Nhìn thấy tình cảnh đó, chúng ta ai cũng âm trầm....
Đầy chua xót nhìn cậu bé, chúng ta mang theo một nỗi tâm sự vô biên...
Sở Thanh tiến lại gần Oa Cửu, ôm cậu thật chặt, nước mặt lã chã rơi.... Không ai biết Sở Thanh đang khóc cho Oa Cửu, hay là cho chính hắn?
Chúng ta chỉ biết rằng, Sở Thanh là con nhà quyền quý...
"Các ngươi tính làm gì? Khôn hồn thì giao Oa Cửu lại đây cho ta." Lão trưởng làng lúc này vẫn phách lối ra giọng quát tháo chúng ta.
Hỷ Hiên đầy phẫn nộ nhìn đám dân làng: "Trói"
Ngay tức khắc, từng đoạn dây leo mỗi cành to như từng cây cổ thủ bao trọn toàn bộ đống người này, đạp họ nằm la liệt trên đất, bắt lấy tên trưởng làng, Hỷ Hiên siết chặt dây trói khiến hắn khai ra mọi tội lỗi....
...
"Thì ra các ngươi lại vô nhân tính như thế này..." Thái Bạch miệng ngậm bánh bao lúc này cũng không còn tâm trạng, vô thanh vô tức tiến tới tát vào mặt tên trưởng làng...
Mấy tên trưởng lão cùng dân làng sợ xanh mặt, nhưng vẫn bất chấp tất cả nói: "Chúng ta muốn sống, chúng ta còn gia đình, nếu một người chết đổi được mạng của cả nhà ta, ta sẽ liều mạng đổi."
Nhạc Khúc lần này đã tức giận nói: "Các ngươi nghĩ những đứa trẻ này không muốn sống sao?"
Hỷ Hiên cũng khó chịu lên tiếng: "Tỷ nói nhiều với bọn chúng làm gì, lấy nhi tử của họ tế Quái Thai là được."
Cả làng hoảng hốt quỳ rụp xuống, giọng nói khẩn khoản nói: "Không, xin các ngài đừng làm vậy..."
"Oa Cửu, đệ tiến tới đánh mấy người này đi." Mộc Trấn đầy phẫn nộ nhìn đám người nói.
Oa Cửu từ lúc biết câu truyện, đã ngừng khóc. Ừ thì cậu bị ngốc, nhưng không ngốc đến nỗi... Ngay cả lý do cha mẹ mình chết cũng không hiểu.
Cậu cứ ngồi im, không nói không rằng, mặt vô hồn, nhìn về phía hai thi thể nguội lạnh...
"Đánh họ phụ thân mẫu thân đệ sống lại được không?" Một câu nói thật ngô nghê, đầy dau lòng cất lên....
Mặt cậu chất chứa vài tia sát khí, nhìn đám người xung quanh....
Oa Cửu vốn dĩ không phải tự nhiên mà ngốc, từ khi sinh ra người cậu đã mở đạo, thiên tư vốn rất cao, nhưng linh hồn không chạy theo kịp với thể chất cơ thể, khiến nguyên thần cậu bị xung đột mãnh liệt... Bất tri bất giác trở nên ngốc nghếch, không có khả năng tiếp nhận mọi thứ xung quanh. Nếu ngày đó cậu có thể gặp được Bội La sư phụ hay bất cứ sư phụ nào để điều tiết lại, thì sẽ không còn ngốc nữa...
Đả kích mất phụ mẫu quá lớn, cùng tiếp nhận sự thật cả làng, người từng là hàng xóm thân thiết, người từng cho cậu bánh kẹo, người từng là thầy đồ của cậu.... Những người thân quen đấy, cầm xẻng cuốc đánh chết cha mẹ cậu.... Chỉ vì muốn cậu chết thay cả làng.
