Đã quá nhiều lần nghe được những câu châm chọc khiêu khích rồi, giờ có là cừu con ngoan ngoãn cũng sẽ phẫn nộ nổi trận phong ba mà hung hăng lấy sừng húc lấy húc để thôi.
Quân Tử không nhịn được, lạnh lùng nói, [Xin anh đừng đùa tôi nữa, được không? ]
[...]
[Tôi cuối cùng cũng đã chấp nhận mình là kẻ âm si, cũng tự thuyết phục bản thân đừng từ bỏ quá sớm. Tôi theo anh học hát cũng nhận ra mình có tiến bộ, thế nhưng.. Giờ anh lại nói thế này, vậy rốt cuộc tôi là cái gì? Chẳng lẽ bao nỗ lực và tiến bộ của tôi tất cả đều là ảo giác ư? ] Quân Tử chẳng mấy khi nói nhiều như vậy, nói ra ý kiến bản thân.
Đối với con cừu nhỏ đang lao đến kia, James lại bật cười, gãi đầu gãi tai, [Thảo nào Trần Hoành Duệ nói tôi không thích hợp làm thầy giáo. Cũng đúng thôi, trên đời này làm gì có loại thầy nào suốt ngày toàn đi làm học sinh mất tự tin chứ hả.. Chẳng qua là.. Cậu thực sự có thể chịu đựng được ư? ]
Thật ra cậu cũng không phải đặc biệt chịu đựng gì nhiều, chỉ là cảm thấy nếu bỏ qua, làm như không nghe thấy thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ thuận lợi hơn thôi...
Nhưng hiện tại nhiều lời vô ích, nếu giờ còn nói nữa, chắc về sau sẽ rất khó nói chuyện với anh.
Quân Tử cau mày xoay người, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, [... Cảm ơn anh đã giúp đỡ. ]
[Tử Quân, tôi nói thật mà. ] James vô tình kêu lớn tên thật của cậu.
Quân Tử chậm rãi quay đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ không-thể-tin-được.
[Giọng cậu không phải như vậy, cho nên có thể nhanh chóng tiến bộ trong một thời gian ngắn, muốn tuần sau thông cáo cũng không thành vấn đề, ] James huơ huơ tay trước mặt cậu, [Ừm? Thế nào? Không quen nghe mấy lời tốt đẹp nên hóa đá rồi hả? ]
[Tôi, tôi.. Thực sự không phải âm si sao?!] Quân Tử kinh ngạc, vui vẻ, nhưng lại chẳng hiểu tại sao, [Thế nhưng, sao giọng hát của tôi lại khó nghe vậy? ]
[Tôi cũng vừa phát hiện ra nguyên nhân thôi, cái này phải nói từ từ nói. ]
Hai người ngồi trên sopha rồi, James mới bắt đầu nói ra sự thật.
[Hát, cơ bản là sự cảm nhận đúng nhịp điệu và phát âm chuẩn. Cái gọi là âm si ấy, chính là không ra được nhịp điệu và phát âm không chính xác. Có thể trị liệu hay huấn luyện để cải thiện, nhưng cũng có người chẳng thể cải thiện nổi.. ]
Quân Tử nghe đến đấy liền thấy nghi ngờ, [Vậy.. Ngay từ ban đầu anh đã biết tôi không phải âm si? ]
[Không rõ nữa, tôi lúc ấy chỉ là cần một diễn viên thôi, vừa đúng lúc có người nói cái gì cũng chịu làm hết.. ] James chẳng mảy may giải thích mà thản nhiên nói.
[...] Quân Tử nhìn anh.
[Miễn là mọi thứ xong xuôi thì tốt rồi. ]
Quân Tử rầu rĩ, [Là vậy sao..]
[Dĩ nhiên rồi! ] Chẳng qua James vẫn có chút chột dạ mà ho nhẹ một tiếng, mới nói thêm rằng, [Sau rồi, tôi muốn biết cậu có phải là âm si thật không, đương nhiên cái gì cũng có khả năng. Không phải ngay từ đầu tôi đã để cậu chơi Taiko No Tatsujin đấy còn gì? Đó là muốn thử cảm nhận tiết tấu của cậu, chẳng ngờ nó lại không có vấn đề gì, tay não phối hợp cũng không tệ đấy chứ. ]
[Taiko chơi rất hay..] Cậu phải thừa nhận mình mê trò này, Plants Vs Zombie cũng không thích bằng, [Nhưng sao tôi lại không nghe ra Do Re Mi của đàn piano vậy? ]
[Nghe không ra cũng là chuyện bình thường thôi, nếu nghe được chắc cậu phải có cảm âm tuyệt đối cơ (1)── chỉ cần có thể đại khái phân biệt âm cao âm thấp là được rồi, cho nên cũng xem như cậu pass (2). Hát được, tuy rằng không dễ nghe cho lắm, nhưng cũng không phát âm sai.. Nên cổ họng cũng không vấn đề gì. ]
Quân Tử vẻ mặt phức tạp, [Vậy vấn đề của tôi là..?]
