“Khó chịu lắm hả?” Buổi tối, Lục Diệp nằm trên giường nửa ôm Vân Thường, bàn tay to vuốt vuốt tóc cô an ủi, buồn bực tụ trong lòng mãi không tan đi.
Anh đau lòng vô cùng, ngực nặng nề gần như không thở nổi, hận không thể nhét cả người cô vào máu thịt mình, hòa nhập với bản thân, không rời anh một giây một phút nào, không cho phép bất cứ ai chế giễu cô, ức hiếp cô!
Vân Thường của anh tốt cỡ nào, vừa dịu dàng vừa hiểu ý người, thế mà không biết sao cứ phải chịu khổ nhiều hơn người khác.
Lục Diệp chỉ cần nhắm mắt là nhớ tới vẻ mặt giọng điệu Bùi Văn Văn hôm nay, khinh miệt cỡ nào, rẻ rúng ra sao.
Dưới mi mắt anh mà cô còn bị ủy khuất như thế, vậy lúc anh chưa xuất hiện thì sao? Một mình cô rốt cuộc làm sao vượt qua?
Ngực Lục Diệp càng lúc càng đau, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái.
Vân Thường, Vân Thường, Vân Thường của anh, Vân Thường của anh…
“Không khó chịu?” Vân Thường híp mắt hưởng thụ anh dịu dàng vỗ về, đuôi mắt liếc thấy nét mặt đau lòng khó chịu của anh, trong lòng ấm áp.
“Thật ra mới đầu có hơi khó chịu,” Cô né vết mổ của Lục Diệp, cẩn thận vùi đầu vào ngực anh “Nhưng từ từ cũng thành thói quen, bây giờ nghe hết cảm giác rồi, anh đừng lo, bọn họ thích nói sao thì nói, em không để ý.”
Người không liên can nhiều như thế, cô lại chỉ có một trái tim, đặt người cô để ý nhất vào đó còn chưa đủ, chỗ đâu ra đến phần người khác.
“Lục Diệp, anh đừng giận,” Cảm nhận được hơi thở anh trở nên nặng nề, Vân Thường vội vàng vuốt giận cho anh, sợ anh làm nứt miệng vết thương “Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, họ nói kệ họ.”
Lục Diệp chỉ cảm thấy cổ họng khô ran không nói được lời nào. Trước giờ anh biết cô suy nghĩ rất thấu triệt xong lại không nghĩ cô nhìn thấu đến mức này.
Lối nghĩ hờ hững đó, rốt cuộc đã chịu qua bao nhiêu tổn thương và châm chọc mới rèn luyện ra được đây? Lục Diệp không dám nghĩ.
“Vân Thường, chúng ta phải chữa lành mắt.” Sau đó soi hết những kẻ xấu xa từng cười nhạo cô!
Vân Thường mỉm cười “Dạ.” Chữa lành thì có thể thấy anh đầu tiên, chữa không lành cũng không sao, kiểu gì cũng có anh bên cạnh, chắc chắn không để cô đụng chỗ này chỗ kia.
Phòng bệnh buổi tối vắng lặng như tờ, rèm cửa không kéo kín, ánh trăng như nước lẻn qua khe hở chui vào, rọi trên nền nhà một màu vàng nhạt, ánh sáng vốn lạnh lẽo cũng bị nhuộm một lớp ấm áp.
Trong ánh sáng vàng nhạt đó, hai người nằm trên giường bệnh ôm chặt lấy nhau. Dường như giờ phút này nơi đây không phải bệnh viện ai cũng né tránh mà là vùng đất ngọt ngào của họ.
Phần ấm áp yêu thương này, ngay cả ánh trăng cũng trở nên hiền hòa.
Thể chất Lục Diệp mang tính nóng, Vân Thường bị anh ôm như thế nhanh chóng thấy buồn ngủ, muốn dịch khỏi lòng anh một chút để ngủ thì bị Lục Diệp nhạy cảm túm lại.