Điều này đã khiến linh hồn cậu trở nên cường đại nhanh chóng, giống như một con người khi gặp đả kích quá lớn, một trở nên sa đọa, hai trở nên trưởng thành vậy... Oa Cửu thuộc loại thứ hai...
Oa Cửu đáy mặt từng đợt sóng dâng trào chớp mắt dịch thủy tinh đã hóa đen, đôi mắt trở thành đồng màu, đen thăm thẳm, không thấy con ngươi.... Rất đáng sợ.
Cứ thế này cậu bé sẽ đọa ma mất, lệ khí nặng đến nhường này....
Không chần chờ, Sở Thanh siết chặt người trong lòng, xoa đầu Oa Cửu: "Sinh, lão, bệnh, tử, đã là con người thì không thoát khỏi vòng xoáy định mệnh. Cách tốt nhất để tưởng nhớ người đã khuất, là thay họ hoàn thành tâm nguyện dang dở." Ngập ngừng một chút Sở Thanh tiếp tục nói:
"Trước khi chết cha mẹ đệ muốn bảo vệ đệ, để đệ có thể sống, nên đệ phải sống thật tốt để không uổng phí sinh mệnh cha mẹ đệ!"
Triệu Thiên Mạc cũng lên tiếng:" Cái thứ hai là nếu có khả năng phải phục thù cho họ.... Thất Đại Danh Trấn chúng ta sẽ thay đệ, giết chết Quái Thai... Để không còn ai chịu cảnh giống đệ nữa..."
Oa Cửu nghe xong lặng người đi, oán khí chất chứa dần tan biến, con ngươi dần dần khôi phục lại dáng vẻ thơ ngây, cậu trở lại một cậu bé đúng tuổi, ôm Sở Thanh khóc lớn...
Chúng ta cũng không ngăn cản đệ ấy, đôi khi phải dừng lại một chút, khóc thật lớn trước đã, rồi làm gì thì làm...
....
Khóc mãi, khóc mãi, cuối cùng Oa Cửu cũng nín. Chúng ta dẫn theo Oa Cửu tới nơi ở của Quái Thai tọa trấn. Nếu chúng ta không chắc chắn mười phần thì sẽ không dẫn Oa Cửu theo. Nhưng theo những gì chúng ta được biết, Quái Thai chỉ là một bộ phận tiểu yêu của đám yêu quái, nên không quá lo lắng mà dắt theo Oa Cửu.
Nửa đêm canh ba, giờ lành đã điểm.
Bảy người chúng ta cùng Oa Cửu có mặt tại miếu.
Quái Thai từ trong miếu hiện ra, tỏ rõ vẻ thèm khát, nó nhanh chóng lộ nguyên hình chộp lấy Oa Cửu: "Haha, thật đúng hẹn, đến đây đến đây với ta nào." Quái Thai mang dáng vẻ của một đứa trẻ bốn tuổi, nhưng gương mặt lại là quỷ. Miệng hắn rất to, ánh mắt chất chứa rất nhiều oán khí từ những tiểu oa nhi... Nụ cười nham hiểm đầy thỏa mãn nhìn Oa Cửu trước mặt, hắn không kìm chế vẻ thích thú.
Chúng ta không ai nói ai, lập tức đánh lén, thi triển đội hình đã bàn bạc.
Mộc Trấn đạo là đất, nhanh chóng khóa chặt vị trí của Quái Thai.
Quái Thai nhanh chóng phát giác sự không hợp lý ở đây, lập tức dồn hết sức lực nhảy ra khỏi mặt đất, nơi đang bị đạo của Mộc Trấn bao bọc.
Hỷ Hiên đạo là mộc, không để hắn có cơ hội, trói Quái Thai từ trên không trung, khiến hắn nhất cử nhất động đều bị hạn chế, không thể sử dụng tay chân. Hắn mở mồm thật to mang bao nhiêu sát khí từ sinh linh dồn lại thành một hố đen xoắn ốc, phun ngược về phía Hỷ Hiên.
