵn sàng 】 .

Trương Đại Long: "Phắc! Có cần phải ác vậy không?!".

Trần Nhạc Nhạc: "Đừng vậy chứ! Tui mới dùng một thẻ rồi, lượt này không được đi!!".

Du khách 1: "... Người anh em, cậu cũng sắp thành tiên rồi, hà tất phải mời Ma Vương chớ! Tụi này còn đi chưa được nửa đường này!".

Du khách 2: "Tui đi được nhưng hồi nãy đã dùng hết bảo bối để lên Nguyên Anh rồiiiii! Sao bây giờ?".

Trần Quang: "... Ể. Mình nhớ hình như...". Trần Quang cấp tốc tìm ra một tấm thẻ năm màu rực rỡ trong đống thẻ của mình, chợt thấy hơi lo lắng, không biết có tác dụng không.

Trần Quang mới lấy thẻ ra, Trần Nhạc Nhạc, Trương Đại Long bên kia và tất cả người chơi khác đã bị Đại Ma Vương chém chết như thái rau, Trần Nhạc Nhạc tức tối dậm chân, Trương Đại Long cũng đau lòng hết sức, gã chỉ còn hai lượt nữa thôi! Tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi bước tới cạnh rào bảo hộ, chuẩn bị nhìn Lưu Mãng kia thăng thành tiên. Kế đó, Trần Nhạc Nhạc bỗng nhìn thấy Trần Quang.

"Ớ! Trần Quang anh còn sống à! Mau tìm bảo bối đi, Đại Ma Vương sắp tới rồi kìa!". Trần Nhạc Nhạc hét lên với Trần Quang, người duy nhất còn lại, Trần Quang mỉm cười với cô.

Ngay giây phút móng vuốt của Đại Ma Vương sắp chạm tới Trần Quang, tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên.

【 Tích. Trần Quang sử dụng thẻ Công viên giải trí Sơn Hải, Đại Ma Vương bị bắt về công viên giải trí 】 .

Trần Nhạc Nhạc: "...". Được luôn?!

Lưu Mãng: "... Đậu má vậy cũng được hả! Đừng lừa tôi! Đại Ma Vương của tôi là thẻ năm sao cấp cao nhất! Thẻ Công viên giải trí đó của anh cấp bao nhiêu?!".

Trần Quang khụ một tiếng: "Trên thẻ không hiện sao, chỉ có một vương miện xanh lam. Ừm, thật ra bây giờ tôi mới Trúc Cơ thôi, cậu cũng Đại Thừa rồi, chỉ một lượt nữa là cậu tới mà đúng không? Đừng để ý đến tôi". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Lưu Mãng căm tức nhìn chòng chọc vào Trần Quang, gã ta cảm thấy mình bây giờ y như boss lớn sắp bị một tên thất bại phản kích vậy! Hít sâu một hơi, Lưu Mãng thầm quyết định, gã ta nhất định phải đổ ra con bốn điểm!!

Mọi người đều cực kỳ hồi hộp đứng hóng hớt, đa phần đều cho rằng người thành tiên đầu tiên là Lưu Mãng, dù sao gã ta cũng chỉ còn bốn ô nữa thôi, mà Trần Quang tuy có vẻ lợi hại nhưng tu vi của hắn ta quá kém, hẳn sẽ là người thứ hai thuận lợi thành tiên.

Sau đó, mọi người đứng xem thấy Lưu Mãng đổ liên tiếp bốn lần đều trượt, không dư thì thiếu. Còn Trần Quang cứ như được thần may mắn vận vào người, cũng trong bốn lượt mà thăng lên Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần.


Bây giờ Trần Quang và Lưu Mãng chỉ cách nhau ba, bốn lượt, Trần Nhạc Nhạc kích động cực kỳ, còn mặt mày Lưu Mãng đã tái mét.

