- Anh tan ca một cái thì về đây ngay.
Long Mộ Thần thản nhiên nói, dĩ nhiên anh sẽ không khai má Trương ra rồi.
Long Mộ Thần nhìn thoáng qua đằng sau lưng Diệp Tiểu Tịch, nhưng cũng không nói gì cả mà chỉ bình tĩnh bước tới trước mặt cô.
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ căng thẳng:
- Anh... anh tính làm gì... Ưm!
Long Mộ Thần cúi người hôn lên môi cô. Đôi mắt trong veo của Diệp Tiểu Tịch đầy vẻ khó hiểu. Ngay sau đó, anh vòng tay qua eo cô, hôn sâu xuống.
Hôn sâu một hồi khiến cô có phần mơ hồ. Bỗng nhiên, Long Mộ Thần ôm cô xoay một vòng.
Diệp Tiểu Tịch chợt bừng tỉnh, vội đẩy anh ra.
- Anh...
Bây giờ Long Mộ Thần đã nhìn thấy ‘tác phẩm’ nọ. Diệp Tiểu Tịch vừa hồi hộp vừa tủi thân. Không ngờ Long Mộ Thần lại khiến cô mất cảnh giác chỉ bằng một nụ hôn.
- Em làm sao?
Long Mộ Thần nhìn đĩa trứng chiên cà trước mặt với vẻ ngạc nhiên, xem như cũng đạt tiêu chuẩn. Chẳng qua cả phòng bếp loạn như bị trộm viếng, chẳng trách má Trương lại lo lắng gọi anh về.
- Muốn cười thì cứ cười đi.
Diệp Tiểu Tịch tủi thân nói.:
- Đây là lần duy nhất thành công đấy...
Thật ra cô còn làm mấy món khác nữa, tiếc là tất cả đều thất bại nên mới khiến phòng bếp bừa ra như thế.
Long Mộ Thần cầm đũa lên. Diệp Tiểu Tịch mở to mắt, vội giật đũa lại.
- Em tính để anh dùng tay bốc hả?
Anh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Tiểu Tịch囧 luôn, cô không hề có ý này được không vậy? Đoạn cô thấp thỏm nói:
- Đây là lần đầu tiên em làm đấy, không biết có ngon hay không...
- Anh ăn thử thì biết ngon hay không ngay mà.
Long Mộ Thần mỉm cười, rồi lấy đôi đũa trong tay Diệp Tiểu Tịch.
Trông Diệp Tiểu Tịch đầy dứt khoát giống như bước lên pháp trường. Chết thì chết, dù sao cô cũng tính làm cho anh ăn mà.
Long Mộ Thần gắp một miếng trứng lên rồi nếm thử, vẻ mặt là lạ.
- Ngon không?
Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm hỏi.
- Ừm.
Long Mộ Thần gật đầu nói:
- Giòn lắm.
Sao trứng chiên lại giòn được? Diệp Tiểu Tịch chợt nhớ ra, lúc cô chiên trứng đã làm rớt không ít vỏ trứng vào đấy.
Cô nhất thời囧, không nhịn được nói:
- Rõ ràng em đã vớt hết vỏ trứng ra rồi mà... Bỏ đi, anh đừng ăn nữa.
Diệp Tiểu Tịch tủi thân muốn giật đũa lại, Long Mộ Thần giơ tay cao lên.
- Không sao hết, xem như bổ sung canxi đi.
Vốn dĩ cô hơi đau lòng nhưng bị mấy lời này của anh chọc cười.
Nhác thấy Long Mộ Thần muốn ăn nữa, Diệp Tiểu Tịch mỉm cười kéo tay anh.
- Đừng ăn nữa. Lỡ bị gì thì sao?
- Tiểu Tịch, đây là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, anh vui lắm.
Trong mắt Long Mộ Thần đầy dịu dàng.
- Anh sẽ ăn hết, không thể phụ tấm lòng của em được.
- Nếu anh ăn hết, em sợ sẽ mưu sát anh mất.
Diệp Tiểu Tịch nói, tuy cô chưa nếm nhưng cũng biết trình độ bản thân mà.
- Kể cả thế thì anh vẫn muốn ăn.
Anh mỉm cười.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trái tim đập mạnh, cô ngại ngùng nói.
- Vậy cũng không được. Hôm nay em muốn hối lộ anh mà. Nếu anh bị gì thì em biết làm sao đây?
- Hối lộ?
Anh ngạc nhiên.
- Ừm ừm.
Diệp Tiểu Tịch vội kéo Long Mộ Thần ra khỏi phòng bếp rồi không nhịn được thở dài:
- Giờ em đã hiểu rõ bản thân mình rồi. Sau này em sẽ không bao giờ bước chân vào nhà bếp nữa.
- Ừm, sau này nhà bếp cứ để anh lo.
Anh nhỏ giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt, mấy lời đường mật của Long Mộ Thần cứ bất thình lình nhảy ra nhứ thế, khiến cho cô ngượng chín cả người.
