Oa Cửu là một cậu bé sinh ra trong một thôn nhỏ ở phía tây Sở quốc. Cha mẹ cậu rất yêu thương cậu, mỗi lần cha cậu đi buôn bán về, là đều chạy đến phòng cậu, bế cậu xoay vòng rồi dịu dàng hỏi: "Oa Cửu của cha hôm nay có ngoan không?"
Oa Cửu lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của cậu chạm vào từng vết nhăn trên cơ mặt của cha cậu, ngoan ngoãn nói:"Hôm nay thầy đồ kêu con ngốc đó cha, nhưng không hiểu sao mọi người đều cười, con thấy mọi người cười con lại vui lắm cha ơi."
Cha cậu thở dài, ông cũng nhọc lòng không kém. Oa Cửu tuy nay đã 10 tuổi, nhưng bị ngốc, gia đình ông cũng thuộc dạng phú hộ, tìm cách cứu chữa khắp nơi nhưng không thể trị được bệnh cho cậu con trai nhỏ. Tuy ông có tận năm đứa con, bốn trai một gái, nhưng vì Oa Cửu bị bệnh, nên ông đặc biệt yêu thương chăm sóc cậu.
"Hôm nay cha mua cho con một con viên xúc xắc nè" Nói xong ông móc từ trong áo ra một con viên xúc xắc nhỏ cho Oa Cửu, cậu rất vui mừng, lập tức nắm lấy nó, cứ nhìn nó chơi cả ngày.
"Hai cha con đang làm gì thế?" Một thiếu phụ xinh đẹp, tay cầm bánh bao mang tới phòng Oa Cửu, đây chính mẹ mẫu thân của Oa Cửu. Bà là một người phụ nữ hiền thục, lương thiện, cũng yêu thương Oa Cửu không kém. Con trai con gái bà lớn hết, đều đã đi xa nhà, Oa Cửu như một nửa linh hồn của bà vậy. Bà không để bất cứ ai làm tổn thương con trai mình.
"Ta với Oa Cửu đang chơi xúc xắc, nàng tham gia luôn đi."
Haha
Một nhà ba người đầy hạnh phúc, cười nói. Họ không hay biết rằng nguy hiểm phương xa đang rình mò họ.
"Reng reng"
Tiếng chuông giết chóc lại vang lên. Hôm nay là đến ngôi làng này hiến tế.
Tên Quái Thai từ ngôi miếu hiện ra, đứng uy nghiêm, cười khinh bỉ nhìn trưởng làng cùng toàn bộ trưởng lão nói:" Ta thấy nơi này có một đứa nhóc tên trắng trẻo tên Oa Cửu, tối nay ta muốn ăn nó. Nếu các ngươi không hiến tế nó, toàn bộ dân làng ta sẽ diệt sát." Nói rồi hắn biến mất, không mọi người có cơ hội phản bác.
Oa Cửu ai cũng biết đứa trẻ đó, nhưng ngặt nổi, đó là con cưng của phú hộ giàu nhất thôn. Không ai dám làm liều.
Trưởng làng cùng những trưởng lão nhanh chóng hội họp, sau đó tập hợp dân chúng, tới nhà Oa Cửu đòi người. Tất cả mọi người ai cũng sợ chết, nếu có thể dùng mạng một đứa trẻ để đổi lấy bình an cho dân làng, họ đều không ngần ngại đổi.
Nhà Oa Cửu.
Cốc cốc
Cha cửa Oa Cửu chưa biết chuyện gì xảy ra, vui vẻ chạy ra mở cửa.
Đập vào mắt ông là mọi người đêu cầm cuốc xẻng trong tay, đi đầu là trưởng làng cùng các vị trưởng lão:" Đại nhân hôm nay muốn ăn Oa Cửu, các người có thời gian đến tối để chuẩn bị."
Cha Oa Cửu cực kì tức giận:"Hỗn xược, ngươi tưởng ngươi là ai?"
Trưởng lão nhếch mép cười:" Ngươi nên nhớ, không giao Oa Cửu, hôm nay ngươi cùng vợ ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây. Ta thấy ngươi không đủ sức cứng đối cứng với ngàn người trong làng đâu."
Cha Oa Cửu, nhỉn xung quanh, khắp nơi mọi người mang một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, lão biết, hôm nay không giao ra Oa Cửu, cả nhà sẽ không xong:" Ta biết rồi, các người chờ đến tối ta sẽ tự giao Oa Cửu ra."
Mẹ Oa Cửu tức giận nói:"Chàng...."
Cha Oa Cửu quát:"Im miệng."
Toàn bộ dân làng thấy vậy cũng vừa lòng, kéo nhau quay về, trước khi đi trưởng lão còn nói:"Các ngươi tốt nhất không dở trò. Không thì toàn bộ dân làng đều không tha cho ngươi."
