- Còn lạnh không?
Long Mộ Thần hỏi thăm, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn một tí.
Đột nhiên nghe thấy giọng của anh, Diệp Tiểu Tịch như bị sét đánh.
Cô vội vã quay đầu lại, thấy Long Mộ Thần đang ngồi sau lưng cô lau tóc cho cô. Trên người của anh chỉ có một cáo áo tắm được buộc qua loa, dường như... bên trong áo tắm chẳng mặc thêm cái gì cả!
Diệp Tiểu Tịch bối rối hẳn, cô cúi đầu nhìn mình, thấy tình trạng của bản thân chả khác gì Long Mộ Thần cả.
- Anh, anh anh!
Cô vội vã dịch ra xa, gương mặt ngập tràng hoảng sợ:
- Anh đã làm gì tôi rồi? Tại sao tôi lại ở đây?
- Không nhớ gì hết à?
Long Mộ Thần hơi kinh ngạc.
- Nhớ cái gì?
Diệp Tiểu Tịch xẩu hổ đến mức nện gối ôm trên tay mình vào người anh:
- Tên cầm thú! Khốn kiếp! Cặn bã!
Thân thể của cô bây giờ rất yếu ớt, vốn dĩ chẳng có tí lực nào, dù có quật vào người anh thì cũng chả đâu vào đâu.
Long Mộ Thần cười khẽ đón lấy cái gối, nhưng vừa thấy đôi mắt tủi thân và hai dòng nước mắt của cô, lòng anh đột nhiên nặng trĩu.
- Dù em không nhớ rõ, nhưng chẳng lẽ em cũng không cảm nhận được là tôi có làm gì em hay không?
Long Mộ Thần nói khẽ.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Ngoại trừ cảm giác lạnh ra thì cả người đều đang đau nhức. Nhưng loại đau nhức này lại giống như do tắm nước lạnh chứ không phải đã xảy ra chuyện kia. Chỗ đó của cô... cũng không thấy có gì khác thường cả.
Diệp Tiểu Tịch duỗi chân thử đứng lên.
Bất chợt, cô lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống.
Long Mộ Thần vội vàng vươn tay đỡ lấy cô:
- Từ từ thôi!
Hiện tại Diệp Tiểu Tịch đã xác định, Long Mộ Thần chẳng làm gì cô cả. Thừ cảm giác yếu ớt này là vì tác dụng của thuốc, cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng mà... vậy mà anh lại buông tha cho cô?
Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Long Mộ Thần với vẻ kinh ngạc.
Xuyên qua lớp áo tắm, ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lướt ngang qua lồng ngực rắn chắc kia. Cô ngượng ngùng dời mắt đi:
- Anh cởi quần áo làm gì?
- Rõ ràng là em bắt tôi phải cởi ra đó.
Long Mộ Thần tỏ vẻ vô tội.
Sau khi anh đưa cô vào phòng tắm, cô nhóc kia không chịu buông anh ra, không chỉ làm ầm lên cởi hết quần áo của anh ra, lại còn gặm qua gặm lại khắp người anh. Cô quá mức nhiệt tình, suýt chút nữa thì anh đã không kiềm chế được rồi.
Diệp Tiểu Tịch trợn to mắt vì kinh ngạc, cô đang muốn phản bác thì một ít ký ức vụn vặt bắt đầu xuất hiện trong đầu cô.
Không thể nào?!
Diệp Tiểu Tịch luống cuống, sao cô lại làm những chuyện đó chứ?
Cô nhớ rằng mình dán chặt lên người Long Mộ Thần, rồi lại cởi y phục của anh trong điên cuồng. Mặc dù chỉ là đoạn ký ức ngắn ngủi nhưng đủ để khiến cô thẹn đến mức không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Huống chi, trên người Long Mộ Thần còn có vài vết đỏ, rõ ràng chính là "chiến tích" của cô để lại.
Nhìn đôi gò má dần bị nhuộm đỏ của cô, Long Mộ Thần đoán được sơ sơ cô đang nghĩ về chuyện gì.
- Uống chút trà gừng đi.
Long Mộ Thần nói thầm, đưa tách trà cho cô:
- Tắm nước lạnh lâu đến vậy, coi chừng bị cảm đó.
Diệp Tiểu Tịch đón nhận tách trà trong sự lúng túng, lòng lại bắt đầu nghi ngờ. Cô nhớ rõ cô và đám Từ Văn Văn đang ăn cơm cùng nhau, sau đó định bụng đi toilet mà thôi, sao lại thành ra như vậy?
- Tôi bị chuốc thuốc đúng không?
Diệp Tiểu Tịch hoảng hốt, quay sang hỏi Long Mộ Thần.
- ...
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, Long Mộ Thần cạn cả lời, hỏi lại.
- Em nghi ngờ tôi à?
Diệp Tiểu Tịch cúi đầu xấu hổ, lúc cô gặp Long Mộ Thần, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, không thể nào là do Long Mộ Thần làm được.
