4 Lies - 4 Lời Nói Dối

37.

Ngoài thang máy có mấy chậu cây chuối để làm vật trang trí. Khi Trịnh Quan Ngữ đi tới, một chiếc lá vừa hay chắn ngang mặt Minh Tranh.

Trịnh Quan Ngữ bước vài bước tới gạt lá chuối sang một bên, nhỏ giọng gọi cậu: "Chạy gì đó?"

Minh Tranh làm lơ y, quay đầu sang một bên.

Trịnh Quan Ngữ lại đi sang bên kia hỏi: "Cực khổ nấu cho cậu bữa cơm ăn được một nửa đã đi, cũng không biết cảm kích đầu bếp vất vả."

"Ăn ké chột dạ, không dám ăn." Minh Tranh lại quay sang chỗ khác, "Không muốn ăn đồ của kẻ dối trá làm."

Trịnh Quan Ngữ bật cười: "Ồ, dối trá. Vậy cậu nói xem anh lừa cậu cái gì"

"Anh nói thử xem?"

Ting, thang máy tới, Minh Tranh định bước vào nhưng Trịnh Quan Ngữ kéo tay cậu thật chặt không nói tiếng nào. Cửa thang máy đóng lại đi lên trên.

"Cậu thì không lừa anh?" Trịnh Quan Ngữ đút tay trong túi quần hỏi, "Cậu mới là cố ý gạt anh, làm anh cho rằng cậu là một thằng nhóc đáng thương chịu nhiều tủi thân, nhưng hóa ra cậu mới là Thái tử của đoàn phim này, anh có giận dỗi với cậu không?"

Minh Tranh ngắt lời y nói sang chuyện khác: "Anh tỉnh khi nào?"

Trịnh Quan Ngữ buông tay: "Anh vẫn luôn say không tỉnh, chỉ nghe được câu được câu không."

Minh Tranh không tin vẫn nhìn chằm chằm y.

"Thật." Trịnh Quan Ngữ nở nụ cười, dáng vẻ cực kỳ chân thành khẩn thiết, "Chỉ mơ hồ nghe được mấy câu mà thôi, nghe xong anh ngủ mất."

Sự tin tưởng y trong lòng Minh Tranh đã giảm xuống giá trị âm, giờ phút này Trịnh Quan Ngữ có nói gì cậu cũng không muốn tin.

Trong lòng cậu giận muốn chết nhưng phải buộc mình nhanh chóng tỉnh táo lại, cảm thấy đối phó với loại ngụy quân tử như Trịnh Quan Ngữ phải bình tĩnh xử lý, không thể quá thất lễ, thế là nhàn nhạt đáp một câu: "Tùy anh, thích nói hay không thì tùy."
1

Trịnh Quan Ngữ thật sự sững ra, nhìn vẻ mặt cậu rồi nói đầy cẩn thận: "Anh cũng không phải cố ý, lúc đó quả thật rất chóng mặt không có sức, nghe vài câu đã ngủ mất."

Minh Tranh bấm thang máy, dáng vẻ trông qua như đã trở lại bình thường, không thèm quan tâm: "À, ra vậy."

... Diễn với anh.

Sau một khoảng lặng im, Trịnh Quan Ngữ bắt đầu nghiêm túc giải thích: "Trạng thái say rượu rất lạ, cậu như thể cảm thấy những gì mình nghe, mình thấy đều là ảo giác, thế giới lắc lư... Anh nhìn thấy cậu, nghe thấy cậu, nhưng anh không biết đó có phải là ảo tưởng hay không. Nếu như anh mở miệng nói chuyện với cậu... Cậu biến mất thì phải làm sao bây giờ? Anh thật sự không mong đó là ảo giác của mình."


Ừ, được. Đọc thoại nhiều rồi nên nói gì cũng trữ tình.

Minh Tranh chợt cảm thấy có chút buồn cười: "Ở đây có máy quay hay sao mà anh còn diễn?"

Trịnh Quan Ngữ sát lại gần cười nhìn cậu: "Dù sao đó giờ anh nói gì cậu cũng bán tín bán nghi, vậy anh cũng có khác gì đang diễn đâu chứ?"

"Anh không nghĩ tới vì sao tôi lại không tin à?" Minh Tranh hỏi y.

Trịnh Quan Ngữ đặt câu hỏi rất chân thành: "Tại sao?"

Tại sao?

