Trương Dương Minh đưa Hà Đông Nham đi gặp các vị khách khác, Diệp Tiểu Tịch thì ra ban công hít thở không khí.
Tiếng bước chân truyền tới từ đằng sau làm cô phải bật cười:
- Long Mộ Thần, anh là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay đấy, sao anh lại ra đây?
Long Mộ Thần kinh ngạc lắm. Diệp Tiểu Tịch không quay đầu lại mà cũng nhận ra tiếng bước chân của anh cơ à?
Anh đứng bên cô rồi nói với vẻ cực kì bình thản:
- Anh nhớ em quá.
Diệp Tiểu Tịch đỏ bừng cả mặt rồi nói khẽ:
- Vừa mới gặp nhau xong mà.
Long Mộ Thần nói với giọng rõ là tủi thân:
- Gặp nhưng mà lại phải giả vờ là không quen nhau.
Diệp Tiểu Tịch bật cười:
- Vì ba điều quy ước mà. Ai bảo anh chói lóa quá, em đứng cạnh anh có khác gì đứng cạnh cái đèn cao áp không?
Long Mộ Thần không biết nói gì hơn. Trong mấy buổi tiệc xã giao thương nghiệp này nhiều người quen anh lắm, nếu anh cứ thân mật với Diệp Tiểu Tịch thì khó mà đảm bảo là người ngoài sẽ không nghĩ bậy.
- Thôi đừng nói cái này nữa, ban nãy Trương Dương Minh tìm em làm gì đấy?
Anh hỏi thản nhiên.
Diệp Tiểu Tịch kể sơ qua sự tình với anh rồi nhìn anh mà hỏi:
- Anh thấy thế nào? Em có nên đầu tư không?
- Đầu tư cũng được.
Long Mộ Thần đáp nhẹ tênh:
- Em chỉ cần gánh khoản tiền quảng bá phim thôi, tháng sau nó được chiếu rồi, vậy có nghĩa là em không phải chờ, chỉ cần một tháng là thấy ngay hiệu quả. Thế nhưng mấu chốt vấn đề nằm ở chất lượng phim và việc nó có phù hợp thị hiếu hay không kia.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu:
- Em hiểu rồi. Anh xem thế này có được không nhé? Em đưa mấy đứa nhóc trong cô nhi viện đi xem phim trước xem tụi nhỏ có thích hay không. Nếu tụi nó thích thì em đầu tư nha?
- Đây cũng là một cách hay đấy, nhưng người ta phải đồng ý mới được.
Long Mộ Thần hạ giọng nói.
- Em sẽ cố gắng nói chuyện với họ.
Diệp Tiểu Tịch nói.
- Nếu để đạo diễn Trương đi bàn việc thì sẽ dễ hơn nhiều đấy.
Long Mộ Thần đề nghị.
Nét mặt Diệp Tiểu Tịch chần chừ như thể muốn nói lại thôi.
- Sao thế?
Anh hỏi với vẻ hơi bất ngờ:;
- Trương Dương Minh không tồi mà, hôm nay anh ta đại diện cho công ty điện ảnh Thần Hi có vẻ rất chuyên nghiệp, hơn nữa anh thấy anh ta cũng tận tụy lắm.
- Chính vì tận tụy đấy.
Diệp Tiểu Tịch le lưỡi rồi nói:
- Giờ đạo diễn Trương coi em là ân nhân cứu mạng, chỉ còn thiếu nước đội em lên mà thờ nữa thôi! Anh ta cung kính với em quá lại còn tìm đủ cách kiếm tiền cho em nữa, em cứ thấy không quen thế nào.
- Tiểu Tịch, người khác có khấn cũng chẳng kiếm ra một người hợp tác tốt như thế đâu.
Long Mộ Thần cười khẽ:
- Với lại đúng là em cứu anh ta lên từ vực thẳm cuộc đời còn gì, anh ta cảm kích em là đúng thôi. Một thời gian nữa anh ta vực dậy được thì lại bình thường ấy mà.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Diệp Tiểu Tịch đánh tiếng về việc kiểm chứng chất lượng phim với Hà Đông Nham, mới đầu Hà Đông Nham không đồng ý, thế nhưng khi biết người xem là những đứa trẻ trong cô nhi viện thì anh ta lại đổi ý.
Diệp Tiểu Tịch cũng đi xem cùng bọn trẻ, đúng là chất lượng phim rất tốt, hơn nữa còn thuộc loại phim gia đình phù hợp với mọi lứa tuổi người xem, cơ hội hồi vốn cực lớn. Thế là cô vung tay đầu tư ngay cho họ năm trăm vạn tiền quảng bá.
Cứ nghĩ đến việc gần đây tiền ra như nước mà tiền vào chẳng có xu nào là Diệp Tiểu Tịch đau hết cả đầu. Thế nhưng may mà có một việc vui sắp tới khiến cho cô cực kì chờ mong, đó là công ty điện ảnh Thần Hi của cô sắp khai trương rồi!