Vân Thường hơi hé mắt, giọng vừa mềm vừa ngọt, như cây kẹo bông chỉ liếm một cái là ngọt tận cõi lòng.
Thiếu tá Lục nuốt nước miếng, gắng gượng đè ép xúc động muốn hôn người trong lòng, nghiêm mặt: “Anh muốn đi tè.”
Tè… ai? Tè? Đầu Vân Thường thoáng cái tỉnh táo, lóc cóc bò dậy, vươn tay bật đèn đầu giường, lần mò xuống giường, đứng bên cạnh, khẩn trương vươn hai tay ra: “Anh cẩn thận một chút, xuống giường thì vịn tay em.”
Lục Diệp ừ một tiếng, cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi bò xuống giường. Thật ra vết thương của anh hồi phục rất tốt, nhưng cho dù vậy Lục Diệp cũng không dám cử động quá mạnh, sợ vết thương nứt ra. Như vậy thời gian nghỉ kết hôn còn lại, anh chỉ có thể nằm trên giường không làm gì được thật.
Vân Thường không hề bài xích việc phục vụ Lục Diệp đi toilet, cũng không xấu hổ lắm, đằng nào cô cũng đâu thấy đường, cùng lắm thì làm gậy chống hình người cho Lục Diệp thôi. Thấy cây gậy nào còn biết xấu hổ chưa? Đương nhiên không có rồi!
Chỉ là lúc có hai người thôi, thiếu tá Lục thường hay nghĩ ra những chuyện khiến người ta khó mà tưởng nổi, ví dụ như giờ…
“Anh tự làm đi nhé.” Vân Thường muốn giãy tay Lục Diệp nấp ra đằng sau nhưng không dám, sợ đụng phải vết mổ, đành đỏ mặt lắc đầu từ chối.
Khổ nỗi da mặt thiếu tá Lục được rèn luyện dưới họng súng, Vân Thường căn bản không phải đối thủ của anh.
“Lúc anh duỗi tay ra vết mổ đau lắm.” Mặt thiếu tá Lục không đỏ tim không đập tỉnh bơ nói láo, liếc phản ứng của Vân Thường một cái, đột nhiên thả tay cô ra, giọng rõ ràng mất mát.
“Vậy anh tự làm, ui”
Vân Thường giật thót, vội vàng giữ tay anh “Sao rồi? Sao rồi? Đụng đến vết thương rồi? Có chảy máu không?”
“Không có, có điều nếu lại động…”
Anh chưa nói xong Vân Thường đã sốt ruột cướp lời.
“Em giúp anh! Anh đừng động đậy!”
“Ừ.” Thiếu tá Lục vờ vĩnh trầm giọng, thực tế thì miệng đã toét tới mang tai rồi.
Vân Thường không thấy đường, Lục Diệp lại cố tình không hướng dẫn cô, cô đành dựa vào cảm giác của mình mà làm.
Kết quả tay không đặt lên eo thiếu tá Lục mà đặt nhằm một bên mông người ta.
Thiếu tá Lục rèn luyện lâu năm, đi làm nhiệm vụ, thịt trên người rắn chắc vô cùng, thịt trên mông cũng cứng, khó sờ muốn chết. Vân Thường ậm ở một tiếng, vội vàng dời tay lên eo.
Chiều cao của Lục Diệp và Vân Thường lệch nhau hơn một tấc, vả lại Vân Thường sợ ảnh hưởng vết thương của anh, đành cố sức nhẹ tay, eo cũng khom xuống.
Trên người Lục Diệp mặc đồng phục bệnh viện mỏng tanh, lúc này chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, hơi thở nhè nhẹ ấm áp của cô phả trên chỗ nhạy cảm nhất của anh, dễ dàng khơi mào xúc động anh đã miễn cưỡng dằn xuống.
Cái cảm giác ngọt ngào khi nước sữa giao hòa [9] nháy mắt xộc vào đầu, dường như mỗi một ngóc ngách trên cơ thể đều nhớ kỹ cảm giác này, trống rỗng theo máu lan tỏa toàn thân.
