- Tôi làm cái gối ôm hình người của em cả đêm, ôm có sướng không, hửm?
Long Mộ Thần hỏi xong, đôi mắt lóe lên tia nhìn trêu chọc.
Diệp Tiểu Tịch đã đoán ra đại khái chuyện tối qua rồi, cô xấu hổ muốn chết đi cho xong.
Thấy hai má đỏ bừng của cô, Long Mộ Thần bỗng nói:
- Diệp Tiểu Tịch.
- Gì?
Cô nhìn anh, ngây ngô.
- Chúng ta ở bên nhau đi.
Anh nói vô cùng nghiêm túc.
Nếu Diệp Tiểu Tịch cảm thấy bây giờ vẫn chưa đủ thiện cảm với anh, thế thì chưa kết hôn vội, hai người cứ phát triển từ người yêu lên là được rồi.
Diệp Tiểu Tịch thấy tim mình đập sao nhanh quá.
Tuy hôm qua cô uống say thật đó, nhưng đúng là cô cũng thích Long Mộ Thần.
- Sao nào, thích anh mà không dám yêu anh à?
- Ai bảo em không dám?
Diệp Tiểu Tịch cáu lên.
Nói xong thì cô hối hận ngay tắp lự. Sao mới bị anh khích có một câu mà cô đã mắc lừa rồi.
- Ừm.
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi sáng lên:
- Thế thì về sau anh chính là người yêu của em rồi.
Diệp Tiểu Tịch bỗng thấy lòng ngọt như rót mật, đây là cảm giác khi yêu một người ư?
Có điều… họ mà cứ giữ mãi tư thế này thì to chuyện mất.
- Này, em đói quá…
Cô xấu hổ quay mặt đi.
- Diệp Tiểu Tịch
Long Mộ Thần kinh ngạc:
- Em chủ động thế?
Cô giật nảy mình, càng nghĩ lại càng xấu hổ hơn:
- Em bảo là em đói bụng! Anh nghĩ linh tinh gì đấy?!
- Biết rồi.
Long Mộ Thần cười nhẹ rồi hôn lên trán cô một cái:
- Dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng.
Diệp Tiểu Tịch ôm chăn, len lén ngó Long Mộ Thần thay quần áo.
Dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, tám múi cơ bụng siêu đẹp, vóc người chuẩn không cần chỉnh. Nhìn gần thế này, anh chẳng khác gì một cây nội tiết tố biết đi, ngắm thôi cũng đủ say rồi!
Long Mộ Thần liếc thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Diệp Tiểu Tịch, bèn quay người lại rồi nói:
- Muốn ngắm thì cho em ngắm thoải mái đi.
- Em thèm vào mà ngắm!
Diệp Tiểu Tịch rúc vào chăn y như con đà điểu:
- Anh đi ra đi!
Long Mộ Thần bật cười, không trêu cô nữa.
Hai người thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong, Long Mộ Thần nắm tay Diệp Tiểu Tịch đi xuống lầu.
Trái tim của Diệp Tiểu Tịch vẫn đập dồn xúc động, thế nhưng cô không từ chối.
Xuống đến nơi, má Trương nhìn hai người bằng ánh mắt đầy thấu hiểu, Diệp Tiểu Tịch thấy má mình nóng lên như ai nấu, đành cúi đầu ăn sáng chứ chẳng dám nói năng gì.
- Tiểu Tịch, sắp tới có phải học nhiều không?
Long Mộ Thần hỏi.
- Không nhiều đâu, năm cuối ít tiết lắm.
Diệp Tiểu Tịch trả lời.
- Thế đến công ty làm thư kí cho anh đi.
Long Mộ Thần nói rất thản nhiên.
Làm thư kí không phải là mục đích chính, anh chỉ muốn ở bên Diệp Tiểu Tịch thêm một chút mà thôi. Diệp Tiểu Tịch nói cô còn chưa có đủ thiện cảm với anh, thế thì từ từ bồi dưỡng là được mà.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với vẻ ngạc nhiên:
- Anh có thư kí cơ mà.
- Đuổi rồi.
Diệp Tiểu Tịch tịt ngòi. Nói mới nhớ, Triệu Giai Oánh bị đuổi việc là vì cô đó.
- Em yên tâm đi, không có công việc gì khó lắm, cũng không làm ảnh hưởng tới việc học của em đâu.
Long Mộ Thần nói rất bình tĩnh.
Diệp Tiểu Tịch hơi phân vân.
Tuy cô đã đồng ý ở bên Long Mộ Thần, thế nhưng bảo cô làm thư kí cho anh thì cô lo lắng lắm.
Cô không lo Long Mộ Thần sẽ làm gì mình. Hàn Tư Viễn từng nói Long Mộ Thần ghét nhất là yêu đương ở văn phòng, tuy họ đã xác định quan hệ nhưng có lẽ anh cũng không làm gì quá đáng.
Cô lo rằng mình không có năng lực để đảm nhiệm công việc ấy thôi.
- Anh không sợ em làm vướng chân anh à?
Diệp Tiểu Tịch hỏi nhỏ.
