Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Ngải Tư Tư bị chặn họng tới mức không nói nên lời. Không ngờ Long Mộ Thần lại dung túng Diệp Tiểu Tịch tới mức này!
Cô ta hổn hển nói:
- Cứ thế mãi thì sớm muộn gì anh cũng phải phá sản vì cô ta mất thôi!
- Tôi thích.
Long Mộ Thần nói bằng giọng hờ hững.
Tiền bạc không quan trọng, chỉ cần tôi thích là được. Câu nói này của anh khiến Ngải Tư Tư không còn lời nào để nói nữa.
Diệp Tiểu Tịch đứng bên cạnh Long Mộ Thần thấy thế không khỏi buồn cười. Bất kể là Hà Lệ Lệ hay là Ngải Tư Tư, vốn dĩ cô nên đối mặt với họ mới đúng, nhưng Long Mộ Thần lại giành trước đuổi họ đi thay cô.
Ngải Tư Tư lia mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch, thấy dáng vẻ cười khẽ của cô thì ả lại càng tức giận hơn.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đang cười nhạo tôi đấy hả?
Ngải Tư Tư càng bực bội hơn.
- … Không có.
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch co giật. Ngải Tư Tư bị mắc chứng hoang tưởng bị hại à?
Ánh mắt Long Mộ Thần lạnh lẽo, tiếp đó anh bước lên một bước, chặn trước mặt Diệp Tiểu Tịch.
Ngải Tư Tư lại càng buồn bực hơn, cũng tủi thân hơn, hung tợn nói:
- Anh… Các anh…
Cô ta lia mắt nhìn quanh, thấy bánh ngọt cách đó không xa. Đó là do Trương Dương Minh đặt trước để chúc mừng trong tiệc đóng mày.
Ngay sau đó, Ngải Tư Tư hung ác xông về phía bánh ngọt.
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há mồm. Đùa à… Ngải Tư Tư muốn làm hỏng bánh ngọt, đại náo tiệc đóng máy? Chả nhẽ cô ta ấu trĩ tới mức đó cơ à?
Thấy cô ta đã đến gần bánh ngọt, Diệp Tiểu Tịch đang định chạy tới can ngăn thì một bóng người đột nhiên lao tới, ngăn Ngải Tư Tư lại.
- Luna, chúng ta về thôi!
Diêu Mạn hơi xấu hổ chặn trước mặt Ngải Tư Tư. Cô ở bên cạnh Ngải Tư Tư lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Ngải Tư Tư ngờ nghệch tới mức nào. Nếu không có ai can ngăn thì chắc chắn Ngải Tư Tư sẽ dám đại náo tiệc đóng máy của người ta mất!
- Chị tránh ra!
Ngải Tư Tư tức giận nói.
- Đạo diễn còn đang chờ chúng ta kìa, đi ra lâu lắm không ổn đâu. Hơn nữa nếu mình làm ầm lên thì cũng mất mặt lắm.
Diêu Mạn đành phải khuyên bảo tiếp, không chịu tránh ra một bước.
- … Chị!
Ngải Tư Tư phẫn nộ trừng Diêu Mạn. Lúc này cô ta đã tỉnh táo lại rồi, nhưng cứ thế rời đi thì thật sự là không cam lòng!
- Chị vẽ chuyện quá!
Ngải Tư Tư tức giận mắng, sau đó cô ta tát Diêu Mạn một phát. Đánh người xong, trút giận xong, cô ta thế mới hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Diêu Mạn che bên má bị tát, đi theo sau lưng cô ta.
- Em còn sợ cô ta sẽ quậy thật cơ!
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được thở hắt ra, nhíu mày nói:
- Nhưng với tính cách này thì e rằng cô ta rất khó mà chơi âm mưu quỷ kế gì đó.
Nhà họ Triệu đột nhiên tìm đến cô, cô vẫn có một đối tượng bị tình nghi, đó chính là Ngải Tư Tư. Nhưng mấy ngày nay hình như nhà họ Triệu hoàn toàn không liên lạc với Ngải Tư Tư, hơn nữa tính cách của Ngải Tư Tư thật sự là rất khó mà bình tĩnh chơi âm mưu được.
- Chưa chắc đâu.
Ánh mắt Long Mộ Thần trầm xuống.
- Cô ta không có đầu óc, nhưng người bên cạnh cô ta chưa chắc đã không có.
- Anh nói mẹ của cô ta à?
Diệp Tiểu Tịch thoáng ngây người. Cô chỉ mới gặp Kiều Tinh có một lần. Hơn nữa lần đó còn chưa đủ để cô phán đoán Kiều Tinh là người như thế nào. Nhưng từ đôi câu vài lời của Long Mộ Thần, cô có thể cảm nhận được anh rất kiêng dè Kiều Tinh.
Người như vậy, hẳn là cũng không đơn giản. Diệp Tiểu Tịch không nhịn được hỏi:
- Nhưng không phải bà ta đang ở nước ngoài hay sao? Cho dù bà ta có thể khống chế Ngải Tư Tư từ xa, nhưng dù sao vẫn ở xa quá, lỡ Ngải Tư Tư gặp phải chuyện gì thì bà ta cũng cứu không kịp.
