- Cậu Long.
Mấy cô gái kia vừa mừng vừa lo, có người ngại ngùng cúi đầu xuống, có người dạn hơn thì nhìn thẳng vào Long Mộ Thần.
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ không vui, anh ngắt lời Vương Hương:
- Bà dẫn họ tới đây làm gì?
- Cậu nghe tôi nói hết đã.
Vương Hương nhìn Diệp Tiểu Tịch một cái rồi cười nói:
- Tôi đã kiểm tra thay cậu rồi. Mấy cô gái này nấu ăn rất ngon lại khéo hiểu lòng người, hơn nữa rất giỏi làm việc nhà. Chỉ có bọn họ mới xứng ở cạnh cậu mà thôi. Cậu chỉ cần giữ bọn họ ở lại đây, lúc cậu đói thì có thể lo cơm nước cho cậu, còn khi mệt mỏi muốn tìm người nói chuyện thì bọn họ có thể lắng nghe, san sẻ...
Diệp Tiểu Tịch thấy cạn lời với Vương Hương luôn. Gì mà biết nấu ăn, biết làm việc nhà lại khéo hiểu lòng người kia chứ? Rõ ràng Vương Hương đang mỉm mai cô, nói cô không xứng với Long Mộ Thần đây mà.
- Thế bà dẫn bọn họ tới để thân mật với Long Mộ Thần à?
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nói.
- Thân mật gì chứ, sao Tiểu Tịch cô cứ thích ghen quá vậy.
Trong mắt Vương Hương hiện lên vẻ đắc ý, ngoài mặt thì bà ta vội giải thích:
- Bọn họ đều là người giúp việc mới mà tôi tìm cho cậu Long đấy. Thế nào, tốt lắm đúng không?
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch giật giật, Vương Hương đang xếp người vào đào góc tường nhà cô một cách trắng trợn.
- Tiểu Tịch, có phải cô lo bọn họ xuất sắc quá, sợ Mộ Thần sẽ thích bọn họ đúng không?
Trong mắt Vương Hương lộ ra vẻ mỉa mai, nhưng bà ta lại làm ra vẻ hiền lành.
- Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi thấy Mộ Thần đối xử với cô tốt như vậy cũng cảm động lây, chắc cô sẽ tin tưởng cậu ấy mà nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch càng hạn hán lời với Vương Hương. Rốt cuộc cô cũng biết được thủ đoạn của bà ta. Nếu cô từ chối không nhận mấy cô gái này thì tức là không tin Long Mộ Thần. Còn nếu cô bảo mình tin tưởng Long Mộ Thần, cũng tức là đồng ý giữ bọn họ ở lại. Hơn nữa dù cô đồng ý hay không, vậy cũng gián tiếp thừa nhận bọn họ xuất sắc hơn cô nhiều.
Ngay lúc Vương Hương nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy khiêu khích, khiến cô không biết nên trả lời thế nào thì Long Mộ Thần nói:
- Không cần.
Vương Hương ngây người ra. Bà nghĩ tới chuyện có thể Long Mộ Thần sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại từ chối nhanh như thế!
Mấy cô gái này đều do bà ta cố tình chọn lựa. Lúc tch con trai bà ta gặp bọn họ đều chảy nước miếng luôn, nhưng sao tới phiên Long Mộ Thần thì chẳng có tác dụng thế nhỉ?
Đâu có người đàn ông nào không thích cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp đâu chứ! Hơn nữa bà ta còn có lý do chính đáng để giữ họ ở lại, sao Long Mộ Thần lại từ chối? Bà ta nghĩ mãi không ra!
Vương Hương vội khuyên nhủ:
- Mộ Thần à.
Long Mộ Thần giơ tay lên ra hiệu bảo bà ta im lặng.
- Người giúp việc trong nhà tôi đều rất giỏi nên tôi không có ý đổi ngưởi khác. Má Trương là trưởng bối của tôi, việc sắp xếp nhân viên trong nhà họ Long đều do má quyết định. Nhà này đúng là do má quyết, mong bà đừng có quấy rầy công việc của má Trương nữa. Mà...
Nụ cười trên mặt Vương Hương cứng đờ. Rõ ràng Long Mộ Thần đang vả vào mặt bà ta. Thậm chí bà ta còn cảm giác được ý tứ cảnh cáo trong lời nói của anh. Anh nổi giận với bà ta vì bà ta đã cãi nhau với má Trương!
Long Mộ Thần nhìn Vương Hương một cách hờ hững rồi nói tiếp:
- Tôi chẳng thấy bọn họ đẹp hay xuất sắc ở đâu cả.
Vương Hương lập tức đen mặt lại, bà ta không ngờ Long Mộ Thần sẽ từ chối thẳng mặt như vậy! Tuy bà ta hận tới mức muốn trở mặt, nhưng trong lòng bà ta biết rõ tuyệt đối không thể nổi giận!
- Mộ Thần.
Toàn thân Vương Hương run rẩy, bà ta nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình khiến vành mắt mình đỏ ứng lên.
