Mic.
Đã 7h sáng rồi mà bên ngoài còn tối om.Sương mù dày đặc và không khí vẫn lành lạnh.Hôm nay là chủ nhật chắc là bọn kia sẽ nằm…nướng khét lẹt đến 10h à xem.Xem ra mình dậy hơi sớm rồi. Khoảng 8h30 đi chuẩn bị bữa sáng cũng chưa muộn.Hời! Sáng nào cũng quanh quẩn bên cái bếp, bận chết được.Hôm nay mới được một bữa thảnh thơi thế này phải đi kiếm cái gì giải trí chứ nhỉ?
Tôi đi lòng vòng trong phòng, lục lọi đủ thứ mà cũng chẳng có thứ gì để …phá chơi.Chẳng lẽ Micky này phải chịu thua hay sao?Hừ, ở trong phòng ko có thì đi ra ngoài vậy.
Đang thơ thẩn thì thấy phòng Hero có ánh đèn.Tò mò nên tôi tiến đến đó.Qua khe cửa, tôi nhìn thấy một cảnh tượng không nên xem (và chắc cũng ko muốn xem).Hero đang ôm Jen.Hình như cả hai đều đang ngủ thì phải.Không hiểu sao máu trong người tôi lại sôi lên thế này nhỉ?Tôi thấy giận họ ghê gớm.
Tôi quay người bỏ đi nhưng bước được vài bước thì khựng lại.Một cuộc giằng co nội tâm diễn ra.Lí trí bắt tôi cứ mặc kệ họ, chuyện đó thì đâu có liên quan gì đến mình.Nhưng trái tim thì ngược lại, nó mách bảo tôi phải vào trong đó, kéo Hero ra khỏi Jen.
Cuối cùng thì trái tim thắng, tôi nhanh chóng bước đến, khẽ mở cửa và gọi Hero dậy:
-Dậy đi-tôi khẽ gọi (gọi lớn nhỡ Jen thức giấc thì sao?) và…nhéo thật mạnh vào tai cậu ta.(cho hả cơn giận)
Hero mở mắt ra, nhìn thấy tôi, cậu ta giật bắn người.Nhưng tay vẫn ôm chặt Jen, ko buông ra.Cái hành động đó làm tôi tức điên lên được.Ngay bây giờ đây tôi muốn đấm cậu ta vài cái kinh khủng nhưng cũng may là kiềm lại được.
-Cậu đứng dậy đi! Tôi sẽ bế cô ấy về phòng - tôi kéo cậu ta đứng dậy và nhẹ nhàng bế Jen lên, đi ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của Hero.
Jen vẫn còn ngủ say.Tôi đặt cô ấy lên giường, đắp chăn đâu vào đấy.
Con bé ngốc này! Sao lại làm cho người khác phải tức giận, lo lắng như vậy?Lần sau mà anh còn thấy em gần gũi với Hero như thế thì anh sẽ ko để yên đâu.Biết chưa hả?-tôi khẽ vuốt lên tóc cô ấy.
Đang định bước ra thì bỗng nhiên chiếc điện thoại của Jen để trên bàn reo lên inh ỏi bài “Season in the sun”.Sợ cô ấy thức giấc nên tôi đành bắt máy.Định bụng sẽ bảo với người kia gọi lại sau nhưng vừa bắt máy, một giọng con trai cất lên nên tôi quyết định im lặng để xem “tên” này nói gì.
-Jenny! Trưa nay em đi ăn với anh nhá! 2h, tại nhà hàng “Angel”.Nhớ đến đấy.Thôi anh đang bận, gặp sau nha… “cục cưng” của anh….tút….tút….tút…
“tên” đó nói một hơi rồi cúp máy cái rụp khiến tôi chưa kịp hỏi câu nào.
Ai thế nhỉ? “thằng cha” này có quan hệ gì với Jen mà lại xưng anh-em ngọt xớt như thế? Cái gì?Rồi lại còn “cục cưng” á? “tên” này láo đến thế là cùng.-tôi nghiến răng kèn kẹt.