Má Trương đã sai người dọn dẹp phòng bếp, Long Mộ Thần dắt cô ngồi xuống ghế salon.
- Em tới tìm anh là có chuyện gì vậy?
- Em muốn từ chức thư ký.
Diệp Tiểu Tịch nói tiếp:
- Dạo này em bận quá. Tuy lấy danh nghĩa làm việc thay anh nhưng suốt ngày đi trễ về sớm như vậy không tốt lắm, dễ bị người ta bàn tán đấy.
- Đúng thế.
Long Mộ Thần gật đầu nói.
- Thế sau này em cứ làm trợ lý của anh đi. Trợ lý không nhất thiết lúc nào cũng đi theo anh, vậy không cần sợ người khác nói bậy rồi.
- ...
Diệp Tiểu Tịch cạn lời nhìn anh. Này cũng xem như đồng ý đấy à? Cô nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Nhưng em cũng không muốn làm trợ lý.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nắm lấy tay cô.
- Em đã không ở đây rồi. Lẽ não em còn muốn tước luôn quyền được gặp em mỗi ngày ở công ty hay sao?
Nhìn thấy anh tỏ vẻ đáng lương, Diệp Tiểu Tịch nhất thời mủi lòng. Mà đã mủi lòng là dễ mụ mị đầu óc lắm:
- Được rồi, em đồng ý với anh...
Long Mộ Thần mỉm cười, hôn lên môi cô.
- Khoan đã!
Diệp Tiểu Tịch đặt ngón tay lên môi anh.
- Hửm? Long Mộ Thần nhướng mày lên.
- Còn nữa à?
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch vội gật đầu.
- Hàn Tư Viễn rất giỏi, cho em mượn anh ấy một khoảng thời gian nhé!
- Mượn dùng?
Long Mộ Thần cười như không cười nhìn cô.
- Tiểu Tịch em tính dùng thế nào đây?
Diệp Tiểu Tịch đang tính nói thì chợt nhận ra điều gì đấy, bèn tức giận đấm Long Mộ Thần một cú.
- Ý em là anh ta làm việc lanh lẹ lại đáng tin cậy, anh nghĩ đi đâu thế!
- Anh cũng nói về việc này mà, Tiểu Tịch lại nghĩ đi đâu vậy ta?
Anh mỉm cười.
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng trừng Long Mộ Thần, lần nào cô cũng bị anh xoay vòng vòng như thế. Cô thở hổn hển hỏi:
- Rốt cuộc anh có chịu hay không?
- Được chứ.
Long Mộ Thần thấp giọng nói:
- Cho em mượn cậu ta đấy, có điều chỉ dùng trong công việc thôi nhé.
- Trừ công việc ra thì em có thể sử dụng anh ấy ở diện nào nữa!
Diệp Tiểu Tịch vừa bực vừa buồn cười.
- Về phương diện khác thì cứ dùng anh đi.
Long Mộ Thần mỉm cười dịu dàng.
Diệp Tiểu Tịch đỏ ửng cả mặt.
- Anh... anh đừng quên ba điều quy ước đấy!
Long Mộ Thần lập tức lộ vẻ ai oán, ngay sau đó anh lại hôn lên môi cô. Hôn xong, anh nói:
- Tiểu Tịch, em đừng nhắc mấy chuyện tàn nhẫn này với anh nữa mà.
Diệp Tiểu Tịch cười cười đấm anh một cái, giờ thành lỗi của cô rồi à?
Bọn họ đang nói chuyện thì Hàn Tư Viễn bước vào.
- Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ ngạc nhiên.
Hàn Tư Viễn nhìn bọn họ với vẻ ngỡ ngàng.
- Tư Viễn, sắp tới cậu cứ đi theo Tiểu Tịch đi. Công việc cứ giao cho người khác làm.
Long Mộ Thần phân phó.
- Vâng.
Hàn Tư Viễn đồng ý, đoạn nói tiếp:
- Chủ tịch à, tôi đã chuẩn bị mấy thứ ngài cần xong cả rồi.
- Chuẩn bị gì thế?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
Long Mộ Thần nhướng mày lên, anh nắm tay Diệp Tiểu Tịch rồi nói với vẻ bình tĩnh.
- Đi thôi, anh dắt em đi xem một thứ.
Diệp Tiểu Tịch theo Long Mộ Thần tới gara. Lúc Long Mộ Thần mở cốp xe, bên trong đầy ắp quà. Nào là sách vở, đồ chơi, quần áo các kiểu.
- Đây là...
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng.
- Đây là những thứ chuẩn bị đem tới cô nhi viện.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Tiểu Tịch đau lòng nắm lấy tay Long Mộ Thần. Bản thân anh cũng là trẻ mồ côi, nhưng cô chỉ thấy được vẻ đáng tin cậy của anh, hoàn toàn quên mất anh cũng cần được yêu thương.
- Anh tính đi cô nhi viện sao? Em có thể đi chung được không?
Diệp Tiểu Tịch hỏi một cách chân thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...