5 Lần!!!
Bác sĩ chỉ vào màn hình siêu âm.- Chấm đen này chính là tim thai.
Nó đã được 9 tuần tuổi rồi.
Từ nay bà nhớ giữ gìn sức khỏe.- Cảm ơn bác sĩ.
Tôi phải báo tin này cho chồng tôi ngay mới được.Bà nhấc điện thoại lên để báo tin cho chồng của mình nhưng bà bỗng dừng lại mỉm cười.
Bà không muốn báo tin này qua điện thoại mà bà muốn nói trực tiếp với chồng.
Bà muốn được thấy sự vui mừng trên gương mặt ấy.
Và đúng như bà dự đoán, ông Phạm Ngô Minh vô cùng bất ngờ khi nghe tin này.
Ông ngay lập tức yêu cầu trợ lí của mình phải nói gia nhân trong nhà từ nay phải đặc biệt chú ý chăm sóc cho phu nhân của mình.
Ông yêu cầu phải bồi bổ cho phu nhân bằng những thứ tốt nhất.
Ông ôm chặt vợ mình vào lòng.- Anh không nghĩ là ở cái tuổi này rồi mà anh vẫn có thể… Hóa ra a vẫn còn sung sức lắm đúng không bà xã.
Ông mỉm cười đùa giỡn với vợ mình.
Họ thật đúng là những người may mắn.Cuộc sống yên bình của gia đình cứ thế dần trôi qua.
Cai thai trong bụng giờ đây đã được 8 tháng.
Bà Vương Huyền đang nằm trên chiếc ghế tựa trong phòng sách của chồng mình, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ.
Không gian hôm nay trở nên yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng gia nhân nói chuyện hàng ngày cũng không còn.
Đó là vì ông Phạm Ngô Minh không muốn có bất kì điều gì làm ảnh hưởng tới tâm trạng của vợ mình nên ông đã dặn mọi gia nhân từ nay phải thật chú ý khi làm việc để tránh làm ảnh hưởng tới phu nhân.
Bà nhìn xuống bụng của mình, sinh linh nhỏ bé trong bụng của bà đã đẩy chân lên in hẳn dấu bàn chân.
Bà mỉm cười tay khẽ chạm nhẹ lên dấu chân nhỏ bé đó.- Mau mau tới thế giới này với mẹ nhé con gái yêu.-Nhìn vào các kệ sách của chồng mình.
Bà đứng dậy tiến lại gần đưa mắt xem tên của các cuốn sách được sếp thẳng gọn gàng.- Không biết bao lâu rồi mình chưa đọc sách nhỉ.-Bỗng mắt bà dừng lại ở kệ sách trên cao.
Vị trí này bà phải bắc ghế mới có thể với tới được.
Bà chợt nghĩ.
Có hơi nguy hiểm nhưng lại không muốn gọi gia nhân vào.
Bà tới góc phòng cầm một chiếc ghế gỗ lại và cẩn thận đứng lên.
Tay bà cầm lấy cuốn sách và bà chợt cười lớn.
Cuốn sách bìa màu vàng: Mang bầu cùng vợ.
Đây là tác phẩm của Peter Mayle, nhà văn nổi tiếng người Anh.
Đây được ví như một cuốn kim chỉ nam nhẹ nhàng dành cho những người đàn ông lần đầu làm bố.
Những bỡ ngỡ trước thay đổi tâm sinh lý của vợ, bao lo lắng bồn chồn và sự cả háo hức đợi mong… Tất cả được miêu tả một cách chân thực, sống động, và quan trọng hơn cả lời khuyên để những ông bố tương lai tự tin hơn trong những năm tháng đồng hành cùng người vợ yêu dấu.- Bà nghĩ.
Cuốn sách này chắc được chồng mua từ lâu r.
Bởi vì nó là cuốn sách dành cho những ông chồng sắp được làm bố.
Hóa ra ông chồng không sợ trời đất gì của mình cũng cảm thấy lo lắng khi được làm bố như vậy.
Bà mỉm cười, mắt bà vẫn còn nhìn vào các trang sách.
Chỉ trong một khoảnh khắc, bà quên mất rằng bà đang đứng trên một chiếc ghế gỗ cao tới 50 phân, bà bước một bước ngắn, chân bà vẫn đặt ở trên ghế nhưng nó đã bị nghiêng hẳn sang một bên.“Rầm”.
Một tiếng động mạnh vang lên.
2 cô gia nhân đang lau dọn bên ngoài nhìn nhau.-Tiếng động từ đâu vậy?-Hình như trong phòng sách.
Mà phu nhân đang ở trong đó.2 người vội vã mở cánh cửa ra.
Mặt họ trắng bệt ra khi nhìn thấy phu nhân đang nằm ở dưới đất.
Họ hốt hoảng chạy lại.
Bà Vương Huyền đã bất tỉnh.Đầu bà đang chảy máu.
