Diệp Tiểu Tịch muốn đập chết Từ Văn Văn luôn cho rồi, may mà cô nàng kia chỉ vạ miệng thế thôi chứ không thiếu đạo đức đến mức ấy.
Sau khi điền bản kê xong thì người phụ trách phát số thứ tự cho họ.
Quy trình không phiền toái lắm, trước đó Từ Văn Văn đã tìm hiểu sơ qua rồi. Nhân viên sẽ ước lượng chiều cao, cân nặng và vòng ngực của họ rồi chọn lễ phục cho họ mặc dựa theo hình thể. Họ xếp hàng thay đồ rồi chụp ảnh theo thứ tự xong là được đi về.
Sau đó, người của Long thị sẽ kiểm tra tin tức trong vòng ba ngày, khi đã xác định được họ không lừa đảo thì sẽ gửi tiền vào tài khoản cho họ.
Vừa đo xong chiều cao cân nặng thì Từ Văn Văn đã kéo Diệp Tiểu Tịch vào WC.
- Tiểu Tịch, cậu số mấy?
Từ Văn Văn giật thẻ số trong tay Diệp Tiểu Tịch để xem rồi chậc chậc hai tiếng:
- 68, số may thế.
- Đưa mình nào!
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được mà trợn mắt lên.
Từ Văn Văn cười hì hì giơ cao tấm thẻ, không ngờ lại có một người đột ngột rẽ từ trong khúc ngoặt ra.
Dường như đối phương cũng không nhìn đường, hai người đâm sầm vào nhau.
- Ui da!
Cả hai đồng thời hô lên rồi ngã nhào ra đất, tấm thẻ trong tay Từ Văn Văn cũng rơi theo.
- Văn Văn!
Diệp Tiểu Tịch bước tới đỡ Từ Văn Văn dậy.
- Cô đi đứng thế nào thế hả?
Cô gái đối diện nhìn thẻ số trên đất rồi nổi giận chửi um lên:
- Không có mắt à? Mù dở mà chạy nhơn chạy nháo… Ôi giời, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là các người!
Diệp Tiểu Tịch ngẩng lên nhìn một cái thì nhức hết cả đầu.
Cô ả đối diện chẳng phải ai xa lạ mà chính là Lý Mộng Tuyết.
Trước khi nhắc tới Lý Mộng Tuyết thì không thể không nhắc tới một người khác, đó là Tô Khánh Vũ. Hai người này không chỉ khiến Diệp Tiểu Tịch đau đầu mà còn làm cho cô ghê tởm buồn nôn.
- Tôi không có mắt thật.
Từ Văn Văn cười lạnh:
- Nếu không làm sao tôi có thể quen biết đôi nam nữ đê tiện là cô và Tô Khánh Vũ cơ chứ?!
- Cô…
Sắc mặt Lý Mộng Tuyết tái mét đi. Ả nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ lạnh lùng rồi bật cười:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi còn tưởng cô thanh cao thế nào cơ, hóa ra cô cũng chạy tới đây tranh làm người mang thai hộ cho người ta à?
- Tiểu Tịch độc thân thì có gì mà không được?
Từ Văn Văn mắng:
- Cô còn đang là bạn gái của Tô Khánh Vũ đấy nhé. Thằng đó biết cô cắm sừng nó chưa? Nhìn cái váy cô mặc trên người đi, hờ hờ, lễ phục mà trễ ngực lồ lộ ra thế kia kìa, mùi tanh của con giáp thứ mười ba nồng nặc quá rồi đấy. Tôi phải chụp lại rồi gửi cho thằng bạn trai bị cắm sừng của cô mới được…
- Cô dám!
Thấy Từ Văn Văn định chụp ảnh thật, Lý Mộng Tuyết cáu tiết giơ tay ra định đánh cô.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch chợt đổi. Cô túm tay Lý Mộng Tuyết nhanh như cắt rồi hạ giọng nói:
- Có giỏi thì động vào cậu ấy thử xem!
Cổ tay bị nắm đau nhức lên, sắc mặt Lý Mộng Tuyết trắng bệch ra như thể ả vừa nhớ lại chuyện gì đáng sợ lắm.
- Cô… cô buông tay ra!
Lý Mộng Tuyết vội la lên.
Diệp Tiểu Tịch buông tay, Lý Mộng Tuyết lảo đảo mấy bước rồi phải dựa vào tường mới không ngã.
Ả nhìn Diệp Tiểu Tịch và Từ Văn Văn với vẻ bực dọc:
- Các người chờ đó!
Lý Mộng Tuyết bỏ lại một câu rồi chạy mất dạng.
- Ha ha ha!
Từ Văn Văn nhìn theo bóng ả rời đi rồi cười oang oang:
- Cụp đuôi nhanh ghê.
- Cậu cũng tem tém lại đi!
Diệp Tiểu Tịch bực mình nói.
Lý Mộng Tuyết đã đi xa còn quay lại với vẻ không cam lòng. Đúng lúc đó, ả nhìn thấy Từ Văn Văn nhặt thẻ số dưới đất đưa cho Diệp Tiểu Tịch.
Thì ra đó là số thứ tự của Diệp Tiểu Tịch à?
Lý Mộng Tuyết cười lạnh trong lòng.
Diệp Tiểu Tịch, lần này tao sẽ cho mày xấu mặt!