Ko những thế mà còn mời đi ăn trưa nữa.Ăn ở nhà hàng làm sao ngon và bổ dưỡng bằng món ăn do Micky này nấu chứ?
Tôi đang lưỡng lự ko biết mình có nên nói cho Jen biết chuyện đó hay ko nữa.Nói thật, tôi chẳng muốn cô ấy đi gặp “thằng cha” đó tí ti ông cụ nào.Cứ im lặng để hắn ta…leo cây chơi.Nhưng nhỡ sau này cô ấy mà biết chuyện thì tính sao đây? Lúc đó tôi sẽ trở thành người xấu trong mắt cô ấy mất.
Thôi thì ko nói, viết giấy để lại vậy.Tôi viết lại mấy dòng ngắn ngủn, ko đầu ko đuôi để lại trên bàn cho Jen: “2h, tại nhà hàng Angella, ăn trưa”.Hy vọng cô ấy ko hiểu và sẽ ko đi.Tính Jen tôi biết quá mà, cô ấy có đời nào lại quan tâm đến những chuyện ko rõ ràng đâu.
Nhưng dù sao thì cũng nên đề phòng trước.Nếu cô ấy đi thật thì nhất định tôi cũng phải cải trang đi theo. Để có gì còn bảo vệ cô ấy kịp thời chứ.Với cả đi xem mặt mũi “tên” nào ăn gan hùm hay sao mà dám hẹn hò với Jen.
*******************************************
Jen.
Mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trong phòng của…chính mình từ lúc nào.Chắc là Hero đưa sang đây.Lại còn đắp chăn nữa chứ.Hero có khác, chu đáo thật-tôi mỉm cười.
Chợt tôi bắt gặp có một tờ giấy lạ để trên bàn.Tò mò bước đến cầm lên xem:
-“2h, tại nhà hàng Angella, ăn trưa”-tôi đọc lớn.
Nội dung của nó thì chẳng làm tôi ngạc nhiên.Lại là cái nhà hàng quen thuộc, nơi có món bít tết ngon tuyệt hảo.Chủ nhật tuần nào tôi lại chẳng đến đó chứ. Điều tôi lấy làm lạ đó là nét chữ này là của Mic.Vậy là anh ta đã bắt máy giùm tôi trong lúc tôi đang ngủ.Thế thì lạ thật! Trước đó thì ko biết thế nào nhưng từ khi tôi chuyển đến ở trong phòng này thì anh ta chưa bao giờ dù là bước nửa bước vào đây.Hok lẽ…người đưa tôi vào đây lại là anh ta chứ ko phải Hero?
-Thôi đi Jen, mày hok được nghĩ bậy bạ đâu đấy!-tôi lấy tay tự cốc vào đầu mình mấy cái cho tỉnh táo.
Bước xuống lầu, Mic vẫn đang cặm cụi chuẩn bị bữa sáng như mọi hôm.Một ý tưởng lóe sáng lên trong đầu tôi.Tôi nhẹ nhàng như một con mèo đang chuẩn bị bắt chuột tiến đến chỗ anh ta.
-HممÙ-tôi hét lên thật to và đập thật mạnh vào vai Mic.
Anh ta quay lại, khuôn mặt không có chút biểu hiện nào, lạnh tanh.Thái độ của anh ta dập tắt vẻ mặt hớn hở tươi cười của tôi.Tôi xịu mặt xuống.
-Phì…ha…ha…ha-đột nhiên anh ta phì cười.
Thôi chết! Có phải vì hoảng sợ quá nên anh ta mới bị chạm mạch như vậy ko ta?Tự dưng lại cười sặc sụa như thế?-tôi ngơ ngác.
Sau một lúc,Mic thôi cười, anh ta ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi lại típ tục… ôm bụng cười. (?)