Đám gia nhân lúc này đã chạy vào.-Mau chuẩn bị xe nhanh lên! Báo cho chủ tịch ngay.Trong căn phòng họp nằm trên tầng 50 của tập đoàn MULTI- GROUP.-Ông Phạm Ngô Minh lúc này đang điều hành một cuộc họp cấp cao của ban lãnh đạo MULTI- GROUP.
Bỗng một người rhanh niên đẩy cửa vào vẻ mặt căng thẳng tiến lại ghé sát vào tai ông Ngô Minh nói.
Ngay lập tức ông và người thanh niên kia đi ra khỏi phòng họp.
Mọi người trong phòng họp lúc bấy giờ ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.Trong thang máy- Triệu tập tất cả các bác sĩ tốt nhất về tại bệnh viện Quốc tế Việt Hàn ngay cho tôi.- Vâng.
Tôi đã liên hệ.
Họ đã có mặt đầy đủ và đang chuẩn đoán cho phu nhân.
Trực thăng cũng đã chuẩn bị sẵn phòng cho trường hợp xấu nhất thưa chủ tịch.-Ông Phạm Ngô Minh im lặng.
Tay nắm chặt điện thoại.
Cố gắng thật bình tĩnh.Tại bệnh viện Quốc Tế Việt Hàn.-Tiếng nhân viên và bệnh nhân xì xào.-Không biết có chuyện gì mà tất cả các bác sĩ lại lo lắng tới như vậy?-Sao trước căn phòng cấp cứu kia lại có nhiều người mặc áo vest đen như vậy? Chả lẽ có ông trùm nào tới bệnh viện này ư?-Tiếng ồn ào bỗng dừng lại khi chiếc xe Rolls Royce Ghots Black Badge dừng ngay trước cổng bệnh viện.-Mọi ánh mắt trở nên tròn xoe khi thấy ông Phạm Ngô Minh bước vào trong bệnh viện.
Tiếng xì xào lại tiếp tục, lần này họ còn thắc mắc hơn vì đây là lần đầu họ thấy được vị chủ tịch của tập đoàn số 1 Việt Nam này, mà còn lại là ở bệnh viện nữa.
Không biết có chuyện gì đây.
Một số người còn lấy điện thoại ra để chớp lấy thời cơ này vì đời tư của ông Phạm Ngô Minh rất kín đáo.
Một khi có chuyện này thì nay mai thôi tin tức này sẽ là tin tức nóng hổi nhất.- Vợ tôi sao rồi?Một vị bác sĩ lớn tuổi tóc bạc cúi chào ông.
Ông là viện trưởng của bệnh viện này.- Hiện tại chúng tôi đã chuẩn đoán xong và đang tiến hành ca mổ cho phu nhân.
Phu nhân bị chấn động mạnh.
Đầu bị chấn thương do vấp vào góc bàn còn thai nhi thì bị chấn động mạnh.
Tôi đã triệu tập tất cả các bác sĩ tốt nhất để thực hiện ca mổ.
Mong chủ tịch bớt lo lắng ạ.
Ông viện trưởng nói trong sự lo lắng, tay ông run rẩy mồ hôi nhễ nhại bởi vì trước mặt ông chính là chủ nhân của bệnh viện này, còn người đang nằm trong phòng mổ kia lại là người vợ mà chủ tịch yêu thương nhất.
Nếu vợ và con của chủ tịch có mệnh hệ gì thì bệnh viện này sẽ không còn chỗ cho ông đứng nữa.-Ông Phạm Ngô Minh tiến tới trước cánh cửa phòng cấp cứu.
Ánh mắt nhìn vào chiếc đèn màu đỏ đang phát sáng.“-Cố gắng lên bà xã của anh.”Không gian trở nên thật tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dài và tiếng đi lại.-OE….OE…Tiếng khóc phát ra từ căn phòng mổ.
Mọi người đều vui mừng khi nghe thấy tiếng khóc này vang lên.
Ông viện trưởng mừng rỡ tiến lại bắt tay chúc mừng chủ tịch.Ông Phạm Ngô Minh lúc này di chuyển tới sát cửa phòng cấp cứu.
Bất giác ông cảm thấy lo lắng, tim ông đập loạn nhịp, tay ông tê cứng.
ông nhìn xuống tay mình.
Chuyện gì thế này?Ánh đèn của phòng mổ đã tắt.
Từ trong phòng mổ đi ra là các vị bác sĩ ưu tú nhất của bệnh viện Việt Hàn.
Nhưng sao trông họ lại thất thần như vậy? Tại sao ánh mắt của họ lại nhìn xuống dưới đất khi nhìn thấy ông Phạm Ngô Minh? Tại sao họ không dám nhìn thẳng vào ông? Tại sao họ lại run rẩy như vậy? Rốt cục là có chuyện gì?Một vị bác sĩ lớn tuổi nhất trong số họ tiến lại trước mặt ông .- Thành thật xin lỗi ngài và gia đình.
Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được đứa bé.
Còn phu nhân….
Do chấn thương vùng đầu quá nặng cộng với cú ngã đã khiến phu nhân bị bong nhau thai… Chúng tôi đã không thể cứu được phu nhân.