- Vậy thì là do kẻ nào làm nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch thấp giọng tự hỏi, cô nhíu mày:
- Lý Mộng Tuyết? Sao cô ta làm được chuyện này?
- Tôi đã cho người điều tra, thuốc không được hòa vào rượu mà được bôi lên thành trong ly rượu.
Long Mộ Thần giải thích:
- Nhưng cũng rất trùng hợp, Lý Mộng Tuyết đã uống ly rượu của em rồi.
- Cô ta cũng uống?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được bật thốt:
- Vậy thì ác giả ác báo... Đúng rồi, di động của tôi đâu?
Long Mộ Thần đưa di động cho cô:
- Vừa rồi di động của em hết pin, tôi đã sạc cho em rồi đó...
Không đợi anh nói xong, Diệp Tiểu Tịch đã cầm lấy điện thoại với vẻ lo lắng, ấn phím mở khóa. Cô biến mất thế này, Từ Văn Văn và Lâm Hân hẳn là rất lo lắng.
Ít nhất, hiện tại cô nên báo bình an cho hai cô bạn của mình.
Từ Văn Văn và Lâm Hân tìm khắp toilet cũng chẳng thấy Diệp Tiểu Tịch đâu. Gọi điện thoại cho cô cũng chẳng được.
- Tô Khánh Vũ! Mấy người giấu Tiểu Tịch đi đâu rồi!
Từ Văn Văn quát lên đầy giận dữ:
- Tôi phải biết từ sớm là đôi trai gái chó má các người không có ý tốt mới đúng, xin lỗi cái gì chứ, rõ ràng là muốn nhân cơ hội xin lỗi để trả thù Tiểu Tịch, đúng không!
- Quả thật tôi chẳng biết gì cả...
Tô Khánh Vũ cực kỳ vô tội, y cũng cảm thấy sốt ruột:
- Sao tôi lại đi hại Diệp Tiểu Tịch được, bọn tôi đến đây để xin lỗi mà!
- Anh không làm, chẳng lẽ Lý Mộng Tuyết cũng không?
Lâm Hân căm giận chất vấn.
- Đừng cãi nhau nữa.
Lăng Dật Phong nhíu mày nhắc nhở:
- Chúng ta về hỏi Lý Mộng Tuyết thử xem, có lẽ sẽ có manh mối khác.
Mọi người về phòng, song lại chẳng có bóng người nào, ai ai cũng biến đổi sắc mặt.
- Tô Khánh Vũ, anh còn gì để biện minh nữa!
Lâm Hân giận dữ.
- Khánh Vũ, cậu gọi điện thoại cho cô ta đi, hỏi xem cô ta đang ở đâu!
Thần sắc Lăng Dật Phong cũng trở nên khó coi.
Tô Khánh Vũ vội vã lấy di động ra, bấm số điện thoại của Lý Mộng Tuyết. Nhưng đầu dây bên kia lại không nghe máy, lại còn gác máy.
Y gọi lại rất nhiều lần, song điện thoại tiếp tục dập máy.
- Tôi thử lại lần nữa!
Tô Khánh Vũ hết sức bối rối.
Y gọi lại lần nữa, lần này bên kia đã chấp nhận cuộc gọi.
- Mộng Tuyết, em đang ở đâu?
Y sốt ruột hỏi ngay.
Nhưng di động lại truyền ra từng tiếng rên rỉ của đàn ông và phụ nữ, nương theo đó còn có tiếng hai thân thể va chạm vào nhau.
- Bạn trai cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ gọi điện đến đây suốt.
Loa thoại truyền ra tiếng của một người đàn ông:
- Vậy ông đây muốn cho thằng đó nghe thử xem, bọn này hầu hạ con ả bạn gái nó sung sướng thế nào! Thằng ba, lấy đồ chơi của mày ra, để thằng bạn trai kia nghe thử con dâm tiện này kêu rên ra sao...
Mặt Tô Khánh Vũ trở nên tái mét, y nắm chặt điện thoại, ra sức ném thẳng điện thoại vào tường!
Tuy điện thoại y rơi xuống đất nhưng tiếng rên rỉ vẫn truyền ra ngoài.
Nghe thấy tiếng chửi tục hết sức thô bỉ của đàn ông, lại còn tiếng đáp lại khó nghe của Lý Mộng Tuyết, cả hai người Từ Văn Văn và Lâm Hân ngây ra như phỗng, cả hai không nhịn được phải đỏ mặt.
Bất chợt, cả hai người bắt đầu lo lắng, Diệp Tiệp Tịch có gặp phải chuyện thế này không?
Tô Khánh Vũ hoảng loạn đi đến nhặt chiếc di động lên, y ấn vài lần mới có thể kết thúc cuộc gọi này.
- Dường như tôi đã nghe thấy tiếng này rồi...
Lăng Dật Phong suy tư, đột nhiên anh nhớ tới điều gì đó rồi vội vã thúc giục:
- Đi theo tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...