Dịch: Lãng Nhân Môn
***
271: Hạ Quyết Tâm Bắt Nạt Cô
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch co giật, không còn lời nào để nói, đành phải gật đầu đồng ý. Xem ra Triệu Chí Huy vẫn còn nhớ thương xe cô. Cô có thể không đồng ý được hay sao?
Thấy cô đồng ý, Triệu Chí Huy nói tiếp:
- Gần đây tôi mới lấy được bằng lái, đang định luyện tập. Không bằng để tôi lái nhé?
Diệp Tiểu Tịch thoáng nhướn mày. Gã ta đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Có lẽ là nhà họ Triệu đang thử điểm mấu chốt của cô.
- Tôi không quen ngồi xe do tay mơ lái. Xe cho anh lái đấy, tôi ngồi taxi là được.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh nói. Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này.
- Chí Huy, đừng ồn nữa.
Vương Hương nói:
- Mau lên xe đi.
Triệu Chí Huy cũng không nói thêm gì nữa, cùng ngồi lên xe với Diệp Tiểu Tịch.
- Tiểu Tịch, kỹ thuật lái xe của cô tốt thật đấy.
Triệu Chí Huy nói bằng giọng khinh miệt:
- Không như những nữ tài xế khác, tâm trạng không ổn cái là nhấn chân ga như đạp phanh, lái bậy bạ!
Thấy Diệp Tiểu Tịch chỉ chăm chú lái xe, hoàn toàn không để ý tới gã, gã lại nói tiếp:
- Đúng rồi, tôi nghe thấy cô và Long Mộ Thần cãi nhau à?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trầm xuống. Trước tiên đừng nói tới chuyện cô và Long Mộ Thần có cãi nhau hay không, nhưng chuyện này lan truyền nhanh thật đấy!
Triệu Chí Huy vẫn nói như đang lầu bầu:
- Theo ý tôi ấy, Long Mộ Thần đứng trên địa vị cao quen rồi, chắc chắn tính cách sẽ rất tệ, đương nhiên cần cô phải nhường anh ta rồi. Tuy rằng anh ta chướng mắt Hà Lệ Lệ, nhưng cũng là vì Hà Lệ Lệ thật sự là rất bình thường. Loại đàn ông như anh ta thì chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ bên cạnh, cô cũng nên nhanh chóng thích nghi đi…
Diệp Tiểu Tịch càng nhíu chặt mày. Triệu Chí Huy đột nhiên nói mấy câu vớ vẩn đó với cô để làm gì?
- … Còn nữa ấy, ba mẹ tôi vẫn rất không hài lòng về cô. Họ vẫn cảm thấy cô không xứng với Long Mộ Thần.
Triệu Chí Huy nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Tịch rồi nói tiếp:
- Họ chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau đâu. Tuy rằng anh ta không chịu nhận chúng tôi, nhưng đến lúc đó Long Mộ Thần chắc chắn sẽ không vì cô mà làm phật ý họ. Tôi cảm thấy không bằng cô hãy ôm đùi người khác thay vì níu kéo Long Mộ Thần đi.
Thấy Diệp Tiểu Tịch không đáp lại, Triệu Chí Huy bỗng bật cười rồi nói:
- Thật ra thì tôi cũng được mà. Quan trọng nhất là ba mẹ tôi rất thương tôi. Tôi thích gì, họ chưa bao giờ phản đối. Tôi không đẹp trai bằng Long Mộ Thần là vì không ăn mặc được như anh ta…
Diệp Tiểu Tịch khẽ rùng mình. Gã ta bỗng dưng nói vậy là có ý gì?
Tuy rằng Triệu Chí Huy không nói rõ, nhưng ý đã rất rõ ràng. Tuy cô vẫn cảm thấy Triệu Chí Huy có âm mưu gì đó, nhưng có Triệu Lập Dũng và Vương Hương trông coi, cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng.
Nhưng giờ gã lại thay đổi thái độ, điều này có nghĩa là gì? Triệu Lập Dũng và Vương Hương đã thay đổi nguyện vọng ban đầu của họ, không chỉ muốn nhận Long Mộ Thần thôi à?
Chuyện này không đúng lắm.
Diệp Tiểu Tịch càng nhíu chặt mày. Cô không nhịn được nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó. Hình như mọi chuyện đều thay đổi sau khi người nhà họ Triệu gặp Long Mộ Thần.
Lúc trước họ vội vàng muốn nhận Long Mộ Thần về, nhưng sau khi thấy anh thì lại không còn vội nữa, mà nghĩ cách để ở lại. Hiện giờ họ lại mặc cho Triệu Chí Huy làm xằng làm bậy dụ dỗ cô.
Mọi thứ đều quá bất thường.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Tiểu Tịch chợt lóe qua một tia sáng lạnh. Triệu Chí Huy ngồi trên ghế phụ lại cố ý dùng mu bàn tay của gã để sờ chân cô!