- Có cậu ở đây thì mình sợ gì chứ? Tiểu Tịch, của cậu này.
Từ Văn Văn nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy sùng bái:
- Tiểu Tịch, cậu ngầu chết đi được! Cậu chính là giám đốc bá đạo của đời mình! Nếu không phải mình đã một lòng theo nam thần thì chắc chắn mình phải lấy cậu cho bằng được!
Thấy Từ Văn Văn định dán vào mình, Diệp Tiểu Tịch vội vàng đẩy ra:
- Cậu đứng đắn tí đi!
- Gặp cô ta là sự cố bất ngờ thôi, Tiểu Tịch à, cậu đừng để bụng nhé.
Từ Văn Văn an ủi cô.
- Vẻ mặt gì đây hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô bạn mà dở khóc dở cười:
- Người khác không biết thì thôi, chẳng lẽ cậu cũng không biết hả?
- Cũng phải.
Từ Văn Văn thở phào:
- Đôi trai đê gái tiện kia cứ thích kéo cậu vào, làm cậu nằm không cũng ăn đạn.
Nói đến chuyện này, Diệp Tiểu Tịch cũng rất bất đắc dĩ.
Trước kia Tô Khánh Vũ theo đuổi Diệp Tiểu Tịch một thời gian dài nhưng cô không đồng ý. Thế mà y dám đi bô bô với người khác rằng cô là bạn gái của y, nói cứ y như thật.
Diệp Tiểu Tịch giải thích mấy lần, thế nhưng Tô Khánh Vũ mặt dày quá, cô có giải thích cũng không thành công, đã thế còn làm cho mọi người hiểu lầm họ là một đôi và Diệp Tiểu Tịch đang giận lẫy.
Diệp Tiểu Tịch điên tiết. Xưa nay cô tẩn người được thì tuyệt đối không đôi co. Thế là cô lôi cổ Tô Khánh Vũ vào khu rừng nhỏ trong trường rồi nện cho y một trận đến bố mẹ cũng không nhận ra.
Bấy giờ Tô Khánh Vũ mới ngoan ngoãn, không dám bày trò nữa.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch nghĩ chuyện này thế là qua rồi. Chẳng bao lâu sau, Tô Khánh Vũ lại theo đuổi Lý Mộng Tuyết. Đôi trai gái này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Lý Mộng Tuyết gặp ai cũng khoe khoang là Tô Khánh Vũ bỏ rơi Diệp Tiểu Tịch để chọn ả ta.
Suốt một thời gian dài sau đó, ai gặp Diệp Tiểu Tịch cũng nhìn cô với ánh mắt thông cảm như thể nhìn một người vợ bị chồng ruồng rẫy.
Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu việc hai người kia yêu nhau thì liên quan gì tới cô, sao cứ phải kéo cô vào cho bằng được thế? Ban đầu chụp mũ cô yêu đương, sau đó lại ụp nồi cô bị bỏ, ai mà nhịn được cơ chứ!
Thế nhưng… Lý Mộng Tuyết là con gái. Con gái đánh nhau mà để người ta biết thì chẳng hay ho gì. Hơn nữa với tính cách của Lý Mộng Tuyết thì thể nào cô ả cũng làm ầm lên cho mà coi.
Thế là Diệp Tiểu Tịch lôi cả Tô Khánh Vũ và Lý Mộng Tuyết vào khu rừng nhỏ. Trước mặt Lý Mộng Tuyết, cô lại tẩn cho Tô Khánh Vũ một trận thừa sống thiếu chết nữa.
Diệp Tiểu Tịch vẫn còn nhớ như in ánh mắt sợ sệt của Lý Mộng Tuyết khi nhìn cô lúc đó, cho nên sau này hễ thấy cô ở đâu là Lý Mộng Tuyết đều phải đi đường vòng.
Cô vừa tẩn vừa dọa, cuối cùng cũng khiến cho đôi tình nhân đê tiện kia ngậm miệng. Thế nhưng tin đồn bị truyền ra rồi, co có giải thích cũng không xong, đành phải mặc cho người khác hiểu lầm.
- Thôi, kệ họ, cứ nhắc tới là đã thấy phiền.
Diệp Tiểu Tịch thở dài.
Từ Văn Văn gật đầu như gà mổ thóc, hai người cùng đi vào WC.
Long Mộ Thần đi từ góc hành lang ra, vừa đi vừa bóp trán ra vẻ cam chịu.
Anh có duyên với cô nàng này thật đấy.
Hôm nay Long Mộ Thần đến đây không phải là vì Diệp Tiểu Tịch, anh đến vì có chuyện cần làm mà thôi. Không ngờ lại gặp ngay phải cô ở chỗ này.
Nếu đã gặp rồi mà tránh mặt thì cũng vô lý. Anh nhếch môi nở một nụ cười nhẹ.
Đi toilet xong, Diệp Tiểu Tịch và Từ Văn Văn vào phòng thay đồ.
Lễ phục được chuẩn bị trong phòng thay đồ cùng một kiểu dáng trễ ngực với bộ váy mà Lý Mộng Tuyết mặc trên người ban nãy. Nhìn thấy chúng, sắc mặt của cả hai đều trở nên khó coi.
Bởi vì ban nãy Từ Văn Văn còn chỉ vào bộ váy của Lý Mộng Tuyết rồi chửi sa sả cơ mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...