Thứ bảy, ngày 28 tháng 5 năm 2011
“Christian!” Mia gọi tên tôi với niềm vui và chạy về phía tôi. Vội bỏ của hành lý của mình xuống. Con bé quàng tay qua cổ tôi và ôm tôi thật chặt.
“Em nhớ anh,”
“Anh cũng vậy.” Tôi cũng siết chặt lấy nó. Nghiêng người ra sau, con bé chăm chú nhìn tôi với cặp mắt đen sâu thẳm
“Trông anh khá đấy,” cô thốt lên. “Hãy kể cho em nghe về cô gái đó!”
“Trước tiên chúng ta phải về nhà với đống hành lí của em đã.” Tôi xách lấy hành lí của cô em mình, cứ như nó nặng đến 1 tấn, và chúng tôi cùng nhau rời khỏi sân bay và đi về phía bãi đậu xe.
” Paris như thế nào? Em lẽ ra nên mang toàn bộ Paris về nhà với em chứ. ”
” Thật không thể tin được!” Cô em tôi kêu lên. “Floubert, mặt khác, là một đứa con hoang. Chúa ơi. Ông là một người đàn ông xấu xa. Một giáo viên tào lao nhưng may là một đầu bếp giỏi. ”
“Điều đó có nghĩa là em sẽ nấu ăn tối nay đúng không?”
“Oh, em hi vọng là mẹ sẽ nấu.”
Mia không ngừng kể cho tôi nghe những thứ về Paris: về căn phòng nhỏ bé của mình, thậm chí là hệ thống ống nước, Sacré-Coeur, Montmartre, con người ở đó, cà phê, rượu vang đỏ, pho mát, thời trang, mua sắm. Nhưng chủ yếu là về thời trang và mua sắm. Mà tôi nghĩ rằng cô ấy đã đi đến Paris để học cách nấu ăn chứ.
Tôi đã không thể nào quên được cách nói chuyện của con bé; nhẹ nhàng và hồ hởi. Con bé là người duy nhất không làm tôi cảm thấy … cách biệt.
“Đây là cô em gái bé bỏng của con, Christian. Tên em là Mia. ”
Mẹ để tôi ôm em vào lòng. Em thật bé nhỏ. Với mái tóc đen, rất đen.
Em mỉm cười. Em chưa có răng. Tôi lè lưỡi trêu. Nó cười phá lên.
Mẹ lại để tôi giữ em trong lòng. Tên em là Mia.
Tôi làm cho em bé cười. Tôi ôm em bé. Em sẽ được an toàn khi tôi ôm thế này.
Elliot không quan tâm đến Mia. Làm em khóc.
Và anh nhăn mũi của mình khi em bé ị.
Khi Mia đang khóc Elliot không đếm xỉa đến.
Tôi ôm nó và nó nín khóc.
Và rồi nó thiếp đi trong vòng tay của tôi.
“Mee a,” tôi thì thầm.
“Con vừa nói gì thể?” Mẹ hỏi, và khuôn mặt của bè trắng bệt.
“Mee a.”
“Vâng. Vâng. Cục cưng của mẹ. Mia. Tên của em con là Mia. ”
Và mẹ tôi bắt đầu khóc với những giọt nước mắt hạnh phúc
Tôi rẽ vào đường lái xe, kéo cửa trước lên, dỡ hành lý của Mia, và mang nó vào phòng.
“Mọi người đâu hết rồi?” Mia trề môi. Người duy nhất ở đây là người giữ nhà cho cha mẹ tôi. Cô ta là một sinh viên du học, và tôi không thể nào nhớ tên cô ta. “Xin chào”, cô nói với Mia bằng tiếng Anh lấp vấp, mặc dù cô ấy nhìn tôi với đôi mắt to.
Chúa ơi. Nó chỉ là một khuôn mặt dễ thương, em yêu.
Bỏ qua cô gái giữ nhà, tôi trả lời câu hỏi của Mia. “Anh nghĩ rằng mẹ đang nói chuyện điện thoại còn ba thì đang bận họp. ”
“Em không thể chịu đựng Floubert thêm một phút nào nữa. Em phải bỏ đi ngay khi em có thể. Ồ, em có mua cho anh một món quà đây.” Cô lấy một chiếc va li của cô ấy ra, mở nó ra ở ngay hành lang, và bắt đầu lục lọi nó.
“Ah!” Cô em tôi đưa cho tôi một chiếc hộp hình vuông nặng. “Anh mở ra đi,” cô thúc giục, tươi cười với tôi. Em gái tôi khiến tôi không thể cãi lại.