- Anh chỉ nói đại thôi.
Long Mộ Thần cười khẽ, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm:
- Chẳng lẽ bà ta đã làm chuyện gì khiến Tiểu Tịch cho rằng bà ta giỏi mưu kế lắm à?
Diệp Tiểu Tịch thoáng chột dạ. Long Mộ Thần thông minh quá, cô không thể giấu được chuyện gì trước mặt anh.
- Sao có thể chứ!
Diệp Tiểu Tịch cười xấu hổ.
- Em chỉ đoán bừa thôi mà.
Bỗng nhiên, có tiếng ồn ào truyền tới từ đối diện. Diệp Tiểu Tịch nhíu mày:
- Chuyện gì vậy?
Sau đó có người nhanh chóng chạy đến đối diện rình coi, truyền tin tức về. Ngải Tư Tư nói cô ta có lòng tốt muốn đến chúc mình Trương Dương Minh, nhưng lại bị chèn ép. Có rất nhiều người bất bình thay cho cô ta, đang định chạy tới báo thù giúp.
- Cô ta gây chuyện giỏi quá vậy trời!
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há mồm. Ngải Tư Tư đang định dùng lực lượng của cô ta để cấm sóng Trương Dương Minh à?
Tài sản của gia đình Ngải Tư Tư coi như là hùng hậu. Tuy rằng người trong showbiz không thích cô ta, nhưng thật sự thì không có mấy ai dám đắc tội cô ta hết. Đây cũng là lý do tại sao cô ta có thể mời nhiều người tới ủng hộ như vậy. Nếu cô ta thật sự muốn chơi xỏ Trương Dương Minh thì sau này Thần Hi sẽ gặp nhiều khó khăn.
Nhưng tiếng huyên áo đối diện dường như càng ngày càng ầm ĩ. Bỗng dưng, một gã đàn ông say khướt đến sảnh nhỏ bên này, nổi giận lôi đình hỏi:
- Ai là Trương Dương Minh?
Diệp Tiểu Tịch nhận ra gã này, hắn ta là một cậu ấm nhà giàu, bởi vì sở thích nên bước vào showbiz, hình như đang có scandal với Ngải Tư Tư. Lúc này hắn ta lại đây, chắc là nổi giận xông tới vì hồng nhan.
Không ngờ cuối cùng bữa tiệc đóng máy này vẫn bị đại náo.
- Là tôi đây.
Trương Dương Minh đứng dậy.
- Mày dám bắt nạt Luna à?
Cậu ấm kia nói:
- Tao cũng từng nghe nói về ân oán giữa mày và Luna rồi, chẳng qua là mày mời em ấy quay phim bị từ chối chứ gì? Bây giờ em ấy tới chúc mày mà mày còn dám bắt nạt em ấy! Tao muốn mày đi qua nói lời xin lỗi em ấy ngây bây giờ!
- Nếu tôi không đi thì sao?
Trương Dương Minh tức giận nói. Tính cứng đầu của anh cũng bị gợi lên.
Cậu ấm phẫn nộ tóm lấy tay anh, hổn hển nói:
- Vậy thì tao áp giải mày đi! Nếu hôm nay tao không bắt mày phải nói xin lỗi thì tao sẽ ăn luôn cái cửa!
Diệp Tiểu Tịch sa sầm nét mặt. Thế mà cũng dám nói, xem ra cậu ấm này xỉn hơi bị nặng rồi. Cứ thế mãi thì tiệc đóng máy của họ sẽ thật sự bị làm hỏng mất!
- Đứng lại!
Long Mộ Thần gằn giọng nói. Anh bước tới cầm lấy cổ tay của cậu ấm.
Cậu ấm lập tức kêu đau, căm tức ngẩng đầu nhìn lại:
- Ai? Ai to gan dám…
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt đỏ rực vì say rượu của gã ngay tức khắc trở nên trắng bệch. Gã không nhìn nhầm chứ? Không ngờ lại gặp Long Mộ Thần ở một nơi như thế này!
- Cậu… Cậu Long?
Cậu ấm rùng mình ớn lạnh, lập tức tỉnh rượu hơn nửa. Người trước mắt lại thật sự là Long Mộ Thần, một trong ba nhân vật không thể đắc tội nhất ở thủ đô.
- Ừ.
Long Mộ Thần sa sầm nét mặt. Hiện giờ việc quan trọng nhất là dẹp yên chuyện này đã.
- Cậu say rồi, đi tỉnh rượu đi.
- Vâng… Tôi đi ngay đây…
Cậu ấm như được ân xá, vội nói.
Giây tiếp theo, gã bò lê bò lết chạy ra sảnh nhỏ.
Nhưng còn chưa yên tĩnh được bao lâu thì cậu ấm kia đã quay lại.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi căng thẳng. Chẳng lẽ hắn ta lại muốn gây chuyện nữa à?
- Xin lỗi cậu Long, vừa rồi tôi say quá.
Cậu ấm cười nịnh.
- Tôi muốn hỏi là ngài cũng đầu tư bộ điện ảnh này à?
- Không có.
Long Mộ Thần lắc đầu thản nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...