"Ha ha ha ha, phản kích đê!". Trương Đại Long trên khán đài cười sang sảng. Lưu Mãng khóc trong lòng nhiều chút, chuẩn bị ném, lần này gã ta cần phải đổ được một điểm. Nhìn Đăng Tiên Đài gần trong gang tấc, Lưu Mãng... Lưu Mãng đột nhiên tát mình trước mặt mọi người.

"Hể? Vụ gì vậy?".

"Bị ngu rồi à?".

Sau đó mọi người chỉ thấy Lưu Mãng rút ra một tấm thẻ đỏ.

【 Tích. Lưu Mãng sử dụng thẻ Tích điểm. Điểm số sẽ cố định ở mức tối thiểu trong ba lượt 】 .

Thẻ này vừa xuất hiện, phần lớn người đứng xem đều kêu la, có người reo hò, cũng có người u sầu. Trương Đại Long và Trần Nhạc Nhạc không được thấy cảnh Trần Quang phản kích, mà lúc này đã có lượt khách mới xếp hàng vào bản đồ.

Cuối cùng, Lưu Mãng quả nhiên tung được một điểm, sau đó mặt mày hồng hào vui vẻ bước lên Đăng Tiên Đài. Ngay khi gã ta bước lên đó, cả bản đồ bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng rực, vô số cánh hoa từ không trung rơi xuống, sau đó một tiên nữ ảo xuất hiện giữa không trung, tay điểm nhẹ lên đầu Lưu Mãng. Lưu Mãng tức thì cảm thấy mình cực kỳ mạnh, còn có xúc động muốn bay lên! (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Gã ta bước tới trước vài bước, vậy mà bay lên được thật!

【 Người chơi thành tiên thành công được tặng ba phút phi hành bằng cánh ảo, chúc quý khách chơi vui vẻ 】 . Âm thanh điện tử thoáng dừng vài giây rồi tiếp tục: 【 Hãy đánh giá tốt khi rời khỏi công viên nha, moah! 】 .

Mọi người ngưỡng mộ nhìn Lưu Mãng bay lượn tung hoành trong không trung. Trần Quang cũng nhanh chóng thành người thứ hai thành tiên và trải nghiệm cảm giác bay lượn. Lúc này hắn ta đã cười đến mất hình tượng, cầm di động chụp khắp nơi, miệng hào hứng hô to. Trần Nhạc Nhạc ở dưới nhìn mà hâm mộ, ghen tị không thôi! Nếu, nếu không phải sợ không đủ thời gian, cô nhất định sẽ chơi lại lần nữaaaa!!

Khi Đại Phú Ông Tu tiên kết thúc không bao lâu thì bản đồ bên cạnh cũng vang lên khúc nhạc đăng cơ đế vương cực kỳ hào hùng. Mọi người đều vội nhòm sang bên đó, sau đó phát hiện, người đầu tiên thành công hoàn thành Đại Phú Ông Trở thành đế vương, Hoàng đế đầu tiên của công viên giải trí, hóa, hóa ra là một cô gái!!

"Trời má! Cô gái đó thành nữ vương? Cổ vừa lật đổ toàn bộ đàn ông con trai bên đó à? Có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?", một du khách nam ngơ ngác hỏi.

Một du khách đã xem hết cả quá trình bên kia nhanh chóng chạy tới kể: "Đó là một cô nàng siêu siêu gian trá, tàn ác, sức mạnh bùng nổ!".

"Chuyện sao vậy? Nói mau!".

"Cái trò Đại Phú Ông Trở thành đế vương này, nam thì nhất định sẽ đi con đường làm quan, dù là quan văn hay võ tướng, cuối cùng đều có thể 'giành ngôi'. Mà nữ thì có thêm lựa chọn là vào 'Hậu cung', cuối cùng 'buông rèm nhiếp chính' [53] hoặc 'giành ngôi'. Nếu giữa chừng thành hoàng tử, hoàng nữ [54] thì phải đề phòng có văn thần võ tướng cướp ngôi. Nói chung là có rất nhiều hướng đi, cậu sẽ không bao giờ biết được liệu mình có đột ngột từ 'tranh giành' chuyển thành 'phòng thủ' hay không".

