Hai người đi ra khỏi sảnh tiệc, Ngải Tư Tư đột nhiên dừng bước rồi hỏi với vẻ khó hiểu:
- Đúng vậy, sao Long Mộ Thần lại quen Trương Dương Minh nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy đầu tư cho bộ phim của Trương Dương Minh thật sao? Nhưng sao anh ấy lại làm thế? Bộ phim kia đầu tư có chút tiền còm thì có tương lai gì?
- Luna, cô bảo có phải thế này không?
Diêu Mạn nói:
- Sau khi cô rút vốn đầu tư thì Trương Dương Minh làm loạn mãi, cậu Long sợ gã ta làm to chuyện nên mới đổ tiền vào.
- … Ý chị là…
Ngải Tư Tư nói với vẻ khó tin:
- Anh ấy làm thế là vì tôi à?
Diêu Mạn cạn lời. Câu nói của Ngải Tư Tư làm cho cô không biết đáp cái gì cho phải.
Diêu Mạn đi theo Ngải Tư Tư đã lâu nên hiểu rõ tính tình cô ả lắm. Ngải Tư Tư vừa ngạo mạn lại vừa tự luyến, lúc nào cũng nghĩ tất cả mọi người đều phải yêu thương chiều chuộng mình. Long Mộ Thần là người đàn ông ưu tú nhất mà Ngải Tư Tư gặp được, cho nên dù trước đó hai người có khúc mắc với nhau thì Ngải Tư Tư vẫn ôm mộng tưởng hão huyền.
Nếu Diêu Mạn không đồng ý với Ngải Tư Tư thì cô ả sẽ nổi cơn xung thiên. Thế nhưng cô chẳng cảm thấy Long Mộ Thần làm thế là vì Ngải Tư Tư tí nào.
- Tôi nghĩ có lẽ vì mẹ cô nhờ cậy anh ta chăm nom cho cô nên anh ta mới dàn xếp giúp đó.
Diêu Mạn nói kiểu ba phải:
- Nhưng hôm nay anh ta chẳng nể mặt cô như thế, không hiểu là có ý gì…
- Nghe chị nói thế thì tôi lại càng cảm thấy anh ấy làm thế là vì tôi.
Ngải Tư Tư nói đầy vui sướng:
- Tôi thấy không phải anh ấy muốn làm tôi mất mặt đâu, anh ấy chỉ đang giận tôi thôi. Vì anh ấy giúp tôi dàn xếp chuyện của Trương Dương Minh mà tôi không cảm ơn, nên anh ấy mới giận đó mà. Không ngờ anh ấy lại có cá tính như vậy đó!
- … Thật thế ấy hả?
Diêu Mạn há hốc mồm rồi hỏi với vẻ khó tin. Ngải Tư Tư ảo tưởng kinh hồn. Cô thì chẳng thấy Long Mộ Thần có ý gì với Ngải Tư Tư, thế mà cô ả nói cứ như Long Mộ Thần yêu thầm mình rồi vậy.
- Không thật thì gì?
Ngải Tư Tư càng nghĩ càng vui:
- Mẹ tôi nói tính tình Long Mộ Thần khá lãnh đạm, chẳng buồn thân mật với ai, bảo tôi phải nghe lời anh ấy. Nhưng tôi thấy á, anh ấy là kiểu đàn ông nặng tình thích âm thầm làm việc tốt mà không kể công, gọi là gì ấy nhỉ… à, là “tsundere” ấy mà. Từ này đúng là sinh ra để dành cho anh ấy.
Tuy Diêu Mạn là người đại diện của Ngải Tư Tư mà cũng muốn phát điên với cô ả luôn:
- Nhưng chẳng phải cô bảo anh ta có bạn gái rồi à?
Sắc mặt Ngải Tư Tư xám xịt đi. Cô ta cười lạnh rồi nói:
- Bạn gái nỗi gì, cô xem xem trên mạng có tin tức gì về con nhỏ đó không? Long Mộ Thần không hề muốn người khác biết nhỏ đó tồn tại trên đời, tôi thấy nhỏ đó chỉ là đồ chơi của anh ấy thôi!
- Cô không thấy lấn cấn gì à?
Diêu Mạn hỏi với vẻ khó tin.
- Sao mà phải lấn cấn? Long Mộ Thần vừa giàu vừa giỏi, không có cô gái nào bên cạnh mới là lạ ấy.
Ngải Tư Tư nói:
- Nhưng chỉ cần tôi trở thành bà Long thì mấy ả đó có xá gì với tôi đâu.
Diêu Mạn hạn hán lời, Ngải Tư Tư chìm đắm trong ảo tưởng của mình luôn rồi, khuyên cũng khuyên không nổi. Cô mà còn khuyên nữa thì chỉ khiến cho cô nàng ghét cô hơn thôi.
- Giờ chúng ta về lại bữa tiệc hả?
Diêu Mạn hỏi với vẻ bất đắc dĩ.
- Về làm gì?
Ngải Tư Tư nhướn mày:
- Anh ấy biết dỗi còn tôi thì không biết chắc? Đàn ông đều phải dạy mới khôn được! Chúng ta đi, mặc kệ anh ấy!