"Tại vì..." Minh Tranh cân nhắc câu chữ, "Lần nào anh cũng làm tôi cảm thấy rất nhanh, rất vội vàng. Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên vào năm ngoái... Vừa quen biết chưa đầy nửa tháng, chưa hiểu nhau bao lâu anh đã nói thích tôi, anh luôn dùng loại ánh mắt khi đóng phim để nhìn tôi, dùng giọng điệu khi đọc thoại nói chuyện với tôi, có đôi khi tôi không phân biệt được, tôi... Trịnh Quan Ngữ, tôi không biết phải đặt anh ở vị trí nào để đối xử, càng không muốn cứ mơ hồ rồi bên anh, anh hiểu không?"

Trịnh Quan Ngữ giật mình: "Anh đối xử với em còn chưa đủ chân thành hay sao, em còn muốn anh chứng minh thế nào??"

Minh Tranh bực bội lắc đầu: "Em không biết, anh đừng hỏi em."

Minh Tranh bỏ lại câu đó rồi không muốn nhìn vẻ mặt của Trịnh Quan Ngữ nữa, câu nói này đã đủ làm cậu xấu hổ rồi. Cậu chợt cảm thấy cực kỳ nôn nóng nên muốn làm chút gì đó, sờ túi không có ô liu... Hút thuốc thì sao? Được, mặc dù cậu vẫn ghét mùi thuốc nhưng giờ phút này có thể hút để xem có thể làm mình bình tĩnh được không.

Minh Tranh sải bước đến quầy lễ tân nói muốn một gói thuốc và một hộp diêm. Lễ tân hỏi cậu muốn loại nào, Minh Tranh nói loại Trần Chu thường hút, đối phương rất tiếc nói cho cậu biết rằng loại đó ở đây không có, bọn họ có loại tốt hơn có thể cân nhắc.

Sao lại không bán, Minh Tranh hỏi lễ tân như muốn kiếm chuyện. Câu hỏi này hiển nhiên là làm đối phương khựng lại sững ra, lặp lại lần nữa với cậu rằng thật sự không có, có cần loại khác không.

Trịnh Quan Ngữ đi đến cạnh cậu trầm mặc nhìn cậu và lễ tân vật nhau tại sao lại không có loại thuốc này.

Trịnh Quan Ngữ nghe được một lát không nghe nổi nữa, ngắt lời: "Được rồi, anh đi mua cho em."

Nói xong thì quay đi mất.

Minh Tranh đứng kêu sau lưng: "--- không cần."

Trịnh Quan Ngữ chỉ vẫy tay với cậu nhưng không quay đầu.

Minh Tranh tăng cao âm lượng: "--- Mưa lớn thế anh đi làm gì?"

Vẫn không quay lại.


Không thể hiểu được. Minh Tranh hoài nghi có phải Trịnh Quan Ngữ chờ mình đuổi theo hay không, lòng cậu lại nói không, không bị anh lừa nữa.

Trong mắt cậu, Trịnh Quan Ngữ đi đến cửa xoay kiểu cũ của khách sạn gọi điện thoại. Chẳng mấy chốc A Mạch đã mang dù qua cho y, y nhận lấy rồi cầm dù đi vào mưa gió không quay lại.

Minh Tranh nhìn đến khi y khuất bóng mới quay người đi về phía thang máy. Lòng cậu không yên nên khi có người gọi với đằng sau cũng không nghe, kêu hai lần Minh Tranh mới nghe được.

Là Dương Nhất Khiết. Cô cầm hộp giữ nhiệt do dự hỏi: "... Thầy Trịnh đâu? Tôi mang cái này trả cho anh ấy, tôi tưởng đồ của khách sạn nhưng kết quả khách sạn lại nói là đồ của thầy Trịnh......"

Minh Tranh nói với cô: "Đưa cho tôi trước đi, tôi đưa lại sau cho anh ấy là được."

Dương Nhất Khiết đưa đồ rồi lại do dự hỏi: "Anh với thầy Trịnh có muốn cùng về sơn trang không? Tôi gọi xe."

Minh Tranh lắc đầu: "Không cần đâu, vẫn còn chút việc... cô về trước đi."

Dương Nhất Khiết nhìn cậu gật đầu vẻ mặt tôi hiểu mà, cúi lại gần cậu nhỏ giọng: "Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật."

Minh Tranh: "......."

Cậu ngược lại cảm thấy không giữ bí mật cũng thế thôi, trông Trịnh Quan Ngữ như ước cả đoàn đều biết họ có gì đó.