Nhà Oa Cửu rơi vào không gian tĩnh lặng.
Oa Cửu vội vàng chạy ra khỏi phòng ôm chầm lấy cha, Oa Cửu nói:"Cha ơi, sao nhiều người thế, Oa Cửu thích nơi có nhiều người."
Đứa con trai ngây thơ này của lão không hề biết rằng, những người đó muốn giết Oa Cửu nhỏ bé. Lão rất phiền lòng bé Oa Cửu vào phòng, đưa xúc xắc cho Oa Cửu chơi rồi bàn bạc vô phu nhân.
Chiều hôm đó
Gia đình Oa Cửu im lặng bỏ trốn, cha Oa Cửu chỉ mang theo ngân lượng cùng một ít đồ ăn, còn lại bỏ hết toàn bộ. Ông tuy tiếc sản nghiệp một đời, nhưng nếu những thứ đó đổi lấy được mạng con trai ông, ông không nề hà đổi.
Cả nhà vội vàng chạy rời khỏi thôn làng... Đâm về hướng bắc mà chạy...
Lúc này một người dân vô tình phát hiện, báo cho trưởng làng, tất cả dân làng theo chân trưởng lão chạy theo truy sát gia đình Oa Cửu.
Chưa được bao lâu, họ đã bị bắt kịp.
"Oa Ngân, ngươi thật là ngu ngốc, mạng con trai ngươi có thể đổi lấy mạng cả làng, đấy là một vinh dự, ngươi không nhận còn chạy trốn" Vị trưởng lão đầy giận dữ quát.
"Nực cười, các ngươi vì sợ chết mà dùng mạng con ta hiến tế, các ngươi chết hết một mình đi, ta dù chết cũng bảo vệ con trai ta. Ngay cả con của mình còn không bảo vệ được, ta há là nam nhân?"
"Hảo, vậy ngươi chết đi." Nói xong trưởng làng cùng dân làng toàn bộ xông đến, lấy xẻng lấy cuốc tấn công ba người nhà Oa Cửu.
Mẹ Oa Cửu ôm chặt Oa Cửu trong lòng, che chở mọi đòn đánh phẫn nộ từ dân làng. Oa Ngân- cha Oa Cửu cũng dùng kiếm chống trả, nhưng ông chỉ là một phú hộ, làm buôn bán được, nhưng sức trói gà không chặt. Chẳng mấy chốc, ông không thể chống trả nổi nữa, vội vàng ôm lấy mẹ Oa Cửu cùng Oa Cửu trong lòng.
Dân làng cứ đánh như vậy một nhà ba người như vậy, không biết đánh trong bao lâu, lúc họ dừng lại thì Oa Ngân cùng phu nhân của ông đã tắc thở, Oa Ngân ôm phu nhân cùng Oa Cửu nên người bị biến dạng nhất, xương lún sâu da thịt hòa lẫn màu máu tươi. Vị phu phân lão cũng không khá khẩm gì hơn, thể xác cũng bị biến dạng.
Tuy họ đã tắt thở, nhưng vẫn gồng chặt ông ấp chặt không buông, che chắn đứa con trong lòng họ.
Oa Cửu được cha mẹ che chở phía trong, chỉ bị xây xước nhè nhẹ. Lúc cậu mở mắt ra, thấy thân ảnh cha mẹ cậu khắp người là máu, trên người chi chít vết thương.
Cậu khẽ cười, lay mạnh cha mẹ cậu hỏi:"Cha mẹ chơi trò gì thế, sao cha mẹ nát mặt rồi?"
"Cha mẹ ơi, Oa Cửu vui lắm, dòng nước màu đỏ này là gì thế, sao tanh quá vậy?"
"Cha mẹ ơi, dậy đi, Oa Cửu muốn chơi xúc xắc..."
"Cha mẹ ơi, trò này không vui nữa rồi, cha mẹ cử động đi.."
Tạch tạch
"Cha mẹ ơi, đây là nước mắt cha mẹ nói phải không, Oa Cửu biết khóc rồi, cha mẹ tỉnh dậy đi."
"Cha mẹ ơi, cha mẹ sao vậy, cha mẹ dậy đi." Cậu khẽ đánh mạnh vào người cha cậu, trước kia cha cậu từng nói "nếu muốn ai đó chú ý đến lời con nói, cứ đánh mạnh vào vai họ, họ sẽ để ý đến con."
Cậu cứ đánh cha với mẹ cậu như thế....
"Cha lừa Oa Cửu, Oa Cửu đánh vai cha đến rộp cả tay rồi, sao cha vẫn chưa chú ý đến con."