Thành thật xin lỗi với gia đình.Nói xong tất cả những bác sĩ cúi đầu trước ông Phạm Ngô Minh.
Lão viện trưởng lúc này gần như đã không còn đứng vững, lão run rẩy mồ hôi đầm đìa như tắm.
Lão xong đời rồi.
Một tiếng khóc não nề vang lên.- Trời ơi con dâu của tôi, Tại sao mấy người lại làm ăn tắc trách như vậy? Chúng tôi xây dựng cái bệnh viện này cho mấy người mà mấy người lại không thể cứu được con dâu của tôi ư…… Các người có xứng đáng là bác sĩ của cái bệnh viện này nữa hay không?Bà lão lúc này đã túm lấy cổ áo của ông bác sĩ và mắng, bà càng mắng nước mắt vủa bà càng tuôn trào.
Tại sao con dâu của bà lại yểu mệnh như vậy.
Mới khi sáng còn đã hứa là khi sinh xong sẽ cùng với bà đi du lịch mọi nơi trên Thế giới mà.-Ông lão lúc này cũng đã không thể bình tĩnh được, nước mắt cũng rơi xuống trên gò má nhăn nheo.
Ông lặng lẽ tiến lại ôm vợ mình vào lòng.
Ông không an ủi vợ mình được nữa vì chuyện này cũng vượt quá sự chịu đựng của ông.
Ông Phạm Ngô Minh vẫn đứng đó nhìn vào trong căn phòng kia, ông chậm rãi tiến từng bước vào trong căn phòng lạnh lẽo kia.
Người phụ nữ xinh đẹp đang nằm bất động trên giường kia chính là vợ của ông.
Ông nhìn gương mặt đó, ông nắm lấy bàn tay của cô.- Anh ở đây rồi….Em làm sao thế này…..Dậy với anh đi chứ….Kìa em….
Sao em lại nằm im thế này… Em chỉ đang giỡn với anh thôi đúng không bà xã? Nước mắt đã lăn xuống trên má của người đàn ông rắn rỏi này.
Ông nắm lấy bàn tay đó, ông hôn vào bàn tay đó, nước mắt lăn xuống má, ướt đẫm cả đôi bàn tay trăng trẻo đó.-Đừng mà….
Em……..Lúc này một vị y tá tay đang bế một đứa bé đang trùm trong một chiếc khăn màu hồng.
Đứa bé đang khóc rất yếu.-Thưa ông đây là….
Cô y tá tiến lại gần ông Phạm Ngô Minh.
Ông ngước đôi mắt ướt đẫm đó nhìn lên đứa bé.
Ông đưa đôi tay run rẩy, nhẹ ôm nó vào lòng, nhìn đứa bé nước mắt ông lại càng tuôn rơi.
Đây là lần đầu ông cảm thấy mình yếu đuối và bất lực đến vậy.-Thưa ông.
Bởi vì đứa bé bị sinh non cho nên bây giờ bé cần phải được nuôi dưỡng trong lồng kính ạ.Nhìn sinh linh bé nhỏ yếu ớt trong vong tay của ông.
Nước mắt không ngừng rơi.
Ông khẽ gật đầu và trao đứa bé cho y tá.
Ông nhìn theo đứa bé đang được mang đi kia: “Ba xin lỗi…”Ông quay lại, cúi xuống hôn vào trán người vợ của mình lần cuối.- “Anh xin lỗi”Trái tim ông đau nhói, đưa tay ôm lấy ngực ông ngã xuống cảnh vật trước mắt ông tối dần….- Sếp….
Chủ tịch…...!tiếng của đám nhân viên kêu lên.Một ánh chớp sáng lên giữa bầu trời đen tối ngay sau đó tiếng sấm dữ dội khiến cho ai ai cũng phải giật mình.
Ngoài trời mưa đã rơi.
Cơn mưa như càng làm cho lòng người trở nên nặng trĩu.
Dòng người ngoài đường dần hối hả vội vã tìm chỗ trú, chỉ còn lại ánh đèn đường đang chiếu sáng cơn mưa nặng hạt.
Mọi người bất chợt nhìn cơn mưa đang rơi.
Khoảnh khắc mưa rơi đem lại cho con người những khung bậc cảm xúc khác lạ.
Có người yêu những cơn mưa, cũng có người lại ghét những cảm xúc mà nó mang tới.
Có người tưởng rằng có tất cả thế giới trong tay, cũng có người tưởng như đã có được một cuộc sống hạnh phúc giản dị như bao người khác.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thế giới đó, những điều ước đó đã tan biến như một giấc mộng.
Cuộc sống vốn không có sự dễ dàng với con người như vậy.-Đêm nay.
2 đứa trẻ, 2 hoàn cảnh, 2 thế giới khác biệt, chúng được chào đón đến với cuộc sống này với 2 khoảnh khắc thật khác lạ.
Cuộc sống khắc nghiệt này sẽ thử thách 2 đứa trẻ này như thế nào đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...