Tôi cẩn thận mở chiếc hộp ra, và bên trong nó chứa một quả cầu tuyết có chứa một cây đàn piano màu đen bao phủ phủ một thứ bột lấp lánh. Đây là thứ lung linh nhất mà tôi từng thấy.
“Đó là một hộp nhạc. Đây- “Cô chộp lấy chiếc hộp, lắc nó lên và bấm vào một phím nhỏ bên dưới. Một phiên bản giống của “La Marseillaise” bắt đầu được chơi trong chiếc hộp lấp lánh.
Tôi sẽ phải làm gì với món quà này? Tôi cười, bởi vì nó rất là Mia. “Món quà này thật tuyệt vời, Mia. Cám ơn em”
Tôi ôm chầm lấy cô ấy, và cô ấy cũng ôm lấy tôi.
“Em biết nó sẽ làm cho anh cười mà.”
Con bé nói đúng. Con bé là người rất hiểu tôi.
“Và giờ hãy kể cho em nghe về cô gái đó,” cô ấy nói. Nhưng chúng tôi đều bị xao lãng đi khi Grace chạy vội qua cửa.
“Mẹ rất xin lỗi, mẹ đã không có ở đó để đón cưng, con gái yêu dấu, “Grace nói. “Mẹ phải nghe một cú điện thoại. Con trông rất trưởng thành. Christian, con có thể mang túi của Mia lên lầu không? Gretchen sẽ giúp con một tay. ”
Thật không? Tôi đã trỡ một gã khuân vác à?
“Vâng, mẹ.” Tôi tròn mắt. Tôi không cần Gretchen giúp tôi.
Khi đã xong, tôi nói với họ rằng tôi có một cuộc hẹn với huấn luyện viên của tôi.
“Anh sẽ về nhà vào buổi tối.”
Tôi hôn họ một cách vội vã, tôi phải đi ngay trước khi bị làm phiền với những câu hỏi về Ana.
BASTILLE, NGƯỜI HUẤN LUYỆN VIÊN CỦA TÔI. Hôm nay chúng tôi đang ở phòng tập boxing của tôi.
“Anh đã đi du lịch nhẹ ở Phần Lan sao, cậu bé.” Ông chế nhạo sau khi tôi ngã vào tấm thảm trên nhà tròn của ông ta. Bastille đến từ trường huấn luyện thể chất, mà rất phù hợp với tôi.
Tôi bò đến chân của anh ta. Tôi muốn hạ anh ta. Nhưng anh ta đã đúng, tôi không thể.
Khi chúng tôi tập xong anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu đang bị phân tâm đấy. ”
“Cuộc sống. Ông biết đấy,” tôi trả lời một cách thờ ơ.
“Chắc chắn rồi. Cậu trở lại ở Seattle vào tuần này à? ”
“Vâng.”
“Tốt. Chúng ta sẽ kéo thẳng cậu ra. ”
Khi tôi chạy bộ trở về căn hộ của tôi chợt nhớ đến món quà tân gia dành cho Ana. Tôi nhắn tin cho Elliot.
‘Địa chỉ của Ana và Kate là gì?’
Tôi muốn làm họ bất ngờ với một món quà.
Anh ta nhắn tin lại cho tôi và tôi chuyển tiếp nó cho Andrea. Khi tôi đang đi trong thang máy lên đến căn hộ, Andrea nhắn tin lại cho tôi.
‘Rượu Champagne và bong bóng đã được gửi.
-A.’
Taylor đưa cho tôi một gói đồ khi tôi về lại tại căn hộ. “Cái này được gửi cho ngài, ngài Grey.”
Oh. Tôi nhận ra những cái gói này không có tên tuổi gì cả: đây là một cây roi.
“Cảm ơn.”
“Bà. Jones nói rằng bà ta sẽ trở lại vào ngày mai, vào buổi chiều tối. ”
“Đuợc. Tôi nghĩ rằng ngày hôm nay như thế là đủ rồi, Taylor. ”
“Vâng, thưa ngài,” anh nói với một nụ cười lịch thiệp, và trở về văn phòng của mình. Lấy cái cây ra, tôi đi vào phòng ngủ của tôi. Đây sẽ là một lời giới thiệu hoàn hảo cho thế giới riêng của tôi: bởi Ana không có tài liệu tham khảo liên quan đến sự trừng phạt, ngoại trừ việc tôi đánh cô ấy vào đêm đó. Và quay lưng đi. Thực sự dễ chịu. Cây roi này thật hoàn hảo. Tôi sẽ chứng minh cho cô rằng nỗi sợ hãi hiện diện trong đầu cô là vô nghĩa. Cô ấy sẽ thoải mái với cái này.Tôi hy vọng chúng ta có thể tiến xa thêm …
Chúng tôi sẽ làm thật chậm. Và chúng tôi sẽ chỉ làm những gì mình có thể xử lý. Nếu đây là làm việc, chúng tôi sẽ phải đi theo tốc độ của mình.
Tôi đặt nó trong tủ quần áo của tôi cho ngày mai.
Khi tôi mở máy tính xách tay của tôi để bắt đầu công việc chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi hy vọng đó là Ana, nhưng thật thất vọng, là Elena.
Tôi có nghĩa vụ phải gọi cho cô ta à?
“Xin chào, Christian. Anh khỏe không? ”
“Khỏe, cảm ơn.”
“Anh đã quay về từ Portland à?”
“Vâng.”
“Anh có muốn ăn tối ở Fancy?”
“Tối nay thì không. Mia từ Paris trở về và tôi được lệnh về nhà. ”
“Ah. Còn Mama Grey. Cô ấy thế nào? ”
“Mama Grey? Cô ấy vẫn khỏe. Tôi nghĩ. Tại sao? Cô có biết rằng tôi không …? ”
“Tôi chỉ hỏi thôi mà, Christian. Đừng quá nhạy cảm. ”
“Tôi sẽ gọi cho cô vào tuần tới. Có lẽ chúng ta sẽ có một bữa ăn tối sau đó. ”
“Tốt thôi. Anh đã ngắt liên lạc trong một thời gian. Và tôi đã gặp một người phụ nữ và tôi nghĩ có thể anh sẽ cần cô ta “..
Tôi bỏ qua lời nhận xét của cô ta. “Tôi sẽ gặp cô vào tuần tới. Chào. ”
Buổi tối đã rất vui. Em gái tôi là trở lại, cô nàng luôn là một cô công chúa, những người còn lại chỉ là cận thần của cô, quay quần bên cô. Grace yêu thích nấu gà chiên bơ cho Mia với khoai tây nghiền và nước sốt.
Tôi phải nói rằng, đó là một trong những món yêu thích của tôi.
“Hãy nói cho em biết về Anastasia,” Mia hỏi khi chúng tôi cùng ngồi vào bàn ăn. Elliot dựa ra sau ghế của mình và đặt tay ra sau gáy.
“Điều này anh có nghe. Cô nàng đó đã xé thùng Christian đấy, em biết không? ”
“Elliot!” Grace mắng, và ném anh ta với cái ăn khăn.
“Ow!” Anh ấy đỡ lấy.
Tôi tròn mắt nhìn họ. “Anh đã gặp một cô gái.” rồi tôi nhún vai. “Kết thúc câu chuyện.”
“Anh không thể chỉ kể vậy ” Mia bĩu môi.
“Mia, anh nghĩ rằng anh có thể.” Carrick nhìn chằm Mia qua cặp kính.
“Tất cả chúng ta sẽ gặp cô ấy trong bữa tối ngày mai, đúng không, Christian?” Grace nói với một nụ cười sắc bén.
Ôi khỉ.
“Kate tới,” Elliot tằn hắn. Mẹ kiếp. Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
“Em không thể chờ đợi để gặp cô ấy. Nghe có vẻ tuyệt vời! “Mia nảy lên và xuống trong chiếc ghế của mình.
“Yeah, yeah,” tôi lẩm bẩm, tự hỏi nếu có cách để tôi có thể trốn ra khỏi bữa ăn tối ngày mai.
“Elena đã hỏi thăm con đó, con trai,” Grace nói.
“Cô ấy?” Tôi không quan tâm lắm.
” Ừ. Cô ta nói cô ấy đã không gặp con trong một thời gian dài. ”
“Con đã ở Portland cho việc kinh doanh. Con nên về -Mai con có một cuộc họp quan trọng và con cần phải chuẩn bị. ”
“Nhưng anh chưa ăn món tráng miệng. Và có món cobbler táo. ”
Hmm … nghe có vẻ hấp dẫn. Nhưng nếu tôi ở lại họ sẽ thi nhau hỏi tôi về Ana. “Con phải đi. Con còn có việc phải làm. ”
“Con trai, làm việc quá sức rồi đây ” Grace nói, khi bà đứng lên.”Không nên để mẹ làm. Con chắc rằng Elliot sẽ giúp việc rửa bát sau bữa tối. ”
“Cái gì?” Elliot cau có. Tôi nháy mắt với anh ta, nói lời tạm biệt, và ra về.
“Chúng ta sẽ gặp con vào ngày mai?” Grace hỏi, có nhiều niềm hi vọng trong giọng nói bà.
“Chúng ta sẽ gặp nhau.”
Khỉ. Trông giống như là Anastasia Steele sẽ gặp gia đình tôi.
Tôi không biết tôi cảm thấy thế về việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...