5 Chàng Trai Và Một Cô Gái
Tôi cứ tưởng mọi chuyện như thế là đã kết thúc, ai ngờ chưa kịp về phòng đã bị Max túm lại.Theo như lời anh ta thì mấy người kia muốn mở một cuộc thẩm vấn tôi về vấn đề : “đã nhìn thấy gì?” Thế là tôi bị lôi tuột cái cuộc… hội nghị dở hơi đó của bọn họ. Ko thể hiểu nổi mấy người này đang nghĩ gì nữa. Đúng là rảnh rỗi quá sinh bệnh hoạn.(vậy nên đừng ai để mình rảnh rỗi nhá!Lời khuyên chân thành đó).
Bên cạnh Xiah vẫn còn chỗ trống nên tôi đi đến đó để ngồi.Nhưng chưa kịp kéo cái ghế ra đã bị ngăn lại:
-Nè nè Max! phải cách ly hai người đó ra chứ. Để họ ngồi gần nhau như thế thì có ngày xảy ra chuyện lớn đó-Uno rống lên thật to.
-Way! Đừng có nói oan cho người khác trắng trợn như thế.Tôi hồi nào đến h đã làm gì Jen đâu?Chỉ có anh mới có những ý nghĩ đen tối thôi.Đúng là suy bụng ta ra bụng người-Xiah ngay lập tức đốp lại.
-Vậy sao anh lại cố tình chơi trò khoe thân để Jen nhìn thấy hả?-Max vừa kéo tôi đi vừa ngoái đầu lại hỏi Xiah.
-Ai nói tôi cố tình? Là tại cô ấy bất ngờ mở cửa chứ bộ?-Xiah chối đây đẩy.
-Cái gì?-tôi nhảy dựng lên- sao lại đổ thừa cho em? Là tại anh ở trong đó mà ko khóa cửa chứ?
-Nói vậy thì cả hai đều ko có lỗi-Mic đột nhiên lên tiếng.-mà người duy nhất phải chịu trách nhiệm trong chuyện này ko ai khác chính là cậu -anh ta chỉ tay về phía Hero.
-Ko phải chứ? Các người muốn làm gì thì cứ làm, sao lại lôi tôi vào chuyện này?-Hero nhăn nhó.
-Vậy tôi hỏi cậu.Tại sao cậu biết Xiah ở trong phòng đó mà ko ngăn Jen lại? tại sao để cô ấy mở cửa?-Mic tiếp tục cuộc thẩm vấn.
-Tôi thật sự là ko biết mà.Các cậu tưởng tôi muốn chuyện này xảy ra lắm sao? Họa may có thằng điên mới để cô ấy nhìn thấy Xiah tắm.-Hero phân trần.
-Thôi đủ rồi.Dù sao cũng xảy ra rồi, ko cần phải tìm hiểu xem ai là người có lỗi nữa. Việc cần nhất bi h là…-Uno quay sang nhìn chăm chăm vào tôi- em đã thấy những gì? Phần trên? Phần dưới? hay là tất tần tật từ trên xuống dưới như lời Mic nói?
Anh ta vừa dứt lời thì lập tức 10 con mắt đều hướng về phía tôi, chờ đợi một câu trả lời.Tôi đến rối loạn tâm thần với mấy người này mất thôi! Bọn họ làm tôi hoang mang quá chừng, nói thật là tôi cũng chẳng biết là mình đã thấy gì nữa (có ai tin ko ta?).Bởi vì sự việc đó diễn ra rất nhanh chỉ khoảng trong chừng có 2 đến 3 giây mà thôi.Tôi vừa mở cửa ra, thoáng thấy bóng người liền lập tức nhắm mắt và quay sang chỗ khác liền.Thậm chí phải mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn và nhận biết được đó là Xiah chứ đừng nói gì đến chuyện nhìn thấy mấy thứ ko đáng (ko nên) để thấy kia.Chuyện đó thì thật chẳng hay ho gì mà sao họ cứ lôi ra nói đi nói lại hoài vậy trời? Xấu hổ chết mất.Sau này làm sao dám nhìn mặt Xiah đây?