- Em thiếu tự tin về bản thân vậy hả?
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Ai bảo em không tự tin?
Diệp Tiểu Tịch vỗ ngực”
- Em sẽ cho anh biết thế nào là vừa thông minh, vừa làm giỏi!
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên:
- Thông minh hay không cũng không quan trọng, “làm” giỏi là được rồi.
- Anh…
Diệp Tiểu Tịch ngượng chín cả mặt.
Bỗng nhiên, cô giật mình, rồi buồn bực từ tận đáy lòng.
Sao cô lại bất cẩn trúng kế khích tướng của anh thêm lần nữa rồi?
- Em no rồi.
Diệp Tiểu Tịch buông đũa.
- No thật không?
Anh hỏi.
- Rồi mà, em về đây, hôm nay có tiết.
Diệp Tiểu Tịch nói.
- Anh đưa em về,
Long Mộ Thần cười nhẹ, cô nàng này lại thẹn thùng rồi.
Diệp Tiểu Tịch không từ chối, thế nhưng khi đến gần đại học Q thì cô lại bảo anh dừng xe.
- Đến đây thôi.
Diệp Tiểu Tịch ngó quanh bốn phía, thấy không có ai qua lại mới dám mở cửa xe.
- Diệp Tiểu Tịch.
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi tối đi. Anh nắm lấy cổ tay cô rồi hỏi:
- Em định không công khai quan hệ của chúng ta sao? Yêu anh làm em mất mặt vậy à?
- Không phải mà.
Diệp Tiểu Tịch hồi thần. Sau khi biết anh giận cái gì thì cô cũng dở khóc dở cười:
- Bây giờ không đúng thời cơ mà anh. Anh mà còn xuất hiện ở trong trường cùng em thì có khi em khỏi cần đi học luôn mất.
Long Mộ Thần giật mình.
Hôm qua anh vừa mới đến đại học Q vì được mời tham gia Lên lớp với người nổi tiếng, nếu hôm nay anh lại đi cùng Diệp Tiểu Tịch đến trường nữa thì dư luận sẽ bùng nổ thành bão mất thôi.
Anh chỉ cần né tránh giới truyền thông là xong, nhưng Diệp Tiểu Tịch sẽ gặp phiền phức lớn.
- Em định cứ giấu anh đi mãi sao?
Long Mộ Thần cau mày.
- Ít ra cũng phải đợi đến lúc em tốt nghiệp đã.
Diệp Tiểu Tịch nói nhỏ:
- Với lại, chắc gì chúng ta đã yêu nhau đến lúc em tốt nghiệp…
- Gì cơ?
Sắc mặt Long Mộ Thần sầm xuống.
Anh nghe thấy câu nói của Diệp Tiểu Tịch vừa rồi. Cô nàng này dám không tin tưởng anh đến vậy sao? Cô lại nghĩ họ không thể yêu nhau đến khi cô tốt nghiệp ư?
- Khụ khụ.
Diệp Tiểu Tịch vội ho khan:
- Em đi trước đây.
Bỗng nhiên, Long Mộ Thần vươn tay ôm chặt lấy eo cô, cô ngạc nhiên quay lại, anh đã hôn xuống rồi.
Diệp Tiểu Tịch vừa ngại vừa chẳng biết phải làm sao, sắc đỏ dần dần nhuộm hai gò má.
Nụ hôn kết thúc, Long Mộ Thần nhìn cô bằng ánh mắt thăm thẳm sâu:
- Diệp Tiểu Tịch
Anh thủ thỉ:
- Anh cam đoan với em, trước khi em tốt nghiệp, anh sẽ phối hợp với em, không công khai quan hệ của chúng ta. Sau khi em tốt nghiệp, nhất định chúng ta cũng sẽ không chia tay!
Diệp Tiểu Tịch thấy trái tim mình nhảy nhót trong sung sướng.
Sau đó… cô chạy xuống xe cứ như đang trốn vậy.
Diệp Tiểu Tịch đi một mạch về kí túc xá, nhớ đến câu nói nghiêm túc của Long Mộ Thần ban nãy, hai má cô lại đỏ bừng lên.
- Diệp Tiểu Tịch, hôm qua cậu chạy đi đâu đấy?
Từ Văn Văn nghiêm mặt hỏi.
Nghe câu hỏi này, Diệp Tiểu Tịch sợ ngây người.
- Mình…
Cô cắn môi, không biết phải trả lời ra sao nữa.
- Cậu có biết hôm qua bọn mình lo đến mức nào không?
Lâm Hân nghiến răng.
- Chẳng phải mình nhắn tin cho các cậu, bảo là mình đi ra ngoài một tí rồi sao?
Diệp Tiểu Tịch chột dạ đáp.
- Cậu còn dám nói nữa!
Lâm Hân tức điên người:
- Đi một tí mà cả đêm không về à?! Suýt nữa thì bọn mình báo cảnh sát rồi biết không?
Diệp Tiểu Tịch vừa cảm động vừa áy náy. Cô ngượng nghịu hỏi:
- Các cậu chưa báo cảnh sát thật đấy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...