Đang thơ thẩn bước đi thì đột nhiên một cánh tay choàng qua vai tôi và một giọng nói quen thuộc cất lên:
-Sao mà lại ngơ ngẩn như người mất hồn vậy hả?
-Uno! Anh làm ơn đừng có như…hồn ma như thế có được ko? Từ đâu xông ra làm em sợ chết khiếp!-tôi nhăn nhó ra vẻ khó chịu.
Nụ cười tắt hẳn trên môi Uno.Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt trầm buồn ( tôi cũng chẳng biết là có đúng thía hay ko nữa).Sau đó quay mặt đi và im lặng.Hành động này của anh ta làm tôi hơi choáng váng.Bình thường tôi nói câu nào anh ta đều đáp trả lại câu đó, vậy mà hôm nay lại như thế.Sao tự dưng lại “hiền” đột xuất vậy ta?Có khi nào lúc sáng uống lộn thuốc ko?
Chúng tôi cứ im lặng và đi bên nhau như thế.
-Trước khi em đến đây thì các anh có như bi h hok?-tôi lên tiếng hỏi.
-Như bây h là sao?-Uno quay sang nhìn tôi ngạc nhiên.
-Uhm…thì có sống vui vẻ như lúc này, hay đại loại như thế…-tôi ấp úng.
-Đối với bọn kia thì anh ko biết đâu nhá! Chỉ nói về anh thôi.Thật ra thì khi chưa có em, anh cũng đã sống như bây giờ, học tập, đi diễn, chỉ có thế.Ko quan tâm hay lo âu gì đến những chuyện khác.Tóm lại là ko khác gì mấy so với hiện tại.Chỉ có một điều đó là trước đây anh ko hề có được đầy đủ những cảm giác như một người bình thường (?) bởi vì cuộc sống của anh lúc đó chỉ toàn một màu hồng, ko lo âu, ko bận tâm, quanh năm chỉ có niềm vui.Vui khi thấy mình biểu diễn thành công, vui vì được nhiều người biết đến… nhưng dần dà rồi lại thấy nó quá quen thuộc, như là một điều hiển nhiên phải thế.…-Uno nói thật nhiều…thật nhiều…
-Vậy nếu giờ em ra đi thì chắc các anh cũng ko sao đâu nhỉ?-tôi típ tục dò hỏi.
-Sao em lại nói thế hả Jen? Chính em đã tập thói quen cho bọn anh là phải có em bên cạnh, giờ lại nói sẽ bỏ bọn anh mà đi.Thế coi sao được?Em thử nghĩ xem, một người đang giàu sang, lại bắt họ phải chịu khổ cực, sao sống nổi?-Uno giãy nãy.
-Nói cho cùng thì nó cũng là thói quen thôi mà.Con người ta vì sinh tồn thì ko gì ko làm được.Lúc đầu có thể người đó muốn buông xuôi nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ lại quen với cuộc sống mới đó và vẫn típ tục sống-tôi giảng giải.-các anh chắc cũng thế cả thôi.
-Thôi đi! Anh ko muốn nghe về những chuyện này nữa-Uno đột nhiên nổi cáu với tôi-từ đây anh cấm em ko được nói ra hai từ “ra đi” đâu đấy.
-Uhm, em biết rồi-tôi xìu mặt xuống.
Lovin’ you tsunagatta kimi no te ga. Lovin’ you hanareteyuku
Lovin’ you boku no te wa nuku morimo. Lovin’ you oboeteru no ni
Lovin’ you tsunagatta kimi no te ga. Lovin’ you wo miteta
Lovin’ you yoru no soyo kaze ni .Lovin’ you kagaya ite itayo
Lovin’ you tsunagatta kimi no te ga. Lovin’ you hanareteyuku
Lovin’ you boku no te wa kimi da wo. Lovin’ you yume terunoni
Đang đi, tự dưng Uno cất tiếng hát…oanh vàng của mình lên.Tuy ko hỉu bài hát này nói về cái gì (tiếng Nhật mà, hỉu seo nổi?) nhưng tôi vẫn cảm nhận được một cái gì đó rất lạ từ nó.Vậy nên thấy rất hay.
