- Đuổi theo mau lên!
Rất nhiều phóng viên đang hô hoán sau lưng cô.
Diệp Tiểu Tịch vòng vèo vài vòng trong sân trường, bỏ rơi đám phóng viên cực kỳ thuận lợi.
Nhưng mà… Diệp Tiểu Tịch nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình.
Cô chạy quá vội, chẳng mang theo điện thoại, chứng minh thư, tiền bạc gì cả. Giờ chỉ còn một bộ đồ ngủ trên người thôi.
Thời tiết giờ đây rất lạnh, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh thế này làm toàn thân cô nổi da gà.
Diệp Tiểu Tịch xoa xoa cánh tay, cô thật sự muốn quay trở về luôn cho rồi.
Cho dù đám phóng viên đó đến tìm cô thì cũng không thể nào ăn cô luôn mà nhỉ?
Một chiếc xe chạy đến, Diệp Tiểu Tịch tránh vội vào đám cây gần đó.
Hai tên phóng viên đuổi theo Diệp Tiểu Tịch hết sức thất vọng, bỗng nhiên họ thấy một chiếc xe chạy đến thì vội vã ngăn cản.
- Hiệu trưởng Vương, xin ông chấp nhận cho chúng tôi phỏng vấn!
Hai phóng viên vỗ vào cửa xe.
Xe dừng, hiệu trưởng Vương xuống xe.
Diệp Tiểu Tịch lấy làm kinh hãi, cô không nhịn được núp sau thân cây.
- Xin hỏi, trường học chúng ta có một sinh viên tên Diệp Tiểu Tịch tham gia dự tuyển mang thai hộ do Long Mộ Thần Tổ chức, ông có cảm tưởng gì về hành động của cô sinh viên này?
Phóng viên vội vàng hỏi ngay.
Sắc mặt hiệu trưởng Vương trở nên khá khó coi.
Một phóng viên khác không thèm khách sáo, gã ta hỏi thẳng:
- Nghe nói cô Diệp Tiểu Tịch này được nhiều công tử nhà giàu bao nuôi, ra vào có xe sang đưa đón, lại còn thông qua thủ đoạn bất chính hối lộ nhân viên tổ chức để có tư cách tham gia dự tuyển mang thai hộ. Có người còn nói rằng, vì báo thù riêng mà cô ta thuê người bôi nhọ sự trong sạch của sinh viên khác. Về phía trường học định xử lý thế nào đối với sinh viên như vậy?
Diệp Tiểu Tịch bối rối.
Hèn gì Từ Văn Văn không nói không rằng giục cô chạy đi, thì ra trên mạng đang bôi nhọ cô. Mấy câu hỏi này toàn là những câu hỏi chết người!
Đối mặt với phóng viên đang hỏi dồn dập, hiệu trưởng Vương trả lời thẳng thắn:
- Trường học là nơi học tập, chúng tôi không cấm cản sinh viên tham gia những hoạt động tích cực. Tuy nhiên đối với những sinh viên không màng đến học tập, lại còn thiếu đạo đức, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm.
- Xử lý nghiêm tức là đuổi học phải không?
Phóng viên đưa ra câu hỏi sắc bén.
- Kết quả cụ thể thế nào, sau khi trường chúng tôi liên lạc với sinh viên đó xong thì sẽ cho các bạn truyền thông một câu trả lời thuyết phục, mời mọi người về cho.
Hiệu trưởng Vương đáp lại.
Tuy rằng ông không nói rõ ràng như hàm ý trong lời của của ông đã cho thấy đại học Q chuẩn bị đuổi học Diệp Tiểu Tịch. Phóng viên hài lòng nhường đường để hiệu trưởng Vương lái xe rời khỏi đây.
Mọi người rời đi, Diệp Tiểu Tịch vẫn đứng sau thân cây với vẻ thất thần.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp nhưng lại chẳng lạnh lẽo bằng trái tim cô.
Sao lại trở nên như vậy?
Cô sắp tốt nghiệp rồi, thế mà lại bị trường học đuổi đi. Chuyện này mà vỡ lở ra, sớm muộn gì cha mẹ cô cũng sẽ biết, cô phải đối mặt với cha mẹ cô sao đây?
Nếu như trường muốn liên hệ với cô để đuổi học cô, vậy thì cô buộc phải để trường học không thể liên hệ được với mình rồi.
Diệp Tiểu Tịch cắn răn, cô xoa xoa ngón tay đã lạnh cứng.
Long Mộ Thần cũng nhận được tin này.
Tuy rằng đây là tin tức cực kỳ hot, nhưng lại có rất nhiều điểm quái lạ.
Từ sau khi tin tức Diệp Tiểu Tịch được anh chọn làm người mang thai hộ được tuôn ra, ảnh chụp cô ngồi xe sang cũng bị phát tán, cô lập tức bị nhiều người chửi rửa là “gái bao”, “bắt cá mấy tay”, “lăng loàn dâm đãng”.