Nhanh chóng làm Lục Diệp nóng bừng lên.
Quả nhiên rất muốn đi toilet à? Vân Thường đỏ mặt móc cái món đã ngóc đầu của Lục Diệp ra.
“Anh… anh tự nhìn hướng đi…”
Cô đã thẹn thùng hết chỗ nói rồi, mấy ngày trước vì Lục Diệp dám cử động quá mạnh, mắt cô lại không thấy nên Lục phu nhân mời người chuyên chăm sóc tới.
Thành ra giúp anh đi toilet thế này vẫn là lần đầu tiên.
Nhà vệ sinh đương nhiên không phải chỗ tốt để làm gì đó, thành ra Lục Diệp không làm khó Vân Thường nữa, hấp tấp giải quyết nhu cầu sinh lý, rửa tay cho Vân Thường xong liền quay về giường.
Đầu vừa đặt lên gối, Vân Thường lặng lẽ thở phào, tuy không thấy đường nhưng vừa rồi… thật tình đầu cô cũng không dám ngẩng lên nữa.
“Vân Thường…” Vân Thường giật thót, mỗi lần anh gọi cô bằng cái giọng pha lẫn van vỉ trong đó thế này đều không có chuyện gì tốt cả…
Vì thế lần này Vân Thường quyết định ra tay trước, cô làm bộ thờ ơ nhắm mắt lại, nhỏ giọng: “Ngủ đi anh!”
Có vẻ như thiếu tá Lục không nghe thấy, đầu gác lên vai người ta cọ tới cọ lui, đàn ông hơn ba mươi tuổi còn không biết xấu hổ mà làm nũng!
“Khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?”
Thiếu tá Lục bây giờ là đại gia, một câu khó chịu là đủ để Vân Thường tim đập chân run nửa ngày.
“Chỗ này.” Lục Diệp kéo tay Vân Thường đặt lên quần anh “Chỗ này khó chịu.”
Vân Thường run lên, y như bị bỏng nước sôi, vội vàng rụt tay về.
Mặt đỏ như phải bỏng, lắp bắp trả lời: “Nhịn… nhịn một chút…”
Thiếu tá Lục tên đã lên dây, môi lưỡi nóng bỏng liếm hôn vành tai, cổ Vân Thường, tiếng anh trong đêm nghe đặc biệt kềm nén “Nhịn không được làm sao giờ?”
Vân Thường rụt đầu, ráng nhịn cơn run rẩy toàn thân, vất vả lắm mới rặn được một câu “Bác sĩ… bác sĩ nói không thể vận động kịch liệt.”
Nói xong câu này, Vân Thường thẹn tới mức ước gì vùi đầu vào gối cả đời không ngóc lên nữa!
Đương nhiên Lục Diệp biết tình huống vết thương của mình, cũng biết mình muốn làm gì còn phải chờ vài ngày nữa, nhưng không thể ăn thịt không có nghĩa là anh không được uống canh nhỉ!
Vì thế càng táo tợn hơn, mặc sức ăn hiếp Vân Thường. Vân Thường đáng thương không dám phản kháng, đành mặc thiếu tá Lục muốn làm gì thì làm.
Đến khi Lục Diệp thỏa mãn rồi mới hôn lên trán cô một cái khích lệ, nói giọng đại gia.
“Được rồi, ngủ thôi.”
Mùi vị nghẹn thật khó chịu, thiếu tá Lục không được thỏa mãn ham muốn bất mãn thở dài, ngửi mùi thơm từ tóc Vân Thường nặng nề thiếp đi.
“Hôm nay sao thế?” Lâm Ngạn cau mày nhìn một bàn đồ ăn ngon, ghê tởm trừng Vân Quang Phương một cái, quay sang hỏi mẹ anh ta.
“Ông có tiền rồi! Ăn một bữa đã làm sao!” Vân Quang Phương gặm xương, dầu mỡ bám đầy tay đầy mặt, nhìn nhớp nháp vô cùng.