Nói xong cậu quay qua phía mẹ cậu, lấy mặt mẹ cậu, vỗ nhẹ vào má mẹ cậu. Mẹ cậu từng nói:" Nếu muốn làm nũng với ai đó, lấy tay vỗ nhẹ vào má người ta, rồi cưng nựng họ."
Cậu cũng làm vậy mà, sao mẹ cậu không trả lời cậu.
"Mẹ lừa con, Oa Cửu vỗ má mẹ nãy giờ rồi, sao mẹ chưa tỉnh?..."
"Cha mẹ tỉnh lại đi, Oa Cửu không đòi xúc xắc nữa, cha mẹ đừng giận con mà..."
Huhuhuhu, cậu gào thét, tiếng thét chói tai của trẻ Oa Cửu vang vọng mãi trong không trung.
Dân làng như bị đấm vài tim, họ giờ khắc này đang vấn xét lại những gì họ làm, là sai sao?
Dù biết là sai, nhưng họ không hối hận, vì họ muốn sống...
Trưởng làng cùng các vị trường lão kéo Oa Cửu ra khỏi xác của cha mẹ cậu.
1 khắc sau
Dân làng cố gắng tháo Oa Cửu ra khỏi Oa Ngân cùng vị phu nhân, nhưng vẫn bất lực.
Trưởng làng thấy vậy vô cùng phẫn nộ, đã sắp đến giờ hiến tế rồi, không nhiều lời lão cầm xẻng đập liên tục cái xác hai phu phụ họ, một hồi sau cánh tay cùng thân hình họ đã rời khỏi Oa Cửu.
Oa Cửu khóc lớn, theo phản xạ cậu biết những người này không có ý tốt, cấu xé vị trưởng làng.
Lão trưởng làng bỏ mặt cậu chống cự, trói cậu hướng về miếu Quái Thai....
Vù vù
Cuối cùng thì Thất Đại Danh Chấn cũng đến nơi.
Thái Bạch mồm gặm bánh bao nói:" Đệ thấy chúng ta hỏi dân làng nơi trú ấn của Quái Thai nhanh hơn đấy, hôm nay trăng tròn, nghi ngờ là chuẩn bị có huyết tế trẻ con."
Tội ác của Quái Thai trước khi tới đây, mọi người đều nhận được tình báo, vô cùng phẫn nộ tức tốc đến đây. Mỗi tuần Quái Thai sẽ ghé tới một làng bất kì để bắt lấy trẻ con, mà đau lòng hơn, những đứa trẻ đã được chúng nhắm đến, nếu cha mẹ chúng không chấp nhận hiến tế, thì cả gia đình cùng toàn bộ thôn làng sẽ bị giết chết rồi cướp người.
Bỗng thấy xa xa một đám người tụ lại, Sở Thanh nói: "Chúng ta lại kia coi có gì náo nhiệt."
Đang bước đến họ thấy mấy lão già đang trói một cậu bé 10 tuổi đang khóc thét trên vai, miệng cậu liên tục gọi "Cha, mẹ, các ngươi thả Oa Cửu ra"...
"Ngươi ngoan ngoãn để Đại Nhân ăn đi." Một vị trưởng lão lạnh lùng nói.
Dưới chân cậu, là xác của hai người một nam một nữ.....
Khỏi nói ai cũng hiểu hết, bọn khốn khiếp này giết cha mẹ cậu để cướp lấy cậu đi hiến tế cho Quái Thai.
Nhạc Khúc vô cùng phẫn nộ, chạy tới, nàng dùng hỏa diễm quét một lượt khiến cho mấy kẻ trói cậu bị bỏng nặng dây trói cũng đứt ra.
Cậu bé thoát khỏi dây trói, vội vàng chỗ cha mẹ cậu, tiếp tục lay họ.... Phải chăng cậu không hề không biết rằng cha mẹ cậu không phải đang ngủ.... Mà là đã chết rồi....
...
Mình muốn nói đôi lời, truyện này là truyện đầu tay, còn nhiều sai sót xin mọi người bỏ qua nha. Với toàn bộ câu truyện được kể dưới suy nghĩ và góc nhìn của Ngạn Cơ, mà Ngạn Cơ lại là một người không phải quá thấu tình đạt lý, nên nhiều phân đoạn cảm xúc các nhân vật xung quanh Ngạn Cơ sẽ không được khai thác triệt để trong những chương chính thức, những phân khúc cùng bí ẩn cũng như tâm lý nhân vật phụ thì sau khi kết thúc mỗi kiếp mình sẽ viết ngoại truyện để mọi người rõ hơn. Những chương sau, sẽ có nhiều lúc mọi người thắc mắc uẩn khúc là gì, thì sẽ được lồng ghép trong truyện hoặc ngoại truyên về nhân vật phụ.
Lời cuối, cảm ơn các bạn đã theo mình tới chương này ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...