Minh Tranh mang theo hộp giữ nhiệt của Trịnh Quan Ngữ về phòng, không có chuyện gì làm nên cuối cùng cậu chọn cầm kịch bản ở đầu giường lên xem, tâm phiền ý loạn lật đến cảnh cuối cùng.

Cảnh này Trần Chu đi cùng Cao Tiểu Vũ đến cửa đồn cảnh sát, cả hai đứng ở cửa một lúc thì Cao Tiểu Vũ lại ngăn Trần Chu không cho đi theo vào, hai người có cuộc đối thoại cuối cùng trong phim –

Cao Tiểu Vũ: Có thể nói cho em biết, cuối cùng tên anh là gì không?

Trần Chu nhìn anh, im lặng.

Cao Tiểu Vũ: Em chỉ muốn biết anh tên gì.

Trần Chu: ...... Trần(陈) của bộ Ấp (阝) giống cái lỗ tai và chữ Đông (东), Chu của chiếc thuyền, tôi tên Trần Chu.

Cao Tiểu Vũ: Anh nói thật đi.

Trần Chu: Đây là tên tôi.

Cao Tiểu Vũ cười lắc đầu, không đặt câu hỏi nữa mà đi vào cục cảnh sát.


.......

Một đoạn đối thoại đơn giản nhưng cảm xúc của hai người lại rất nhiều tầng. Minh Tranh còn nhớ lúc đọc kịch bản, Trịnh Quan Ngữ nhất thời hứng khởi thử cảnh này và làm cho biên kịch bật khóc.

Ừ, Trịnh Quan Ngữ là diễn viên, anh ấy chỉ tùy ý thôi cũng có thể diễn cho người ta bật khóc.

Minh Tranh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mưa to ngoài cửa sổ.

Từ khi bắt đầu quay bộ phim này đến nay trong lòng cậu vẫn luôn rối bời. Rất nhiều lần cậu hoài nghi sự lựa chọn của nhân vật, cậu nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao Trần Chu lại có lựa chọn kia... Cậu đã từng thẳng thắn nói với Lý Chí Nguyên rằng cậu không hiểu nhân vật này, nhưng Lý Chí Nguyên nói cái ông muốn chính là sự do dự và không xác định này, vì cái này nên nhân vật mới có sự mơ hồ và đặc tính của ranh giới. Đạo diễn nói, quan hệ của Trần Chu và Cao Tiểu Vũ là dằn vặt nhau thế này, nắm lấy một hơi của đối phương không ai tha cho ai.

... Không ai tha cho ai.

Cậu thở dài với kịch bản, chợt cảm thấy mình giống như đang ở trong một khốn cục.

Cửa phòng vang lên, cậu biết là ai. Minh Tranh ngồi lặng một lúc mới hết cách hoảng hốt đi mở cửa.

Trịnh Quan Ngữ đứng đó cười, nhét gói thuốc vào bao diêm nhét vừa mua vào tay cậu.

Minh Tranh nói cảm ơn nhưng giờ phút này cậu không muốn hút.

Mỗi khi ở một mình với y, Minh Tranh luôn cảm thấy mình rơi vào một bầu không khí khó diễn tả được, mỗi lần bị nhìn như thế cậu đều sẽ có ảo giác dường như một giây tiếp theo Trịnh Quan Ngữ sẽ nhào tới cưỡng hôn mình.

"Không cho anh đi vào ngồi à?" Trịnh Quan Ngữ cười hỏi, "Anh có thể hút với em điếu thuốc."

Anh ấy giỏi trong việc nói một câu mập mờ đến cực kỳ nghiêm túc và lịch sự.

"Em không muốn hút nữa." Minh Tranh lắc đầu, "Em đọc kịch bản giết thời gian, anh về đi."

Trịnh Quan Ngữ như muốn ăn vạ không chịu đi, cười trêu ghẹo: "Chăm chỉ thế à, muốn chỉ diễn cho em không?"

Cách rất gần, Trịnh Quan Ngữ thuận tay lấy kịch bản trong tay Minh Tranh, nhìn lướt qua tờ Minh Tranh đang đọc, vẻ mặt thay đổi khá vi diệu, y lập tức mở lời: "Cuối cùng thì anh tên gì... Lời thoại này thật sự tổn thương người khác. Lúc đó anh cũng hỏi đạo diễn Lý cuối cùng thì Trần Chu tên gì, có phải Trần Chu không, ông ấy nói với anh, điều đó thật sự không quan trọng......"
1

Minh Tranh cúi đầu trông thấy ống quần và giày của Trịnh Quan Ngữ đều ướt, ngoài trời mưa rất lớn, hẳn là khi đi mua thuốc lá mới bị ướt.