Lâm Ngạn cười khẩy “Lãi nặng trả hết rồi? Đừng để đến lúc bị người ta truy sát còn đẩy tôi ra trước.” Anh ta vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy đũa mẹ mình đưa gắp một miếng nấm hương, hơi hơi thất thần.
Đây là món Vân Thường thích nhất, lần nào ăn đôi mắt xinh đẹp của cô cũng tràn ngập ý cười, vẻ mặt thỏa mãn như có được cả thế giới.
Lâm Ngạn há mồm cắn một miếng nấm hương mềm, ánh mắt ảm đạm, khó ăn, miệng mồm đắng chát.
“Mày nói thế là thế nào!” Vân Quang Phương đặt ly rượu xuống bàn đánh cạch, muốn trừng Lâm Ngạn song lại không dám, đành hậm hực thu hồi tầm mắt.
“Bắt đầu từ nay chúng ta sẽ sống khá giả!”
Nói rồi, lão có phần không được tự tin nhìn Lâm Ngạn, lấy hết can đảm uống một hơi cạn hết ly rượu, lại nhấn mạnh lần nữa “Sống khá giả!”
Cả đời Vân Quang Phương, qua lại với xã hội đen không ít lần, bị người vác súng đòi nợ cũng không thiếu. Song chưa từng sợ qua cái gì, duy mỗi đứa con riêng này, Vân Quang Phương sợ muốn chết, y như mèo thấy chuột vậy.
Vân Quang Phương đã thấy đám đàn em của Lâm Ngạn, lúc đi giành địa bàn với băng nhóm khác, sự độc ác đó, hoàn toàn không cần mạng. Từ đó về sau, Vân Quang Phương không dám dễ dàng chọc giận Lâm Ngạn, thậm chí lúc không cần thiết lão cũng không muốn nói chuyện.
Lâm Ngạn cười khẩy, không nói chuyện với Vân Quang Phương nữa. Cũng không để ý thái độ thay đổi thất thường của Vân Quang Phương, dù sao cũng chỉ quanh quẩn mấy cái sòng bài mà thôi, nói không chừng ngày mai trên bàn lại là cháo trắng dưa muối.
Bữa cơm này Vân Quang Phương ăn đặc biệt thỏa mãn, nghĩ nghĩ sau này chẳng những cuộc sống được đảm bảo còn dư tiền có thể đi đánh bạc đã ghiền là hưng phấn vô cùng.
Hết ba lượt rượu, mặt Vân Quang Phương đỏ phừng phừng, mơ mơ màng màng nằm úp sấp trên bàn, trước mắt đột nhiên lóe lên gương mặt Vân Thường.
“Chời, con nhỏ đó đẹp thế, sao có thể là con của Vân Quang Phương được!”
“Phải phải đó, không giống chỗ nào hết!”
“Chậc chậc, không biết là con của ai nữa, cái tay Vân Quang Phương coi tiền như rác, nuôi con giùm người ta còn không biết.”
“Đúng đó, mày chưa thấy con bé đó thông minh cỡ nào đâu, con trai tao học cùng khối với nó, nói nó học toán giỏi nhất khối, con trai cũng không bằng. Với cái đầu đánh bạc là thua của Vân Quang Phương, đẻ được đứa con như thế à? Nằm mơ đi!”
Hừ, Vân Quang Phương hừ một tiếng, mũi miệng toàn mùi rượu. Tưởng lão sẽ nuôi con thay người khác? Người thông minh như Vân Quang Phương lão đời nào!
Có điều đứa con này cũng tốt, ít nhất nhờ nó, nửa đời sau của lão không cần sầu nữa. Vân Quang Phương chùi mép, thỏa mãn nấc một cái, loạng choạng đứng dậy bò vào phòng.
Lão cần phải nghĩ một chút, đi đâu tìm cho con gái ngoan của lão một ông chủ có tiền mua đây…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...