- Cậu cũng đừng trách dì đây. Chẳng qua dì nhìn thấy cậu thì nhớ tới Tiểu Thấy nhà gì. Cậu cũng biết đấy, thằng bé mới sinh không được bao lâu thì dì đã không gặp lại nó rồi. Cho nên dì rất nhớ nó! Trước giờ dì chưa làm gì được cho nó, vì vậy dì vừa nhìn thấy cậu thì không kiềm lòng được mà xem cậu như con dì….
Diệp Tiểu Tịch vô thức nhìn sang Long Mộ Thần, xem ra Vương Hương tính nói huỵch toẹt mọi chuyện ra rồi. Liệu có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng anh không?
Long Mộ Thần tỏ vẻ thương cảm, anh thản nhiên nói:
- Bà Triệu à, tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà! Nhưng mà tôi không phải là con bà, mong bà đừng dồn tình cảm lên tôi.
Vương Hương đang giả bộ nức nở nghe thấy thế thì lập tức ngừng khóc, nhìn Long Mộ Thần đầy kinh ngạc. Diệp Tiểu Tịch cũng ngạc nhiên không kém. Cô suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, Long Mộ Thần đang nói thật hay nói chơi vậy.
- Chẳng qua tôi áy náy..
Vương Hương lắp bắp nói:
- Tôi chỉ muốn làm gì đó cho nó. Cậu… cậu đừng trách tôi nhiều chuyện…
Trông thấy dáng vẻ mất hết hồn vía của Vương Hương, vẻ mặt Long Mộ Thần dịu lại.
- Bà Triệu à, cho dù là với con bà đi chăng nữa, bà cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của anh ta như thế.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt phức tạp. Anh có kiên nhẫn nói chuyện với người khác từ bao giờ vậy? Nếu đổi lại là người khác làm thế thì chắc Long Mộ Thần đã trừng trị thẳng tay rồi.
Quả nhiên người nhà họ Triệu không giống những người khác. Anh đã giúp đỡ bọn họ nhiều năm liền, tặng đồ vô điều kiện. Bây giờ lại nhẫn nhịn dung túng hành vi của Vương Hương. Nếu nói giữa bọn họ không có chuyện gì thì là nói dối.
Diệp Tiểu Tịch nghĩ như thế, Vương Hương cũng nghĩ giống cô. Bà ta thầm vui mừng. Xem ra chẳng qua lần này bà ta dùng sai cách, cho nên Long Mộ Thần mới không vui mà thôi, chứ không phải anh muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ thật.
- Dì hiểu rồi, sau này dì sẽ không làm thế nữa!
Bà ta vội nói.
- Đưa bà Triệu về đi.
Long Mộ Thần nói với người giúp việc ở bên cạnh.
Mà Vương Hương cũng không dám ở lâu thêm chút nào nữa. Bà ta sợ chọc cho Long Mộ Thần nổi giận, vội vàng đi theo người giúp việc. Còn mấy cô gái kia thấy hạ màn xong rồi, chỉ đàng rời khỏi đây.
Ngay sau khi Vương Hương vừa đi khỏi, má Trương trừng Long Mộ Thần đầy bực dọc.
- Thiếu gia cậu có ý gì đây? Bộ cậu không nhận ý định của mụ ta à?
- Má Trương đừng tức giận.
Long Mộ Thần lấy lòng bà.
- Nếu má không thích bà ta thì lần sau cứ bảo vệ sỹ chặn ở ngoài cửa là được. Má còn phải quản lý nhà họ Long to lớn thế này, đừng so đo với bà ta.
- Cậu đó…
Má Trương vừa tức vừa bất đắc dĩ.
- Tôi chịu chút uất ức không sao hết. Nhưng mụ ta tìm mấy cô gái kia tới, rõ ràng muốn cô Diệp khó chịu mà. Cậu muốn cô ấy…
Má Trương đang nói chợt ngừng lại, bà ý thực được Diệp Tiểu Tịch đang đứng bên cạnh mình nên nhất thời im lặng.
- Má Trương à, con không sao đâu.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười lắc đầu.
- Chẳng phải Long Mộ Thần đã đuổi mấy cô gái đó đi hết rồi sao, cho nên con vui lắm. Má yên tâm đi, con tin anh ấy mà.
- Vậy thì tốt rồi…
Má Trương cười ngại ngùng, đoạn bà quay sang trách móc Long Mộ Thần:
- Cậu nhìn đi. Cô Diệp hiểu chuyện biết dường nào, cô ấy tốt như thế, cậu nên quý trọng đấy!
- Tôi sẽ quý trọng cô ấy.
Long Mộ Thần dở khóc dở cười đồng ý với bà.
Sau khi xoa dịu má Trương xong, Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch cùng rời đi. Anh mở cửa xe rồi nói một cách thản nhiên:
- Tiểu Tịch để anh đưa em về trường.
- Không cần đâu..
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười nói:
- Anh còn phải làm việc mà, để em kêu xe về được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...