-Hay ko?-hát xong một đoạn nhỏ, Uno quay sang hỏi tôi.
-Uh, hay lắm.Bài gì thế?-tôi hỏi lại
-Trời đất! Em ko biết thật đó hả?-anh ta nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên.-bài này là “Lovin’you”.Bọn anh đã biểu diễn nó đấy.Em thật là…người ta ở xa xôi bên tận Nhật Bản còn biết, vậy mà em ở ngay bên cạnh bọn anh lại ko biết-Uno nói như trách móc.
-Thì tại ai mà em ra nông nỗi này? Chỉ giải quyết những rắc rối, phiền phức do các anh gây ra cũng đủ làm em xoay như chong chóng rồi, thời gian đâu mà nghe nhạc chứ?-tôi nhăn mặt-à mà bài này các anh hát bằng tiếng Nhật cơ á?-tôi ngạc nhiên
-chứ sao? Qua nước người ta diễn thì phải hát bằng tiếng của người ta chứ?
-Em ko ngờ anh lại giỏi đến thế.Học được cả tiếng Nhật-tôi gật gù.
-Gì chứ? Em xem thường anh vừa vừa thôi-Uno véo má tôi.-anh hát nữa nhá?-Uno đề nghị.
-Uhm!-tôi gật đầu.
Đến tận bây giờ tôi mới biết họ lại biểu diễn những bài hay đến vậy.Trước đây, tôi ko hề quan tâm đến những chuyện hát hò nên cũng ko thèm nghe.Nhưng có lẽ từ giờ phải xem xét lại.Thảo nào họ được nhìu người hâm mộ đến thế!
Once I say I love you, I think you would be gone (oh baby)
Cause we are too young to love so I can say later on, hold you in my arms
But I will be waiting for you, to say you want me to be with you
I'll live in your love and your dreams forever and ever (oh)
Whenever you look in my eyes, there are so many smiles and tears on
I was born to love, feel so deep inside
If you need me, I'll be your man.
Whenever you look in my eyes, I do want to show you my love
I make up my mind, make your dreams e true
Nobody can stop me to say "I love you"
How can I ask you how still you're looking for other words (oh baby)
Since love should still make me when I try to fight all alone, but I can't at all
We talk on the phone everynight, and so get closer day by day
I touch you, I kiss you, I hold you to feel but a dream
Whenever you look in my eyes, there are so many smiles and tears on
I was born to love, feel so deep inside
If you need me, I'll be your man.
Whenever you look in my eyes, I do want to show you my love
I make up my mind, make your dreams e true
Nobody can stop me to say "I love you"
In my heart, in my soul, I want to hold you baby
You don't know how much I love you, to you baby…
Whenever you look in my eyes, there are so many smiles and tears on
I was born to love, feel so deep inside
If you need me, I'll be your man.
Whenever you look in my eyes, I do want to show you my love
I make up my mind, make your dreams e true
Nobody can stop me to say "I love you"
Uno kết thúc bài hát.Quay sang nhìn tôi.Một ánh mắt nồng nàn đến kì lạ.Anh ấy nghĩ gì mà lại hát bài này cho tôi nghe nhỉ? Lúc nãy bài kia là tiếng Nhật nên ko hiểu nhưng h lại là tiếng Anh nên dù có muốn cũng ko thể giả vờ ko biết.Không hiểu sao tôi lại né tránh ánh mắt của anh ấy.Tôi quay mặt sang chỗ khác.
Đột nhiên anh ấy tiến gần đến và… “K” vào má bên phải của tôi.Như có một luồng điện chạy dọc qua sống lưng, tôi giật bắn người.Tôi đứng yên, há hốc mồm nhìn trân trối vào Uno.Lúc này tôi chẳng thể nói được lời nào.Chết sững.
Mãi đến 5 phút sau tôi mới định thần lại được.Gương mặt tôi đỏ bừng lên, ngượng ngùng.