Thiên Mạc đạo là linh hồn, thức thời thôi miên Quái Thai, khiến hắn trầm luân mãi trong ảo mộng, bất tri bất giác buông bỏ mọi phản kháng, bỏ mặc sự tình bên ngoài. Điều này làm chật hướng cùng giảm sát thương của Quái Thai đến cực điểm.
Thái Bạch đạo là nước, tuy trên đất liền phát huy hơi yếu kém, nhưng cũng để làm Quái Thai khó thở, tay hắn bị phù nề, không thể tấn công được.
Nhạc Khúc đạo là hỏa, Sở Thanh đạo là kiếm, Ngạn Cơ ta đạo là gió, ba chúng ta như ba đạo thiên lôi, đồng loại công kích Quái Thai...
Chưa tới nửa khắc, Quái Thai hồn phi phách tán...
Trước khi chết, hắn vẫn chưa thoát khỏi ảo mộng mà Triệu Thiên Mạc dệt, chúng ta thấy nơi đó, linh hồn Quái Thai trở lại tinh khiết, hắn mỉm cười.
Tò mò ta hỏi Triệu Thiên Mạc: "Rốt cuộc là chàng đã tạo ảo cảnh gì khiến hắn trầm mê như vậy?"
Chúng ta cùng đưa mắt hướng về Triệu Thiên Mạc. Chàng cười nhạt nói: "Nàng cũng biết, có hai cách khiến người ta mãi không bao giờ tỉnh, một là công lực thấp hơn ta một khoảng lớn, hai là người bị thôi miên quá khao khát một thứ gì đó."
"Điều này ta biết, ngươi nói rõ hơn đi." Mộc Trấn sư huynh cũng nóng lòng hỏi.
Triệu Thiên Mạc nhìn sang Oa Cửu bên cạnh trầm tư, lại nhìn xa xa: "Ta sử dụng phương pháp thứ hai, trong ảo mộng, hắn có phụ mẫu, vô cùng yêu thương hắn. "
Chàng thở dài tiếp tục nói: "Nhờ đó ta mới biết được, Quái Thai không phải như lũ tiểu quỷ bình thường, chúng đã từng là người, nhưng mà bị phụ mẫu thân sinh ruồng bỏ, chết oan, oán khí nặng ngưng đọng thành Quái Thai. Chúng bản năng ghen tị với những đứa trẻ được gia đình yêu thương, nên mới muốn tế sống... "
Ngập ngừng một chút, Triệu Thiên Mạc quay ngược lại dòng hồi ức ban nãy nói: "Ta nhớ, phút cuối trước khi hồn phi phách tán, Quái Thai mỉm cười cảm ơn ta vì giấc mộng đẹp. Hắn dù biết sẽ chết, nhưng vẫn muốn được chết trong ảo cảnh đó..."
Không gian trở nên tĩnh lặng...
Đúng là không có người xấu, chỉ có hoàn cảnh khiến người đó xấu mà thôi...
Chúng ta đều thả trôi tâm trí theo những dòng suy nghĩ khác nhau.
Sau trận chiến đó, chúng ta dắt Oa Cửu theo trở về tông phái, cũng thỉnh thoảng gặp vài ngôi làng có hoàn cảnh tương tự. Không nề hà, chúng ta trực tiếp diệt sát, cho dù nó ngoài nhiệm vụ.
Tới khi về tới Thiên Kiếm sơn, chúng ta đã diệt tất cả 11 Quái Thai... Không biết nên gọi là diệt sát hay là hóa kiếp đây. Ban đầu chúng ta tính kêu Triệu Thiên Mạc thôi miên rồi phong ấn linh hồn chúng đem về cho sư phụ xử trí, nhưng bọn chúng đều cầu xin ban cho chúng một đặc ân...
Hãy để chúng chuộc tội bằng chết trong ảo mộng...
Vì chí ít, nơi đó... chúng có một gia đình hoàn chỉnh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...