Diêu Mạn thấy như có cả đàn bò tót phóng rầm rập trong đầu mình, sao cô lại đi theo một cô nàng dở hơi thế này cơ chứ? Thế nhưng cô cũng chỉ đành dỗ dành cô ta thôi chứ có đắc tội cô ta được đâu.
Họ đang muốn đi thì có một người đàn ông đứng tuổi bước tới ngăn lại với vẻ thấp thỏm:
- Thưa cô Ngải.
Người đàn ông hơi dè dặt:
- Cô sắp đi sao? Thế chuyện mà tôi nói với cô ban nãy..
Ngải Tư Tư nhìn thấy người này thì tức lắm mà không biết nói sao. Cô ả gắt lên:
- Tránh ra! Đám đạo diễn vô danh tiểu tốt mấy người đều thích quấn lấy người ta để đòi tiền như thế à? Mặt dày thế?!
Sắc mặt của người đàn ông thay đổi hẳn. Thế nhưng Ngải Tư Tư đã điên tiết vứt anh ta lại phía sau mà đi một nước rồi. Diêu Mạn đuổi theo với vẻ bất đắc dĩ rồi nói khẽ:
- Luna, cô không muốn đầu tư thì cứ từ chối là được, nói năng kiểu đó dễ mất lòng người ta lắm…
- Mất lòng á?
Ngải Tư Tư đi nhanh thoăn thoắt và giọng nói cũng không nhỏ, cứ như đang nói cho người đàn ông kia nghe vậy:
- Tôi còn chưa bảo anh ta bịp người thì thôi đi! Tôi cứ tưởng anh ta là đạo diễn nổi tiếng nào, ai ngờ nhùng nhằng nửa ngày, hóa ra là làm phim hoạt hình! Phim hoạt hình cho trẻ con xem thì làm phim điện ảnh cái nỗi gì? Thế mà cũng mặt dày mày dạn tìm tôi đòi tiền đầu tư, bộ tưởng người khác dễ lừa lắm hả?
Ngải Tư Tư đi xa rồi mà giọng nói vẫn còn sa sả, người đàn ông nọ tức run người. Anh ta về lại sảnh tiệc với vẻ tuyệt vọng, vừa vào đến nơi thì đã bị Trương Dương Minh túm lại:
- Đông Nham, anh đi đâu đấy? Làm tôi kiếm nãy giờ.
- Tôi vào toilet.
Hà Đông Nham chán nản đáp.
- Đi gặp người này với tôi.
Trương Dương Minh kéo anh ta đi gặp Diệp Tiểu Tịch.
Mấy người lúc trước xin lỗi Trương Dương Minh xong còn xin danh thiếp của anh ta, một vài người có hứng thú muốn hàn huyên với anh ta vài câu nữa. Thế nhưng tất cả bọn họ đều thích vây quanh Long Mộ Thần hơn là anh ta nhiều.
Diệp Tiểu Tịch đang lánh trong phòng uống nước trái cây và âm thầm đánh giá khách khứa nói chuyện với Trương Dương Minh. Thấy anh ta đưa Hà Đông Nham đi tới, cô cười nhẹ rồi nói:
- Đạo diễn Trương, đây là bạn của anh phải không?
- Đúng vậy đó cô Diệp.
Trương Dương Minh giới thiệu:
- Đây là Hà Đông Nham, bạn thân của tôi, mà bảo là anh em đồng cảnh ngộ với tôi thì cũng đúng.
Hai người chào hỏi nhau xong, Trương Dương Minh nói tiếp:
- Thế này, cô Diệp ạ, Đông Nham đang chế tác một bộ phim hoạt hình điện ảnh, chỉ một tháng nữa là công chiếu rồi, nhưng bây giờ chẳng còn xu nào để quảng bá cả…
Diệp Tiểu Tịch giật mình, xem ra Trương Dương Minh lại muốn xin cô đầu tư đây mà. Cô bắt đầu hơi chần chừ rồi đấy.
Gần đây cô tiêu tiền như nước, chỗ nào cũng cần tiền, bây giờ vừa nghe đến đầu tư đã thấy đầu nhưng nhức.
Hà Đông Nham để ý thấy sự ngần ngừ của Diệp Tiểu Tịch thì càng thêm thất vọng, thế nhưng anh ta vẫn lễ độ như cũ:
- Cô Diệp ạ, tôi biết cô đang lo lắng điều gì, bây giờ thị trường phim điện ảnh hoạt hình trong nước không được nóng, cô lo đầu tư lỗ cũng là phải thôi. Thế nhưng đoàn phim chúng tôi mất năm năm ròng mới hoàn thành được tác phẩm này, tôi đặt vào nó niềm tin rất lớn. Hi vọng cô tìm hiểu kĩ càng về nó rồi hẵng quyết định không bỏ tiền đầu tư.
Thái độ không kiêu ngạo, không nịnh nọt của anh ta khiến cho Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ và tò mò.
- Được rồi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu:
- Tôi sẽ tìm hiểu rồi cho anh một câu trả lời thuyết phục.
- Cảm ơn cô.
Hà Đông Nham cảm ơn với vẻ lễ độ, thế nhưng dường như cũng chẳng ôm hi vọng gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...