-Này! Nếu em ko muốn “bị” anh kiss nữa thì đừng có làm cái vẻ mặt đáng yêu đó nữa đi.Ko thì anh cũng ko đảm bảo được hành động của mình đâu!-Uno cười cười xoa đầu tôi.
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh ấy.Nãy giờ lời nói và hành động của Uno thật sự làm tôi shock tột độ.
-Trời ơi! Đã bảo em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó mà.-Uno thốt lên-thôi lỡ rồi, kiss lun hai bên cho nó công bằng nhá?
Nói rồi chưa kịp để tôi chuẩn bị, anh ta “K” lun vào má bên trái của tôi.Đến nước này thì tôi ko còn có thể đứng im được nữa.Tôi hét lên và đá một cái thật đau vào chân Uno:
-Đồ bệnh hoạn! Ai cho anh hôn lén tôi vậy hả? Một lần thấy tôi ko nói lại làm tới à?Lần này anh chết với tôi.
-Á! Jen tha cho anh!.Anh đâu có cố ý.Ai bảo em “dễ xương” quá làm chi?-Uno vừa chạy vừa phân trần.
Cái tên này quá đáng thật mà.Đã ko biết nhận lỗi lại còn đổ thừa cho tôi mới ghê chứ.Đúng là hết thuốc chữa.
Đang chạy ngon trớn bỗng dưng Uno dừng lại đột ngột làm tôi ko kịp “thắng” lại nên đâm thẳng vào người anh ta .Kết quả là cả hai đều ngã xuống, nằm “chỏng gọng” trên mặt đường.Cũng may là có Uno nằm dưới nên tôi cũng chẳng bị xây xát, hay chấn thương gì.
Đang định ngồi dậy thì Uno bỗng dưng kéo tôi lại, giữ chặt trong vòng tay của anh ta.Im lặng một lúc lâu anh ta mới lên tiếng.
-Em biết ko? Từ khi gặp em, anh đã học được thế nào là hạnh phúc thật sự, thế nào là đau khổ, thế nào là lo lắng, thế nào là sợ hãi, và cả…ghen tuông nữa.Mỗi khi được bên cạnh em, anh rất vui.Anh cố gắng làm mọi thứ để được em chú ý nhưng hóa ra lại toàn gây phiền phức cho em.Nhưng ngoài những việc ấy ra, thật sự anh chẳng biết phải làm thế nào nữa.Vậy nên em đừng giận anh nhá?Anh đã rất ghen tỵ với Hero, Mic và cả Xiah nữa (nhưng ko có Max đâu nhá).Anh ko hiểu tại sao em lại có thể nói năng nhỏ nhẹ, cười đùa vui vẻ với họ, trong khi đối với anh thì chỉ nhận được từ em những sự tức giận, những lời nói gắt gỏng.Khi em buồn, anh cũng đã rất muốn đến để an ủi, để chia sẻ nhưng lại sợ sẽ làm em thêm mệt mỏi nên ko dám, đành chỉ đứng từ xa nhìn em mà thôi.Những lúc ấy, em có biết chỗ này của anh đau lắm ko?-Uno nắm tay tôi đặt lên trên ngực anh ấy.
Ko hiểu tại sao khi nghe xong những lời nói ấy của anh ấy tôi lại ko thể kìm chế được cảm xúc của mình.Nước mắt cứ tự dưng tuôn ra.Vậy là trước giờ tôi đã làm tổn thương Uno mà đâu có hay biết gì?Có phải tôi đã quá ích kỷ ko? Tôi chỉ biết có một mình mình mà hok nghĩ đến người khác.Thực ra đâu phải chỉ một mình tôi thấy mệt mỏi mà tất cả họ cũng có khác gì?Chắc họ cũng đã phải rất cố gắng để có thể sống hòa hợp được với một con bé… “tiểu tư sản” như tôi.Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại quyết định của mình.Tôi ko được sống chỉ riêng ình như thế.