-Này! Có cần phải suy nghĩ lâu như vậy ko?-Max đập đập vào vai tôi- nãy h đang cố hồi tưởng lại cảnh ấy đó hả?-anh ta gầm gừ.
-Chắc là ko thấy nhiều đâu.Vì lúc ấy anh đã nhanh chóng lấy khăn tắm che lại rồi mà, nhỉ?-Xiah quay sang hỏi tôi.
-Đồ bệnh hoạn.Anh tưởng anh đẹp lắm đấy hả? Người bị hại là tôi đây này.Mai mà mắt tôi có chuyện gì thì anh chết chắc.-tôi đứng vụt dậy xổ ra một tràng rồi nhanh chóng bỏ đi.
-Ê! Vẫn chưa nói xong mà?-Uno nói vọng theo.
-Các người cứ ngồi đó mà nghĩ bậy bạ gì đó thì cứ việc.Tôi ko rảnh đến mức đó đâu-tôi liếc xéo.
Rầm…-tôi đóng mạnh cửa phòng.
Cái bọn người này ăn cái giống gì mà đầu óc đen tối, nghĩ toàn những cái sâu xa ko vậy nhỉ? Chẳng biết rồi ngày mai bọn họ có đưa cái tin giật gân đó lên trang nhất của báo ko ta?Nếu thế thật thì dù có nhảy xuống sông Hàn tôi cũng chẳng thể nào gột sạch được nỗi oan khuất thấu trời xanh này. Sao số phận tôi lại hẩm hiu thế này hở trời? (T_T)
-Rầm…rầm…rầm…Mở cửa mau lên!-5 người đó đập mạnh vào cánh cửa phòng tôi.
-Em ko ra đây thì mai cho đói lun đó-Mic đe dọa.
-Bộ anh tưởng em ko thể đi ra ngoài mua thức ăn được sao?Đừng giở trò hù dọa nhau-tôi từ trong nói vọng ra.
-Vợ iu! Ra đây, anh thương nhiều nhiều nàh!-Uno lên tiếng.
-Đồ biến thái, đồ tâm thần, đồ hâm…xéo ngay cho tôi-tôi hét lên và vơ lấy tất cả những gì trong bán kính 1m xung quanh mình ném về phía cửa.
-Ở đây có một cây kẹo trông ngon lắm nè! Ra đây đi rồi anh cho-Max giở trò dụ dỗ.
-Ko ăn ko uống gì hết sất-tôi gắt.
-Jen ra đây đi mà! Thật sự là có chuyện đó-Hero nhẹ nhàng nói.
-Đã bảo là ko ra rồi mà. Đi hết đi cho tôi!-tôi vừa nói vừa lấy cái headphone đeo vào tai và trùm mền kín mít để khỏi phải nghe tiếng của bọn họ nữa.
Tuy nhiên nói thì nói vậy chứ mọi âm thanh ở bên ngoài vẫn cứ lọt vào tai. Nhưng cũng may là họ đã hết réo gọi tôi rồi mà chỉ đứng thì thầm với nhau thôi.
---------------------------------------------
Ở bên ngoài.
-Lần này thì “tiểu thư” giận thật rồi. Ngay cả Hero mà cô ấy cũng ko thèm đếm x**** gì đến.Lớn chuyện rồi đây!-Max nhăn mặt.
-Làm thế nào bi h? Chẳng lẽ cứ để như vậy sao?-Xiah hỏi.
-Jen mà đã giận thì…có trời cũng ko làm gì được chứ đừng nói gì đến chúng ta-Hero nhún vai.
-Tất cả thì chỉ tại cậu mà ra thôi.Tự dưng đang yên đang lành lại bày ra cái trò điều tra vớ vẩn này.-Mic lừ mắt nhìn Uno.
-Gì chứ?-Uno nhảy dựng lên-đúng là tôi bày ra thật nhưng tôi đâu có bảo các cậu hỏi dồn dập như thế? Lại còn dùng toàn những từ ngữ…thô tục nên cô ấy giận là phải lắm.Cớ gì lại đổ lỗi cho tôi là sao?
----------------------------------------------------
Trong phòng.
Phì…hi…hi…hi-tôi phì cười.Mấy người này đúng thật là có lớn mà ko có khôn.Ai đời chỉ vì mỗi một chuyện bé cỏn con như thế lại lôi ra tranh cãi chí chóe.Cứ làm như là con nít lên 3 ko bằng ấy.Ngố thật!
Đang nằm miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên đập vào mắt tôi là hình ảnh một con thạch sùng to béo đang nằm ngay trên tường và dường như nó đang nhìn chăm chú vào tôi.Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng.Hồi nhỏ tôi ko hề thấy sợ cái loài bò sát này, ngược lại còn thấy thích thú nữa là đằng khác.Lúc ấy tôi đã từng chơi đùa với nó mà ko hề ngại ngần nhưng có một lần tôi bị “người bạn” thân thiết này “đóng dấu” ngay cánh tay, đến h vẫn còn để lại sẹo.Vậy nên từ đó đến nay, tôi vừa căm ghét lại vừa thấy ghê tởm cái bọn thạch sùng này.Thế mà ngay bây giờ đây nó lại xuất hiện ngay trước mặt tôi như để trêu ngươi, để đe dọa.
-Á…Á…Á…-tôi hét lên.
-Sao vậy Jen?-cả 5 người kia sau khi nghe thấy tiếng của tôi lập tức mở cửa xông vào.
-Giết nó đi! Giết đi-tôi chạy đến nấp sau lưng bọn họ và chỉ tay về phía kẻ thù ko đội trời chung của mình.
5 người bọn họ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.Sau đó lại chuyển sang nhìn tôi.
-Nhìn gì chứ? Em bảo các anh giết nó đi chứ có bảo là nhìn em đâu?-tôi gắt.
-Nhưng giết cái gì mới được?-Max hỏi bằng giọng ngạc nhiên.
-Cái thứ dơ bẩn gớm ghiếc đang nằm trên tường kia kìa-tôi đưa tay chỉ chính xác vị trí “bé” thạch sùng.
-Hở? Con này thì làm sao mà giết được chứ?Ko được đâu-Mic phẩy tay.
-Tóm lại là các người sợ chứ gì? Vậy thì để tôi tự làm lấy vậy-tôi nói xong lập tức tiến lên phía trước, trên tay cầm chặt…chiếc dép.
-Nè nè! Giết nó là mang tội sát sinh đó.-Uno kéo tay tôi lại.
-Vậy hok lẽ cứ để nó nhởn nhơ thế sao?Em ko chịu được đâu-tôi vùng vằng.
-Hóa ra Jen sợ con này sao? Vậy mà trước h anh cứ tưởng ko gì có thể hạ gục được em chứ?-Xiah nhìn tôi cười cười.
-Thôi, đừng chọc cô ấy nữa!-Hero lên tiếng-để anh đuổi nó đi là được chứ gì?
Nói rồi anh ấy bước lại gần chỗ con vật đó và khéo léo “mời” vị khách ko mời mà đến này đi ra khỏi phòng.
Hero đúng là Hero, gan dạ thật!Chứ đâu như mấy người kia, miệng thì nói cứng mà chẳng dám làm gì.Nhìn anh ấy lúc này tự dưng trong người tôi lại dâng lên một cảm xúc rất kì lạ, ko thể nào diễn tả được.
-Này! Còn giận bọn anh ko vậy?-Max đột nhiên lay lay vai tôi.
-Ko biết-tôi đáp cộc lốc.
-Đừng giận nữa! bọn anh biết lỗi rồi mà.-Uno năn nỉ ỉ ôi.
-Được rồi.Nhưng từ nay về sau đừng có mà nhắc đến chuyện đó nữa, biết chưa hả?-tôi lừ mắt.
-OK-5 người đều đồng thanh đáp.
-Thôi đi về phòng hết đi.Chúc mọi người ngủ ngon-tôi vừa nói vừa đẩy bọn họ ra khỏi phòng.
Thế là giải quyết thêm được một chuyện nữa.Hôm nay là ngày gì mà bao nhiêu là chuyện cứ dồn dập xảy ra làm tôi muốn phát sốt lên được.Cũng may tất cả đều êm xuôi cả rồi.Ngày mai chắc phải đi cúng giải hạn quá! (mê tín thấy sợ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...