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trên mặt tôi.Tôi lấy chân đạp vào chân anh ta một cái thật đau.Và quả thật chiêu này hiệu nghiệm thật.Anh ta thôi cười và hét lên:
-Này! Sao lại chơi ác thế huh?
-Ai bảo anh cứ đứng đó cười khan làm gì? Em sợ anh bị chạm mạch ở đâu đó.-tôi nhún vai.
-Con bé này!-Mic véo má tôi một cái-vậy chứ ai bảo em làm cái vẻ mặt “ngố tàu” như thế?
-Cái gì? Vẻ mặt ngố tàu á?-tôi hỏi lại.
-Uh-anh ta gật đầu.
-Anh…anh…-tôi tức đến mức chẳng nói được nên lời.- Hừ, được thôi, cứ coi như em “ngố tàu” đi, vậy thì anh cũng là đồ “ngố tây” chứ chẳng hơn đâu-tôi vênh mặt lên chọc tức anh ta.
-Jen!-Mic hét lên.
Sau đó anh ta ngay lập tức chạy đến chỗ tôi.(chắc là định hành hung chớ gì?)Nhưng tôi đây đâu phải người tầm thường?Kinh nghiệm xương máu gần một năm trời chống đối với Max giờ là lúc phải đem ra sử dụng chứ.(để hoài nó “mốc” thì uổng lém). Thế nên tôi cũng nhanh chóng chạy đến chỗ khác.Một cuộc đuổi bắt diễn ra.Mic trên tay vẫn còn cầm cái …đũa bếp thật dài đuổi theo ngay sát tôi.Nghĩ thử xem, một người cao 1m80, đuổi theo một người 1m68 thì thế nào?Tôi đây cũng đang ở vào tình huống nguy cấp ấy.Anh ta ăn cái giống gì mà chân dài khiếp thía nhở?Mà cũng ko riêng gì Mic, tất cả mấy người trong nhà này ai cũng cao lêu nghêu như cây sào ấy.
-Trời ơi, cứu mạng! Có người ám sát tôi nè!-tôi vừa chạy vừa hét toáng lên.
Cũng may vừa lúc đó 4 người kia xuất hiện ngay trước chân cầu thang.Thế là tôi chạy ngay đến đó, nấp vào sau lưng họ.
-Gì thế? Ai ám sát ai?-Uno lên tiếng hỏi đầu tiên.
-Là…là…con chuột đó đó-tôi chỉ tay về phía Mic.
-Cái gì? Chuột á? Đâu? ở đâu?-Uno hốt hoảng nhảy dựng lên.
-Giời ạ! Là cái tên “chuột” Micky ấy.Anh ngố quá đi-tôi nhăn nhó.
-Chuyện lạ đáng ghi vào sổ ghi-nét à nha! Hôm nay “mẹ nó” lại chơi trò…đuổi bắt cơ đấy-Xiah nói bằng giọng ngạc nhiên.
-Uh.Sống với anh ta bao nhiu năm, đây là lần đầu tôi thấy anh ta bị làm cho tức giận đến mức phải đuổi theo để…trả thù.Công nhận Jen là thiên tài-Max liếc sang tôi nói bằng giọng…xỏ lá ba que.
-Cảm ơn!Quá khen ròy! Chuyện này dễ như ăn cơm ấy mà-tôi liếc xéo Max.
-Uh, coi chừng đấy, người mà ko có răng thì ăn cơm cũng ko dễ đâu-Mic lừ mắt nhìn tôi và nghiến răng kèn kẹt.
-Ôi sợ quá, sợ quá.Lêu…lêu…lêu-tôi trêu anh ta.
-Thôi đi Jen-Hero gắt.
Sau đó anh ấy bước nhanh vào bếp.Tôi và mấy người còn lại tròn mắt nhìn nhau, ko hỉu chuyện gì làm anh ấy bực tức đến vậy.
Rõ ràng mới hồi hôm, vẫn còn vui vẻ vậy mà sáng nay lại…Thật ko thể hỉu nổi! Con trai gì mà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...