[Cảm ơn tôi đi, sau khi coi hai mươi mốt lần cái MV của cậu cũng phát hiện ra rồi, mà cậu xuất hiện cũng ít quá đi, có được tới bốn mươi giây không vậy? Trong năm người thì hình ảnh của cậu cứ đứng ở phía sau.. ]
[Không không, số giây xuất hiện cá nhân là một chuyện, nhưng mà bị đứng phía sau là bởi vì tôi khá cao. ] Vì là nhóm nhạc idol, nên tỉ lệ xuất hiện của mỗi người chỉ có một phần năm thôi.
[Bởi thế cho nên tôi mới nói nhóm nhạc thần tượng chẳng có tương lại đâu.. Tóm lại, quan trọng là, âm si của cậu là do yếu tố tâm lý tạo thành, tôi nghĩ chính cậu cũng không phát hiện ra ha. ]
[.. Yếu tố tâm lí? Ý anh là do căng thẳng sao? ] Nhưng mà, lúc cậu hát cũng đâu căng thắng lắm, lại chẳng cảm thấy mình đang căng thẳng nữa.
[Không, không phải vậy đâu, nếu là do căng thẳng thì cậu cũng phải nhận ra chứ. Cho nên là nguyên nhân khác, có phải hồi nhỏ cậu đã từng học đàn piano rồi không? ]
Chẳng hiểu sao trong nhà luôn muốn con trẻ học vài môn nghệ thuật, mà các bậc phụ huynh trong nước lúc nào cũng muốn con mình học piano. Cho nên nhà giàu như Quân Tử cũng từng học qua rồi.
[Ừm, học lúc nhỏ thôi, nhưng giờ thì quên hết rồi. ]
[Thế nên cậu phải cảm ơn tôi thêm lần nữa đi. Tôi có người anh họ học kéo viola, anh ấy cũng từng một thời dạy mấy đứa trẻ con học, nên tôi mới nhờ anh ấy một việc, thì phát hiện ra trường hợp này cũng không hiếm. ]
James bỗng nhiên dừng lại, rồi cầm lấy tay cậu, [Cậu biết không? Lúc hát, tay cậu sẽ run lên. ]
[Run? Sao tôi không.. ]
[Không nhận ra cũng là bình thường thôi, bởi vì, cậu rất muốn quên những chuyện liên quan tới piano. ]
Chuyện học đàn piano sao.. Những chuyện đã quên bởi vì anh nhắc đến lại từ từ trỗi dậy..
[Chắc thầy dạy piano của cậu cực kì đáng sợ, nên bóng dáng mới in đậm trong lòng cậu như vậy. Nghe anh tôi nói, có người thầy hung dữ tới mức cầm que tre, chỉ cần đàn sai sẽ vụt vào mu bàn tay, mà trước mặt phụ huynh thì cứ như người khác, giống cậu phải nhẫn nhịn chịu đựng, thầm nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị ba mẹ mắng. Thế nên tôi mới không nghe lời mẹ đi học đàn.. Nếu không sẽ chán ghét từ nhỏ mất. ]
[Không phải đâu, đó.. ]
[Nên cậu khi hát sẽ không tự chủ được mà tay gõ nhịp, làm ảnh hưởng tới giọng hát. ] Bởi vì hát sẽ khiến cậu sợ hãi.
Quân Tử giơ đôi tay đang không ngừng run rẩy lên, không có cách nào phủ nhận ảnh hưởng của kí ức hồi nhỏ, mà so với những điều James đoán, nó còn đáng sợ hơn nhiều..
James lại lần nữa nắm trọn tay cậu, đặt lên trên đùi.
[Con người, lúc nào cũng sợ hãi những thứ không đâu, nếu như biết cái đó là gì rồi, sẽ chẳng còn sợ hãi nữa. Thôi chuyện qua rồi, không sao cả.. Cùng lắm thì cậu mắng tôi như hồi nãy ấy, nổi trận phong ba mà mắng người thầy này một trận đi, nhất định sẽ là liều thuốc chữa khỏi hết bệnh. ]
Quân Tử bị James chọc cười, không nghĩ được người kia lại chú ý tới vẻ nổi giận của cậu vừa rồi.
[Thầy James, thực lòng xin lỗi, tôi vừa rồi chẳng hiểu gì đã.. ]
[Đừng xin lỗi tôi, chúng ta đã hứa vậy rồi mà. ] James đổi chủ đề, [Cho dù biết nguyên nhân rồi vẫn phải học hát thêm nữa chứ, còn phải bỏ cái thói quen sợ hãi đó đi đi mới được, mà này, cậu có thể ở lại đây tối nay được không? ]
[Hả?!]
[Anh ấy theo dõi tôi. ]
[Ai cơ? Là JJ sao?!]
[Còn ai vào đây nữa? ] James khẽ thở dài, [Thà rằng anh ấy quấy rầy tôi mỗi ngày, còn hơn là lúc nào cũng có cảm giác theo dõi như thế này, anh ta càng ngày càng biến thái, thứ không nhìn thấy được, đúng là thứ đáng sợ nhất. ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...