[53] Trong chế độ phong kiến ngày xưa, thuật ngữ "nhiếp chính" dùng để chỉ người thay thế nhà vua cai trị, điều hành đất nước khi vua không đủ khả năng. 'Buông rèm nhiếp chính' ám chỉ việc phụ nữ tham dự triều chính, thường là Thái hậu hoặc Hoàng hậu. Buông rèm có nghĩa là thả rèm che dấu, không lộ diện, vì không người nam nào trừ chồng (tức Hoàng đế) có thể tùy tiện nhìn mặt các bà, thậm chí là Hoàng tử do mình sinh ra cũng có nghi kị.

[54] Hoàng nữ hoặc Vương nữ là danh từ để xưng gọi của con gái Hoàng đế nói chúng, khác với tước hiệu được phong là Công chúa hoặc Quận chúa.

"Rồi, rồi, khỏi phải giới thiệu cái đó, nói về nữ vương đi!".

"À, ban đầu nữ vương chọn con đường võ tướng...".

Các du khách đang hóng hớt: Á đù, men lì dữ.

"Sau đó nữ vương đi được nửa đường thì thành thống lĩnh ngự lâm quân", vị khách nọ nói tiếp. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Khi mọi người cho rằng đây là lịch sử giành ngôi của một võ tướng thì du khách đang giới thiệu nọ bỗng chà mặt: "Sau đó cổ bị Nhị hoàng tử trêu ghẹo, cái tên đóng vai Nhị hoàng tử vốn định giết cô nàng, kết quả, cô ta dùng thẻ Thành thân, trở thành Nhị hoàng tử phi. Hai người họ liên minh vừa tấn công vừa phòng thủ, xử các người chơi khác liền một mạch, cuối cùng trên bản đồ chỉ còn lại hai tướng quân, ba Tể tướng và hai vị Nhị, Tam hoàng tử. Tam hoàng tử không tìm được hoàng tử phi để liên minh, bị Nhị hoàng tử phi, cũng tức là nữ vương đại nhân dùng thẻ 'Âm mưu nơi nội trạch' [55] hạ độc chết! Đó là thẻ chỉ có nữ giới vào hậu cung dùng được...".

[55] Nội trạch [内宅]: nhà trong, chỉ nơi ở của phụ nữ trong nhà thời phong kiến

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?".

"Kế tiếp, nữ vương đại nhân dùng chính thẻ đó tiêu diệt hai tướng quân và một Tể tướng".

Chúng du khách: Nhà cửa không yên đúng là đáng sợ! Tướng quân và Tể tướng đều vì thế mà bay màu!

"Thế không có cách nào đáp trả sao?".

"Có chứ, có chứ. Hai vị Tể tướng còn sống đều dùng thẻ 'Độc thân', họ không thành thân thì tất nhiên nội trạch không có đấu đá, nên thẻ 'Âm mưu nơi nội trạch' không có tác dụng".

Chúng du khách: ... Ra là ế còn có lợi vậy hả?!

"Nhưng Nhị hoàng tử lại dùng thẻ 'Quân khiến bề tôi chết, bề tôi không thể không chết' [56], du khách nọ đảo mắt khinh thường: "Tuy lúc đấy Nhị hoàng tử chưa phải Hoàng đế nhưng vợ cậu ta đã giết hai tướng quân và một Tể tướng, gom được thế lực của bọn họ vào tay nên rất có quyền thế, hai Tể tướng còn lại không thể dùng 'quyền mưu' để giành ngôi được. Cuối cùng, một vị Tể tướng dùng 'mĩ nhân kế'".

[56] Quân yếu thần tử, thần bất đắc bất tử [君要臣死, 臣不得不死]: xuất hiện trong các hí khúc, tiểu thuyết đời Minh, Thanh, được cho là tục ngữ lưu hành trong dân gian, liên quan đến sự đề cao chuyên chế hoàng quyền hai đời Minh, Thanh, thẩm thấu tư tưởng ngu trung. [Nguồn: chuonghung.com]

Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang cũng ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.

"Chậc, Nhị hoàng tử xui xẻo rồi nhỉ?".


"Đúng, đúng, Nhị hoàng tử bị mĩ nhân hạ độc".

Trần Nhạc Nhạc nghe thế thì nhướng mày, nói chắc nịch: "Nhị hoàng tử phi không giúp anh ta". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Du khách đang kể nọ cảnh giác ngó Trần Nhạc Nhạc: "Đúng là vậy, nếu Nhị hoàng tử phi ra tay thì có thể dùng thẻ 'Chính thê' [57] để giết mĩ nhân kia, nhưng cô ta lại không ra tay. Đến khi Nhị hoàng tử chết rồi, cổ mới xử tử mĩ nhân kia".

[57] chính thê [正妻]: cách gọi người vợ cả trong gia đình thời phong kiến, lớn nhất nhà (chỉ sau mẹ chồng) và có địa vị độc tôn.

"Vậy chỉ còn lại Nhị hoàng tử phi và hai Tể tướng? Có vẻ phần thắng của Tể tướng cao hơn chút?".

Du khách nọ tỏ vẻ cao thâm: "Cậu không hiểu rồi, phụ nữ thật sự là một sinh vật rất đáng sợ!".

"Nhị hoàng tử phi trực tiếp sử dụng thẻ 'Hoàng tự' [58]. Cô ta có huyết mạch hoàng gia nên vào thế không thể bị đánh bại. Tiếp đó, đừng quên cổ có xuất thân là võ tướng, lập tức dùng thẻ 'Xét nhà' để lính canh tịch thu nhà của một Tể tướng. Cuối cùng chỉ còn lại một Tể tướng đúng không? Mọi người đều tưởng hai người sẽ tranh đấu quyết liệt, ngang tài ngang sức. Ai dè! Nữ vương đại nhân dùng thẻ 'Tuổi thọ'! Cứ mỗi lượt thì tuổi thọ của Tể tướng sẽ tăng hai năm, những người khác vẫn chỉ một năm, hiểu rồi ha?".

[58] Hoàng tự [皇嗣]: cách gọi người kế thừa ngôi vua.

Mọi người gật đầu với vẻ nghiêm trọng. Đã hiểu, nữ vương trực tiếp dồn Tể tướng vào đường chết, sau đó con trai cô ta mới vừa chào đời, ấu đế bất lực, cô nàng liền đăng cơ.

Trần Quang nghe thế thì thở hắt ra: "Đắc tội ai cũng không thể đắc tội phụ nữ được!". Những du khách nam khác đều gật gù đồng ý, sau đó mọi người nhìn nhau cười phá lên. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

"Khỏi phải nói, mà trò này cũng vui lắm nè!".

******************


Chương 23:


Các du khách cùng thảo luận về trò Đại Phú Ông đời thật xong, tất cả đều cực kỳ háo hức, nóng lòng muốn thử chơi các trò khác.

Hiện giờ, Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc đã quen thân, cùng bàn luận tiếp theo thử trò đu quay, trốn tìm thì tạm thời không chơi, trò đó trẻ con thích chơi hơn. Sau đó nhanh chóng đến khu Tương lai giả tưởng, trò Đại chiến vũ trụ và Thám hiểm vũ trụ, Thám hiểm thế giới nghe có vẻ rất hoành tráng, còn có lịch sử tiến hóa của Trái Đất mà Trần Nhạc Nhạc đặc biệt muốn trải nghiệm. Vì thế, cả hai mau chân chạy tới khu xếp hàng trò đu quay.

Bọn họ xếp hàng một lúc thì sắc mặt dần thay đổi.

Trần Nhạc Nhạc càng lúc càng hào hứng, còn Trần Quang thì dần tái mét.

"A a a a! Cho tui xuống, cho tui xuống!".

"Má ơi! Chóng, chóng, chóng mặt quá!".