Hôm công ty điện ảnh Thần Hi khai trương, Diệp Tiểu Tịch chạy đến từ sáng sớm. Cô vốn chuẩn bị một buổi cắt băng nho nhỏ cho vui và cũng là để lấy may.
Diệp Tiểu Tịch đến công ty rất sớm rồi loanh quanh đi hết cả tầng lầu. Lần trước cô cũng tới đây rồi, nhưng hôm nay thì khác hẳn. Công ty vừa mới khai trương vẫn còn đơn sơ lắm, thế nhưng vẫn đủ hết những bộ phận nó cần.
Đi hết một vòng rồi, Diệp Tiểu Tịch quay về văn phòng mình với vẻ vừa thích thú vừa kích động.
Trương Dương Minh vào phòng rồi nói ngay:
- Cô Diệp yên tâm đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong nghi thức cắt băng rồi..
- Tôi biết, tôi tin các anh sẽ làm tốt mà.
Diệp Tiểu Tịch cười nói:
- Tôi chỉ đến xem tí thôi.
Bây giờ cô vẫn cảm thấy mọi thứ dường hư không thật. Công ty của cô hiện tại chẳng khác nào một đứa trẻ con mới chập chững tập đi.
Bỗng nhiên, có tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền tới.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày ngạc nhiên.
- Để tôi đi xem cho.
Trương Dương Minh cũng chẳng hiểu có chuyện gì, nhưng anh ta vừa mở cửa ra thì đã thấy Ngải Tư Tư kiêu ngạo bước tới.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Ngải Tư Tư mà bất ngờ, Ngải Tư Tư thấy cô thì cũng ngỡ ngàng không kém:
- Sao cô lại ở đây?
Chưa đợi Diệp Tiểu Tịch trả lời, Ngải Tư Tư đã ngồi xuống sofam cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Tôi hiểu rồi, nghe nói cô là trợ lý của anh ấy, cô đến đây làm việc cho anh ấy chứ gì? Sao? Thấy cứ ăn tiền chùa mãi thì xấu hổ à?
- Tôi không làm việc cho Long Mộ Thần!
Diệp Tiểu Tịch nói lạnh lùng.
- Ha hả, chẳng lẽ ý cô là cô tới đây vì công ty này là cô mở hay sao?
Ngải Tư Tư càng khinh miệt:
- Diệp Tiểu Tịch, cô cho rằng rời khỏi Long Mộ Thần thì cô làm được trò trống gì?
Diệp Tiểu Tịch đang bực mình, nhưng nghe câu này của Ngải Tư Tư thì cô lại thấy chẳng đáng để bực mình vì loại người như vậy. Chỉ riêng việc cãi cọ với cô ta thôi cũng đã tốn nước bọt lắm rồi.
Xem ra Ngải Tư Tư không biết quan hệ giữa cô và công ty điện ảnh Thần Hi cũng tốt, đỡ phải nghĩ linh tinh rồi đến gây phiền.
Thế nhưng Diệp Tiểu Tịch im lặng lại khiến Ngải Tư Tư đắc ý lắm, cô ả tưởng mình đoán trúng hết.
Trương Dương Minh nói với vẻ hơi bực mình:
- Cô Diệp chính là…
- Đạo diễn Trương
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu hờ hững:
- Đừng nói nhiều với người ngoài.
Trương Dương Minh nén giận lắm nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thôi.
- Trương Dương Minh, đạo diễn Trương.
Ngải Tư Tư hất cằm rồi nói đầy kiêu ngạo:
- Tôi nghĩ Long thị đầu tư công ty điện ảnh Thần Hi này, anh họ tôi đã ủy thác cho anh quản lý nó đúng không?
Diệp Tiểu Tịch hơi lắc đầu với Trương Dương Minh, Trương Dương Minh lạnh lùng nói:
- Chuyện trong nội bộ công ty, không thể nói với người ngoài.
- Tùy anh thôi, dù sao hôm nay tôi đến cũng không phải để nói chuyện này với anh.
Ngải Tư Tư nói giọng lạnh nhạt:
- Tôi tìm anh để…
Trương Dương Minh khó chịu ngắt lời cô ta:
- Cô Ngải, nếu cô có việc thì mời ra lễ tân đăng kí, tôi sẽ bảo lễ tân hẹn thời gian gặp cho cô. Giờ tôi nhiều việc lắm, mời cô đi cho.
Thấy anh ta ăn nói cộc lốc như thế, Ngải Tư Tư thẹn quá, lửa giận bùng lên:
- Trương Dương Minh, anh đừng có mà lên mặt với tôi! Anh nghĩ vì sao mà Long thị lại đầu tư cho anh quay phim rồi mở công ty hả? Tôi nói cho anh biết nhé, Long Mộ Thần làm tất cả là vì tôi đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...