Diệp Tiểu Tịch dùng sức đạp phanh, Triệu Chí Huy không kịp đề phòng, cả người đột nhiên nghiêng về phía trước. Ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch lại đột nhiên nhấn ga, gã lại bị đập vào ghế dựa đằng sau! Chiếc ve vèo một phát lao ra ngoài.
- Cô làm gì thế…
Gã tức giận quát Diệp Tiểu Tịch, nhưng còn chưa nói xong thì tốc độ xe tăng lên nhanh chóng khiến sắc mặt gã trở nên tái nhợt, giữ chặt lấy tay vịn, kêu loạn xạ:
- Không được! Dừng lại! Nhanh quá rồi! Nhanh quá rồi…
Diệp Tiểu Tịch cười lạnh. Cặn bã, dám sàm sỡ cô, xem cô không đùa chết gã!
Thấy Triệu Chí Huy thật sự sợ, Diệp Tiểu Tịch thế mới giảm tốc độ xe xuống.
- Cô… Cô làm sao thế?
Triệu Chí Huy chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, nói chuyện cũng không có vênh váo như trước nữa.
- Xin lỗi nhé.
Diệp Tiểu Tịch cười như không cười.
- Con người tôi ấy, tâm trạng không tốt thì thích lái xe lung tung. Dù sao cũng là nữ tài xế mà, anh thông cảm cho.
Sắc mặt Triệu Chí Huy càng thêm trắng bệch. Lý do này của Diệp Tiểu Tịch khiến gã hoàn toàn không thể bác bỏ được. Triệu Chí Huy sợ lại chọc giận cô nên trên đường đi đều thành thật, không dám hó hé một tiếng.
Nơi mà người nhà họ Triệu đang sống là một chung cư ba phòng ngủ hai phòng lớn. Xe đỗ lại trước cổng chung cư. Đưa họ về đến nơi, Diệp Tiểu Tịch nói:
- Chú dì, các người còn nhiều việc cần làm đúng không? Thế tôi và mẹ tôi không làm phiền các người nữa…
- Sao có thể nói là quấy rầy được chứ!
Vương Hương giữ chặt Hà Nhu nói.
- Vừa lúc giữa trưa, ở lại ăn cơm đi. Chúng ta còn chưa trò chuyện với nhau được mấy câu đâu.
- Được thôi, tôi cũng muốn ngồi một lát.
Ánh mắt Hà Nhu nhìn lướt qua Diệp Tiểu Tịch chứa đầy hàm ý.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, đành phải đi theo Hà Nhu vào chung cư.
- Ây dà, ngại quá.
Vương Hương cười dối trá nói:
- Do ông nhà tôi bị thương nên chúng tôi không về nhà là mấy, cũng không có thời gian dọn dẹp nên trong nhà rất lộn xộn. Bà đừng để ý, tôi dọn dẹp cái đã… Ai du, eo của tôi ơi!
Nói rồi Vương Hương giơ tay đỡ lấy eo mình, hoàn toàn không có ý muốn dọn dẹp gì cả, ngược lại lạnh lùng nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch hết chỗ nói rồi. Vương Hương giữ họ lại quả nhiên là muốn tìm cơ hội để dạy dỗ cô. Cô bất đắc dĩ nói:
- Giao cho tôi đi. Dù sao thì tôi cũng trẻ tuổi, vừa lúc hoạt động nhiều một chút.
Hà Nhu cau mày, nhưng lại không nói gì cả.
- Tiểu Tịch đúng là đứa bé ngoan hiểu chuyện.
Vương Hương nói với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.
- Thật ra thì cũng không có nhiều việc đâu, cũng chỉ là lau nhà, lau bàn thôi.
Diệp Tiểu Tịch tìm được cây lau nhà, bắt đầu làm việc. Cô phải khiến Vương Hương hài lòng trước thì bà ta mới không nói bậy bạ trước mặt Hà Nhu được. Hiện giờ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô nên nén giận thì tốt hơn.
Ánh mắt Hà Nhu trở nên lạnh hơn, nhưng Vương Hương lại cực kỳ đắc ý.
- Bà Diệp, lại đây, bà ngồi, chúng ta đến nói chuyện nào.
Vương Hương kéo Hà Nhu ngồi lên sofa rồi hỏi:
- Trưa nay bà muốn ăn gì? Có kiêng khem gì không?
- Không có.
Hà Nhu đáp.
- Ây da, tôi bỗng nghĩ ra, hình như trong nhà không có đồ ăn thì phải. Tôi đúng là hồ đồ quá. Chí Huy, con đi mua đồ ăn đi.
Vương Hương kêu.
- Không đi, con phải chăm sóc bố con.
Triệu Chí Huy cực kỳ không phối hợp.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ. Lại diễn cho cô xem rồi. Cô đang dọn dẹp vệ sinh thì sao mà mua đồ ăn giúp được? Vương Hương là hạ quyết tâm bắt nạt cô rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...