"Oa ha ha ha ha ha đã quá! Ưm, ọe!".

Gần như toàn bộ khách chơi đu quay đều sẽ phát ra bộ ba âm thanh thế này — đầu tiên là ha ha ha, rồi a a a, cuối cùng sau khi xuống là ọe ọe ọe. Nhưng dù vậy, chiếc đu quay hoa lệ quay vòng tròn vẫn khiến rất nhiều người cắn răng nhất quyết muốn chơi. Trần Quang đấu tranh tâm lí dữ dội, ngay khi định nói với Trần Nhạc Nhạc mình sẽ không tham gia, từ phía sau hắn ta chợt truyền đến giọng nói dịu dàng, êm tai, từ tính khó tả. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

"Chà, cậu định từ bỏ sao? Trò đu quay này vui lắm đấy, cậu không chơi với bạn gái mình à?".

Ngay giây phút nghe thấy âm thanh này, Trần Quang thấy toàn thân mình như tê rần. Rõ ràng chỉ là một giọng nam nhưng không hiểu sao lại khiến hắn ta thấy cực kỳ đáng sợ. Hắn ta tức thì quay đầu lại, một gương mặt đẹp trai đến độ người và thần đều oán trách xuất hiện trước mặt hắn ta, Trần Quang lập tức lui lại ba bước.

"Anh, anh là ai?". Sao người này lại im lìm xuất hiện đằng sau hắn ta vậy? Hơn nữa, khuôn mặt này quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để Trần Nhạc Nhạc thấy được!

Thế nhưng thực tế luôn vô cùng tàn khốc. Trần Nhạc Nhạc nghe tiếng Trần Quang thì liền nhìn sang, sau đó khiếp sợ hít sâu một hơi. Mặc dù Nguyên đại thần đã điều chỉnh mặt mình xuống mức vô hại với người thường nhưng lực sát thương của sắc đẹp này vẫn khá là đáng sợ.

"... Chúa ơi!". Trần Nhạc Nhạc kinh ngạc hô lên, còn bác sĩ Trần Quang đã vô cùng đắng lòng. "Chào, chào, chào anh?".

Du Nhạc Nguyên gật nhẹ đầu nhìn cô, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm: "Đây là lần đầu tôi đến công viên giải trí, không có bạn, tôi có thể đi chơi cùng hai người không?".

Trần Quang cao to, giàu có, đẹp trai lúc này không chỉ đắng lòng nữa mà muốn giết người luôn rồi! Nhưng hắn ta còn chưa kịp từ chối, Trần Nhạc Nhạc đã gật đầu đồng ý.

"Được chứ, được chứ. Công viên giải trí mà, nhiều người mới vui!".

Những người xếp hàng quanh trò Đu quay lúc này đều vô cùng khiếp sợ, họ chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy! Các cô gái đều hận không thể chạy tới nói sẽ chơi cùng y, mà các khách nam thì dứt khoát quyết định phải tránh xa người này ra. Bộ không thấy sau khi người này xuất hiện, anh chàng đeo kính trông cũng bảnh trai kia đã biến thành người qua đường sao! Bọn họ mà qua đó thì sẽ thành cái gì? Cặn bã hả? Đâu có ngu!

Du Nhạc Nguyên cứ vậy dễ dàng gia nhập vào nhóm của Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang.

Lúc này, đã đến lượt chơi của bọn họ. Ba người mỗi người một dây, không biết có phải ảo giác không mà Trần Quang cứ thấy vẻ mặt cậu nhân viên phụ trách vận hành vốn luôn lạnh tanh dường như lập tức trở nên cực kỳ kích động.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Trần Quang không hề sai. Khi người khác cần phải lấy đà hai phút mới đẩy lên đến đỉnh điểm, còn ba người họ chỉ cần một phút đã bắt đầu quay tròn thì nội tâm Trần Quang sụp đổ! Lúc này đây hắn ta cực kỳ muốn gào thét, mấy người đừng vì người ta đẹp trai mà hại người vậy chứ! (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui