Sáng thứ bẩy đó , Ngọc Vân và Minh Triết đã gọi Giai Kỳ về nhà .- Mẹ ơi , con về rồi này ! - Giai Kỳ mở cửa bước vào nhà .- Đến rồi ? - Bạch Sâm vừa thấy cô thì lên tiếng nói .- Vâng , cha mẹ đâu ? - Giai Kỳ đi đến ghế Sofa ngồi xuống .- Không biết , họ để tấm bản đồ và bức thư ở đây ! - Bạch Sâm giơ tấm bản đồ lên .- Ồ , Giai Kỳ đến rồi à ? - Phó Đông Quân đi từ trên lầu xuống .- Anh Đông Quân ? - Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn Đông Quân.- Xin chào ! - Đông Quân mỉm cười nhìn cô .- Thế khi nào đi ? - Vĩ Thiên cùng Từ Phong đi ra từ phòng sách .- Cha mẹ cũng gọi mọi người cùng đi ạ ? - Giai Kỳ ngập ngừng hỏi .- Ờ , cả Hoàng Tư cũng có đi ! - Từ Phong bỏ tay vào túi quần , đi ra ngoài .- Vậy anh ấy đâu ?- Ngoài vườn ....- Mời các thiếu gia và tiểu thư lên xe ! - Một người đàn ông trung niên đứng trước một cái xe 7 chỗ cúi chào .Giai Kỳ cũng gật đầu chào lại .Tất cả lên xe , riêng cô ngồi ghế phụ.
Phó Hoàng Tư mở cửa ghế lái xe , ngồi vào .- Chào anh , lâu rồi không gặp ! - Giai Kỳ mỉm cười nhìn Hoàng Tư .- ...!- Anh mặc kệ lời nói của cô mà khởi động xe .Cô vì cảm thấy quê nên lặng lẽ nhìn về phía trước , lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại .Phó Hoàng Tư đạp chân ga , xe nhanh chóng đi chuyển .Lúc chờ xe đi đến nơi , cô tranh thủ lấy bài tập toán ra làm .Phía sau , người thì chơi game , người thì đọc sách , người thì làm bài tập.
Vĩ Thiên muốn nghe nhạc nhưng lại quên mang theo tai nghe.
Anh chán nản ngước lên thì nhìn thấy Giai Kỳ đang nghe nhạc.
Anh vươn tay đến lấy cái tai nghe từ trên tai cô .Giai Kỳ giật mình quay mặt lại :- Sao vậy ?- Đưa tai nghe đây.
- Vĩ Thiên giơ tay lên trước mặt Giai Kỳ .- Đây.
- Cô cũng không đôi co gì , đưa tai nghe cho Vĩ Thiên .Đi được hồi lâu , họ đi đến một cánh rừng có một con đường khá rộng .- Cần vào rừng sao ? - Phó Bạch Sâm nhìn ra ngoài rồi hỏi .- Phải , để đi đến chỗ cha mẹ thì cần đi qua cánh rừng này.
- Phó Hoàng Tư nói câu đầu tiên kể từ khi gặp lại những đứa em của mình .Đi trong cánh rừng được gần nửa đường thì bỗng nhiên Hoàng Tư đột nhiên phanh gấp làm tất cả ngã lên phía trước .- Sao đột ngột dừng lại vậy ? – Phó Đông Quân nhìn lên trước hỏi .- Có khúc cây chắn đường.
– Hoàng Tư nhìn khúc cây to lớn ở trước đường đi .Tất cả xuống xe , đi lại khúc gỗ kiểm tra .- Ai mà lại để khúc cây ở đây vậy ? – Bạch Sâm tức giận nói .- Có thể là do bão nên bị gãy cũng nên , phần đứt không bằng phẳng tý nào ! – Giai Kỳ sờ khúc cây .- Thế bây giờ phải làm sao ? Đi bộ à ?- Đi bộ làm gì ? Khoảng cách giữa mấy cái cây trong rừng gần 2 mét , ta đi vòng vào rừng rồi đi ra là được mà ! – Giai Kỳ nghiêng đầu hỏi .Không gian tĩnh lặng vài giây , Bạch Sâm tối mặt lại , anh hận không tìm thấy cái lỗ để chui xuống .- Đi tiếp thôi ! – Phó Tứ Phong đi lại chiếc xe , ngồi lên ghế phụ là chỗ Giai Kỳ vừa ngồi .Cô cũng chẳng nói gì , ra ghế phía sau ngồi cùng Phó Đông Quân .Chiếc xe lại cứ tiếp tục chạy.
10 phút…20 phút … 30 phút… Vẫn chưa đi hết khu rừng.
Vì chán nản mà họ lăn ra ngủ , còn mỗi Đông Quân và Hoàng Tư còn thức để xem tài liệu và lái xe .Bỗng xe sốc lên một cái , Giai Kỳ ngã nghiêng sang bên Đông Quân.
Ang ngoảnh đầu sang nhìn Giai Kỳ đang dựa đầu vào vai mình mà ngủ một cách ngon lành.
Anh mỉm cười thầm , dựa lại vào đầu Giai Kỳ , khẽ hôn nhẹ lên trán co .Hoàng Tư nhìn thấy cảnh này qua gương thì cau mày , anh dừng xe lại , cất giọng trầm nói :- Phó Đông Quân , lên lái xe đi !- Tại sao ? – Đông Quân nhíu mày .- Anh lái xe nãy giờ rồi , buồn ngủ ! Vả lại còn mỗi em là biết lái xe.
– Nói xong , Hoàng Tư mở cửa xuống xe .Đông Quân cũng xuống xe rồi lên ghế lái ngồi , Hoàng Tư ngồi ghế mà Đông Quân vừa ngồi .Hoàng Tư để đầu Giai Kỳ lên vai mình.
Lấy tài liệu ra đọc .1h trôi qua , cuối cùng xe cũng đến nói.
Đông Quân quay lại nhìn , thì thấy Giai Kỳ và Hoàng Tư đang dựa vai , đầu nhau.
Nhưng có gì đó lạ lắm ? Giai Kỳ đang nhăn nhó , mặt thì đổ nhiều mồ hôi.
Tay thì ôm người , nắm chặt tay áo .Đông Quân có chút hoảng , anh xuống xe , đi đến chỗ Giai Kỳ.
Anh đưa tay lên nhiệt độ của Giai Kỳ , khá nóng .- Này , Phó Giai Kỳ ! – Đông Quân lớn tiếng gọi Giai Kỳ dậy .Hoàng Tư vì nghe tiếng gọi lớn của Đông Quân mà tỉnh giấc .- Có chuyện gì vậy ? - Hoàng Tư nhíu mày hỏi.- Giai Kỳ hình như bị bệnh rồi ! Người rất nóng .Hoàng Tư vội vàng đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ của Giai Kỳ ,- Đến nơi chưa ? - Hoàng Tư nghiêm trọng nói .- Rồi ! Có một khách sạn rất lớn ở đây ! - Đông Quân nhìn về phía khách sạn .- Đưa con bé vào khách sạn đi !Đông Quân vội vàng bế Giai Kỳ lên rồi đi vào trong khách sạn .Hoàng Tư thì gọi Bạch Sâm , Vĩ Thiên và Từ Phong dậy .Vào khách sạn , Đông Quân đã thấy ông bà Phó ngồi ở sofa sảnh .- Cha ! Mẹ ! - Anh đi bế cô đến chỗ hai người .Ngọc Vân và Minh Triết hốt hoảng khi thấy Giai Kỳ đang được Đông Quân bế.- Con bé bị sao mà nóng vậy ? - Ngọc Vân sờ trán Giai Kỳ .- Chuyện đó nói sau đi ạ , phòng ta ở đâu vậy , con đưa con bé lên phòng để hạ nhiệt tạm thời !- Để ta đưa con lên !---Hết Chương 6: ---Góc giới thiệu nhân vật #6Phó Bạch Sâm .17 tuổi .Tính cách : Nóng tính , tính khí thất thường , sáng nắng chiều mưa , lúc nóng lúc lạnh .Sở thích : Thích chơi bóng rổ , vẽ tranh và môn toán .Nam Thần Bóng Rổ của trường .ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩĐáp án câu trước : A.
8 phút .Câu đố : Thứ gì mà mang nổi một thân cây nhưng không thể mang nổi một hòn sỏi ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...