-Jen? Em khóc sao?-Uno ngạc nhiên.
Tôi ko nói gì mà chỉ gục đầu vào vai anh ấy mà khóc ngon lành, như chưa bao giờ được khóc.
-Như vậy có nghĩa là trong lòng em cũng có anh đúng ko Jen?-Uno hỏi nhỏ.-em cho anh một cơ hội nhé? Để anh có thể được ở bên cạnh em mỗi khi em khóc, chăm sóc, bảo vệ em.Đừng đẩy anh ra nữa, được chứ?
-Uhm-tôi khẽ gật đầu.
Chúng tôi cứ “nằm ôm nhau” giữa đường như thế.Cũng may là con đường này khá vắng vẻ, ko một bóng người qua lại chứ nếu không chắc người ta cũng kêu xe cấp cứu để đưa hai chúng tôi vô bệnh viện…tâm thần quá!
-Thôi được rồi, đừng khóc nữa tiểu thư của tôi.Không khéo lúc về mấy đứa kia lại nghĩ anh bắt nạt gì em nữa thì phiền.-Uno đưa tay lau nước mắt cho tôi.-chúng ta đứng dậy đi về được chưa đây? Hay là muốn…nằm nữa?
-Đấy! anh cứ như thế thì bảo em làm sao đừng gắt với anh cho được? cứ thử bình thường như Hero hay Mic đi.-tôi vừa đứng dậy vừa trách.
-Em đừng có so sánh anh với bọn nó-Uno cũng đứng dậy, anh ta nhăn nhó trước câu nói của tôi.-anh khác, Hero khác.Với lại anh cũng “bình thường” lắm mà, đâu có khác người đâu?
-Uh thì anh muốn thế nào cũng được-tôi phẩy tay chán nản.
Nói với anh ta thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai.Nhưng nói gì thì nói, cũng chính vì cái tính cách ấy nên tôi mới mến Uno.Luôn luôn vui tươi, hồn nhiên.Mỗi khi ở cạnh anh ấy tôi cũng bị lây cái tính khí ấy nên cũng thấy nguôi ngoai buồn phiền. Chắc chẳng có ai trên đời này lại có thể được như anh ta đâu.
-À, em quên hỏi.Cái người trong bệnh viện hôm nọ là ai thế?-tôi sực nhớ ra nên hỏi Uno.
-Người nào? Phải cái “ông” bác sĩ ngăn ko cho bọn anh đưa em về nhà ko?-Uno hỏi lại.
-Anh ta là bác sĩ sao?-tôi ngạc nhiên.
-Uh.Chính anh ta cấp cứu cho em đấy.-anh ta gật đầu- hình như là tên Dylan Kuo hay sao đó, anh cũng nhớ ko rõ.Nghe bảo anh ta là con nuôi của bố Xiah.
-Thế sao?-tôi trầm ngâm.
-Thôi chết rồi! –đột nhiên anh ta hét lên- bọn nó đã dặn anh ko được nói ra mà bi h lại…-Uno lấy tay bịt miệng lại.
-Gì chứ?-tôi hỏi lại.
-Này! Em đừng nói với bọn kia chuyện này nhá! Ko thì anh chỉ có nước bỏ xứ mà đi phiêu bạt giang hồ thui.-Uno nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn tha thiết.
-Uhm, em biết rồi-tôi gật đầu.
-Còn nữa! h em đã biết về anh ta rồi thì coi như là hết chuyện đi, đừng tìm hỉu thêm làm gì.Ko tốt cho em đâu.-anh ta dặn dò thêm.
Lạ thật! Chuyện này là sao đây? Tự dưng lại giấu tôi về người bác sĩ đó. Lại còn ko cho tôi gặp mặt anh ta nữa chứ. 5 người này đang làm gì mờ ám đây hok biết nữa. Hừ, đã ko biết thì thôi chứ mà biết rồi thì Jenny này ko bao giờ chịu để yên đâu. Càng cấm đoán thì tôi càng cố tìm hỉu. Cứ chờ xem!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...