5 Chàng Trai Và Một Cô Gái
Từ sau khi rời khỏi căn nhà gỗ bên cạnh bãi biển và trở về nhà, tôi đã quyết tâm vứt hết tất cả mọi chuyện ko tốt sang một bên và bắt đầu lại cuộc sống mới cho riêng mình. Mọi chuyện đối với tôi giờ đây phải gọi là trên cả tuyệt vời. Ở trường lẫn ở nhà đều vui vẻ, ko có bất cứ một chuyện gì rắc rối xảy ra. Thế nhưng tôi lại ko hề biết rằng sự bình yên, êm ả này lại dự báo trước một chuỗi ngày đầy khó khăn và gian khổ ở phía trước. Và chuỗi ngày ấy bắt đầu từ một việc Max tình cờ nhặt được chiếc vòng cổ (có gắn chiếc nhẫn) của tôi…
Hôm ấy tôi đang ngồi trong phòng đọc sách và theo như thói quen, tôi lại đưa tay lên để mân mê chiếc nhẫn.Thế nhưng thật bất ngờ, trên cổ tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng.Cả chiếc nhẫn, cả cái vòng cũng đều ko có.Ko thể mất được, mẹ sẽ “làm thịt” tôi mất.Còn Bi mà biết thì nhất định anh ấy sẽ nhảy dựng đứng lên và mắng mỏ ko thương tiếc tôi à xem.Và Jung Hoon nữa, nếu anh ấy hỏi thì tôi biết trả lời sao đây?
Bình tĩnh lại Jen! Mày phải tìm cho ra nó bằng mọi cách. Để xem nào…rõ ràng là lúc chiều khi tắm nó vẫn còn nằm trên cổ tôi mà.Thế thì nhất định nó chỉ rơi ở đâu đó trong nhà thôi. Tôi cuống cuồng chạy đi tìm khắp nhà, lật tung mọi thứ lên nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Làm thế nào đây? Tôi đến điên lên mất thôi.
-Mất gì hả?-giọng Max vang lên từ phía sau làm tôi giật bắn người.
-Ôi!-tôi thốt lên và đưa tay ôm ngực- Anh có cần phải khiến người ta đau tim như vậy ko hả?-tôi đang bực mình nên gắt.
-Anh có làm gì đâu?-Max ngơ ngác nhìn tôi phân trần- tại anh thấy em đang lúi húi tìm gì đó nên định đến hỏi có phải cái này là của em ko thôi mà-anh ta rút từ trong túi ra chiếc vòng cổ của tôi.
Thấy nó, tôi mừng như bắt được vàng (thì nó là vàng còn gì?).Tôi nhảy dựng lên và ôm chầm lấy cổ Max cảm ơn rối rít:
-Cảm ơn anh nhiều, nhiều lắm! Anh đúng là vị cứu tinh.Ko tìm thấy nó chắc em sẽ bị xử trảm mất.
-Sao? Cái sợi dây này lại quan trọng đến thế cơ à? Mà nó là của ai tặng em thế?-Max hỏi.
-Uh thì…-tôi buông anh ấy ra và ngập ngừng- à, là “của hồi môn” mẹ em cho để đi lấy chồng đấy-tôi đành phải nói dối (chính xác là tôi chỉ nói dối một nửa thôi vì nó đúng là của mẹ cho tôi mà).-mà anh tìm thấy nó ở đâu đấy?-tôi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
-Ở trước cửa phòng em.-Max đáp.
-Thế sao ko đưa sớm? làm người ta tìm muốn chết-tôi trách.
-Anh đâu có biết nó là của em.Với lại từ lúc nhặt được nó đến giờ anh chẳng thấy mặt mũi em đâu cả, làm sao mà đưa?
-Hứ!-tôi nguýt dài và quay mặt bước đi.
-Nhưng mà, trông nó rất giống với nhẫn cưới.Em đeo trên cổ để làm gì chứ?-Max hỏi vọng theo.
Lời nói của Max làm tôi giật mình. Đúng là cặp nhẫn này rất giống nhẫn cưới. Nhưng cho đến tận bây giờ, chủ nhân của nó-là tôi và Jung Hoon cũng còn chưa biết được một chút gì về nó thì làm sao mà giải thích với anh ấy được đây?
-Anh phiền phức quá đi! Em thích như vậy đấy, mặc kệ em-tôi gắt nhẹ.
Nói xong, tôi chạy nhanh vào phòng để khỏi phải đối mặt với những câu hỏi thuộc dạng khó trả lời của anh ấy.Còn Max thì đứng nhìn tôi bằng con mắt ngơ ngác.
***********************************
Max.
Cái con nhỏ này hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Tôi có hỏi điều gì ghê gớm đâu cơ chứ? Thế mà tự dưng lại nổi giận đùng đùng lên rồi bỏ về phòng như thế.Thật là…Nhưng thôi, nghĩ làm gì cho nặng đầu. Jen luôn là người kì lạ mà (>_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...