Đủ thể loại bôi nhọ kéo đến ùn ùn, trên diễn đại học Q, bài viết đã từng bôi xấu Diệp Tiểu Tịch cũng bị đào lên. Mọi người lập tức cho rằng chuyện tuyển người mang thai hộ có điều khuất tất. Diệp Tiểu Tịch thành công trúng tuyển là vì cô đã dùng thủ đoạn bất chính quyến rũ nhân viên Long thị.
Sự việc bị mất kiểm soát hoàn toàn, trừ việc mọi người bôi nhọ Diệp Tiểu Tịch trắng trợn, họ còn chất vấn Long thị trên mạng, yêu cầu Long thị trả lời thỏa đáng.
Bản thân Long Mộ Thần không có tài khoản weibo nhưng có rất nhiều người nhắn vào weibo của người tập đoàn Long thị, ai ai cũng hệt như cha mẹ ruột của anh, bảo rằng sợ anh bị lừa, không đồng ý để anh và Diệp Tiểu Tịch yêu nhau.
Tin tức này hot quá nhanh, như thể có bàn tay của người nào đó đang thúc đẩy.
- Chủ tịch.
Hàn Tư Viễn đi vào văn phỏng nói với anh:
- Phòng truyền thông đã dẹp xong cánh báo chí rồi.
- Ừ.
Đôi mắt Long Mộ Thần sầm xuống, hỏi:
- Điều tra ra được ai đã làm những việc này chưa?
- … Là Triệu Giai Oánh.
Hàn Tư Viễn hơi chần chừ nhưng vẫn báo cáo chi tiết:
- Cô ta là người liên hệ cánh báo giới và nhóm PR. Còn ảnh chụp của cô Diệp, nghe nói là bạn học cùng trường cô ấp cung cấp.
- Triệu Giai Oánh không có năng lực mạnh mẽ vậy đâu.
Long Mộ Thần cau mày:
- Tiếp tục điều tra, chắc chắn là có người chống lưng cho Triệu Giai Oánh.
Hàn Tư Viễn lập tức đồng ý. Sau một lúc do dự, anh nói tiếp:
- Ngoài ra, không thấy cô Diệp đâu cả.
- Không phải tôi dặn cậu cho người đi đón em ấy rồi à?
Long Mộ Thần hơi giật mình.
- Lúc người của chúng ta đến thì đám phóng viên đó đã đến rồi. Nghe nói cô Diệp đã nhảy xuống từ ban công lầu hai, sau đó phóng viên cũng không tìm thấy cô ấy.
Hàn Tư Viễn báo cáo chi tiết.
Long Mộ Thần đứng bật dậy, nói:
- Tôi đi tìm em ấy.
Trễ đến thế này rồi, Diệp Tiểu Tịch ở bên ngoài một mình nguy hiểm đến mức nào? Long Mộ Thần đi xuống lầu, lái xe đến đại học Q trong tâm trạng lo lắng.
Đám phóng viên vẫn còn trú đóng tại đại học Q nhưng vẫn không tìm được Diệp Tiểu Tịch. Tuy không cam tâm song đành phải giải tán dần dần. Tuy nhiên vẫn còn một vài phóng viên theo dõi cửa ký túc xá nữ, đám phóng viên khác thì bắt đầu tìm người quanh khu vực đại học Q.
Long Mộ Thần gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Tịch nhưng Từ Văn Văn lại là người nghe máy, lúc này anh mới biết Diệp Tiểu Tịch chẳng mang theo gì cả.
Em ấy sẽ đi đâu đây?
Long Mộ Thần suy nghĩ một lúc rồi quyết định tìm kiếm quanh sân trường đại học Q.
Diệp Tiểu Tịch chẳng mang gì cả nên sẽ không đi đâu xa đâu. Huống chi nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Tìm hồi lâu lại chẳng thấy cô đâu, Long Mộ Thần ngày càng bất an.
- Diệp Tiểu Tịch!
Tiếng gào lên đầy nôn nóng truyền ra khắp sân trường đương độ yên tĩnh nên cực kỳ rõ ràng.
Long Mộ Thần nhíu mày tỏ vẻ bất ngờ, giọng nói này không phải của anh mà là của An Tử Dục.
An Tử Dục cũng đến đây? Trong lòng Long Mộ Thần cảm thấy không quá thoải mái.
Nhưng nghe giọng điệu kia, có lẽ An Tử Dục không ở gần anh lắm.
Đột nhiên, Long Mộ Thấn thấy có bóng người lóe lên tại đám cây bên cạnh.
Anh hơi ngạc nhiên, vội vàng đi vào trong rừng cây.
- Tiểu Tịch!
Anh hạ thấp giọng gọi.
Bóng người phía trước đang chuẩn bị tránh né chợt dừng bước.
Long Mộ Thần vội vã tiến lên, trái tim đang sợ hãi cũng bắt đầu thả lỏng.
Đối diện với anh không phải ai khác mà chính là Diệp Tiểu Tịch, giờ cô đang lạnh run người.
Long Mộ Thần cởi ngay áo khoát ra choàng lên người cô.
Trong áo khoát có sẵn hơi ấm, lại thêm khí tức khiến người ta an tâm làm chóp mũi Diệp Tiểu Tịch cay sè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...