Anh ấy đội mưa đi mua thuốc cho mình nhưng mua về mình lại không muốn hút nữa.

Minh Tranh siết dần bao thuốc trong tay, nói chậm: "Anh hỏi em một lần đi."

Trịnh Quan Ngữ: "Gì cơ?"

"Hỏi em tên gì."

Tạm dừng.


Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu, phối hợp hỏi câu thoại kia: "Cuối cùng thì em tên gì."

Minh Tranh đáp rất nghiêm túc: "Em còn có một cái tên khác tên là Yến Minh Tranh nhưng nhà mẹ không cho dùng, anh gọi tên hiện tại của em là được. Trần Chu có thể lừa Cao Tiểu Vũ nhưng chuyện của Yến Mậu em chỉ là đâm lao phải theo lao, muốn để anh biết khó mà lui... Nói đúng ra là, không phải em cố ý lừa anh."

Cậu cúi đầu vuốt bao thuốc trong tay, trông rất bình tĩnh: "Chuyện khác em không muốn giải thích, cứ vậy thôi. Sau này em không lừa anh nữa, cũng hy vọng anh đừng lại mưu tính với em."

Đối với một người luôn vòng vo với người khác mà nói, có thể giáp mặt nói ra những lời này đã là tiến bộ rất lớn, Trịnh Quan Ngữ cảm thấy đáng được cổ vũ.

Yến Minh Tranh. Trịnh Quan Ngữ mỉm cười, cảm thấy cái tên này rất thích hợp với em ấy, một cái tên rất võ hiệp, ngoại hình cũng giống nam nhân vật trong phim võ hiệp.
1

"Được, vậy anh hỏi em." Trịnh Quan Ngữ cũng quyết định thẳng thắn, "Tại sao tối hôm qua em đã cởi quần rồi lại còn mặc vào?"
3

Minh Tranh tròn to mắt.

Trịnh Quan Ngữ tới gần cậu từng bước một, giọng điệu tràn đầy tò mò: "Em nhìn mặt anh đến cứng hửm?"

Minh Tranh: "........"

Trịnh Quan Ngữ chớp mắt với cậu: "Là em tò mò muốn thử hay là có ý với anh?"

Minh Tranh nhắm mắt xoay người đóng cửa — Trịnh Quan Ngữ vội vàng đưa tay ra giữ lại, nắm chặt lấy cổ tay cậu áp sát người qua...

Môi của Trịnh Quan Ngữ chạm vào tai Minh Tranh, sau đó là tóc mai, xương mày...

Đèn trong khách sạn có màu vàng mờ ảo mang lại cảm giác làm người ta buồn ngủ. Dù che mưa, kịch bản, thuốc lá, đồ trên tay bọn họ rơi xuống đất, cửa cũng không đóng kỹ, lý trí bay lên chín tầng mây..

Minh Tranh chỉ có thể ôm y kéo vào phòng trước... Trịnh Quan Ngữ nắm cổ áo cậu và hôn đầy dứt khoát.

Trên người y dường như vẫn còn vương mùi mưa bên ngoài, hơi ẩm ướt. Khi đôi môi dán vào nhau cọ xát làm cơ thể Minh Tranh rung lên, cảm giác như bị điện giật... Hoàn toàn không giống lúc quay phim.

Cậu cảm thấy thật dễ chịu, cũng thật xấu hổ.

Minh Tranh dựa lưng vào cửa, không biết sao lại nghiêng đầu đi thở dồn dập nặng nề... nhưng đối phương đuổi nhanh đến ngay sau đó, nắm lấy tay cậu, sâu nông hôn lên má lên môi lên cổ cậu...

"Đừng trốn." Giọng của Trịnh Quan Ngữ dường như cũng ướt át, dính nhớp hôn lên tai cậu. "Đừng trốn."

Không trốn được.

Đây không phải là diễn, lần đầu tiên Minh Tranh cảm nhận được rõ ràng như thế. Có rất nhiều mảnh vỡ hỗn loạn bay xẹt qua tâm trí.

Khi cậu tỉnh táo lại Trịnh Quan Ngữ đã tái hiện tư thế tối hôm qua — Y nửa quỳ xuống cởi quần Minh Tranh.

Minh Tranh thở dồn dập cảm tưởng như có thứ gì đó ập vào đầu mình ngay tức khắc, đùng – dường như thế giới cũng an tĩnh lại, cậu không nghe được bất cứ âm thanh nào vào lúc đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận