Cuối cùng thì Diệp Tiểu Tịch cũng hiểu cái gì gọi là nồi nào úp vung nấy, Triệu Hằng Lượng cùng một giuộc với gia đình Diệp Minh, khiến người ta cảm thấy chán ghét như nhau.
Đôi mắt Diệp Tiểu Tịch bỗng nhiên sáng lên.
Long Mộ Thần đi xuyên qua dòng người đến chỗ của cô.
Anh vẫn cao quý phi phàm như thế, dù đứng trong đám đông vẫn nổi bật vô cùng.
- Không phải anh muốn gặp anh ấy à? Anh ấy đến rồi.
Diệp Tiểu Tịch thở phào, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh Long Mộ Thần rồi khoác lên tay anh đầy thân mật:
- Đây là bạn trai tôi. Nếu so độ vô sỉ thì bạn trai tôi quả thật không sánh bằng anh được.
- Sao thế?
Long Mộ Thần vén tóc cô vào mang tai rồi hỏi bằng giọng bất ngờ.
Triệu Hằng Lượng nhìn Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Long Mộ Thần mặc âu phục, đẹp trai ngời ngời, mỗi một hành động đều toát lên vẻ cao quý. Đứng trước mặt anh, Triệu Hằng Lượng càng thêm hèn mọn, dung tục đến cùng cục, hai người khác nhau một trời một vực.
Cho dù da mặt của Triệu Hằng Lượng có dày thế nào thì cũng tự thấy xấu hổ.
Hơn nữa dáng vẻ của bọn họ rất thân mật, đây rõ ràng là đôi tình nhân đương yêu nhau cuồng nhiệt.
Đáy lòng Triệu Hằng Lượng bốc lên lửa giận của sự tự ti, gã chỉ vào Diệp Tiểu Tịch rồi mắng trong giận dữ:
- Nè! Cậu cho rằng bạn gái của cậu là thứ tốt đẹp gì à?! Cô ta muốn làm quen với tôi nhưng tôi không đồng ý, cô ta còn quấy lấy tôi, muốn tôi làm bạn tình! Không biết loại đàn bà như ả đã bị bao nhiêu người chơi…
Một tiếng bốp vang lên, Long Mộ Thần đấm thẳng vào mặt Triệu Hằng Lượng.
Người chung quanh bối rối rồi im bặt, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Diệp Tiểu Tịch hết sức ngỡ ngàng. Cho đến bây giờ cô vẫn không ngờ rằng lòng người lại có thể độc ác đến mức này! Triệu Hằng Lượng thẹn quá hóa giận, lại dám mở miệng bôi nhọ sự trong sạch của cô!
Triệu Hằng Lượng thấy một nửa mặt mình đã sưng lên, hàm răng cũng lỏng ra, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ mũi, gã vươn tay lên sờ. Thấy máu tươi trên tay mình, Triệu Hằng Lượng rên lên:
- Máu, máu…
Long Mộ Thần nắm cổ áo gã, cất giọng lạnh lùng đe dọa:
- Xin lỗi!
Triệu Hằng Lượng giận dữ:
- Tao không… Á!
Long Mộ Thần bắt được cánh tay gã rồi ra sức vặn ngược lại!
- Tôi nói xin lỗi, tôi nói xin lỗi mà!
Triệu Hằng Lượng đau đến mức nổi đầy gân xanh, gã cất giọng không tình nguyện nói với Diệp Tiểu Tịch:
- Thật sự xin lỗi!
- Bảo gã cút đi!
Diệp Tiểu Tịch cau mày buồn rầu, chỉ cần liếc mắt nhìn gã thôi là cô cảm thấy buồn nôn rồi.
Long Mộ Thần buông tay, Triệu Hằng Lượng vội tránh nhé, gã nhìn hai người đầy oán độc rồi la lớn:
- Tụi bây chờ đó, tao không bỏ qua cho tụi bây đâu!
- Tao chờ mày.
Long Mộ Thần đáp lại thản nhiên.
Triệu Hằng Lượng rời đi trong sự thảm hại và không cam lòng. Mọi người chung quanh thấy chẳng còn kịch hay nữa nên tản đi.
Long Mộ Thầy quay đầu nhìn sang Diệp Tiểu Tịch, anh dịu dàng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Tiểu Tịch kể lại sơ lược sự việc vừa rồi.
Long Mộ Thần nhíu mày:
- Vừa rồi anh không nên bỏ qua cho tên đó.
- Thôi, chỉ nhìn thấy mặt gã thôi là em đã khó chịu rồi, bảo gã cút đi càng sớm càng tốt.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng không vui.
- Không nói đến gã nữa, đi thôi, chúng ta đi xem phim.
Long Mộ Thần dắt tay cô. Cả nhà chú Diệp Minh của cô đều không an phận, xem ra anh phải ra tay dạy dỗ bọn họ một trận mới được.
Lòng bàn tay anh bỗng nhiên xuất hiện một hộp quà, Long Mộ Thần nhìn chiếc hộp đầy kinh ngạc:
- Đây là?
- Tặng anh đó.
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ.
Long Mộ Thần hết sức bất ngờ, Diệp Tiểu Tịch còn biết tặng quà cho anh ư?
Mở giấy gói ra, Long Mộ Thần trông thấy một chiếc kẹp áo rất đẹp.
- Thích không?
Diệp Tiểu Tịch hợp thấp thỏm.
- Anh thích lắm.
Khóe môi Long Mộ Thần hơi cong lên. Anh rất hâm mộ Diệp Tiểu Tịch, cô muốn tặng gì thì tặng cái đó, nhưng anh muốn tặng cô thì phải nghĩ hết cách mới được.
- Anh thích là được rồi.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ, cô chủ động nắm tay anh, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi xem phim!
Long Mộ Thần chợt cười bí hiểm.
Hai người mua rất nhiều món ăn vặt, nhưng vừa bước vào sảnh chờ thì Diệp Tiểu Tịch lại cảm thấy bất ngờ.
- Sao chẳng có ai vậy?
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Không phải chứ, giờ này là giờ nghỉ, phải có khán giả ở ngoài mới đúng…
- Anh bao hết rồi.
Long Mộ Thần đáp lại thản nhiên.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Trước đó cô đề nghị đi xem phim, Long Mộ Thần chịu trách nhiệm mua vé. Vì cô đến trước nên cô bảo Long Mộ Thần gửi mã vé cho cô, nhưng cô không ngờ rằng Long Mộ Thần lại bao hết cả rồi…
Thôi, đây cũng là việc nằm trong khả năng của anh.
Hai người ngồi xuống, phim chưa được chiếu, Long Mộ Thần hỏi cô:
- Em thích xem phim à?
- Bình thường thôi, quan trọng là xem cùng với ai ấy.
Diệp Tiểu Tịch vừa cười khẽ vừa nhỏ giọng trả lời.
- Hửm?
Long Mộ Thần hơi nhíu mày.
Giọng Diệp Tiểu Tịch ở đoạn sau quá nhỏ, anh không nghe rõ lắm.
- Không có gì, không có gì.
Diệp Tiểu Tịch xua xua tay.
Long Mộ Thần đưa di động cho cô:
- Nhìn mấy bức vẽ này đi, em thích phong cách nào?
Ngón tay Diệp Tiểu Tịch hơi nhúc nhích, lướt qua mấy tấm ảnh trên di động anh.
Dường như đó là bản vẽ thiết kế chi tiết của một gian phòng, nhưng cô lại không nhìn ra được gian phòng này dùng để làm gì.
- Tấm này đi.
Diệp Tiểu Tịch chỉ vào một tấm ảnh. Phong cách của nó thuộc loại hình ấm áp lãng mạn, cô rất thích.
- Ừ.
Long Mộ Thần nhận điện thoại rồi gửi bản vẽ đi.
- Đó là gì thế?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
- Anh chuẩn bị cải tạo một căn phòng thành phòng chiếu phim. Anh cho người vẽ bản vẽ trùng tu lại căn phòng đó.
Long Mộ Thần bình thản giải thích:
- Sau này em muốn xem phim thì anh có thể xem cùng em bất cứ lúc nào.
- …
Diệp Tiểu Tịch khiếp sợ nghẹn lời.
Chỉ vì cô muốn xem phim mà Long Mộ Thần đã cải tạo gian phòng thành nơi chuyên dụng chiếu phim rồi.
Đối với anh, số tiền đổ vào để cải tạo căn phòng chẳng đáng là bao, nhưng không ai có được tấm lòng yêu chiều theo ý thích của cô, luôn muốn dỗ cô vui vẻ như anh.
- Long Mộ Thần, tại sao anh lại đối xử tốt với em đến vậy?
Cô cất giọng run run hỏi.
- Diệp Tiểu Tịch, em còn không hiểu tấm lòng của anh ư?
Đèn vừa tối xuống, không gian chìm vào màn đen, Long Mộ Thần nâng mặt cô lên, nói:
- Anh yêu em, anh muốn yêu chiều em cả đời.
Đối diện với con mắt sâu thẳm kia, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trái tim mình run lên. Lời tỏ tình thật sự quá dễ nghe, như thể đang rót mật vào đáy lòng cô vậy.
Cô cười khẽ, nói:
- Long Mộ Thần, may mắn lớn nhất trong cuộc đời em chính là gặp anh.
- Tiểu Tịch, đó cũng là may mắn của anh.
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên, anh hôn lên môi cô đầy yêu thương.
Diệp Tiểu Tịch không giãy giụa, cô dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh.
Xem phim xong, Diệp Tiểu Tịch định dẫn Long Mộ Thần dạo quanh thành phố S nhưng vừa ra khỏi rạp chiếu phim thì một đám lưu manh đã xông tới.
- Anh Lý, chính là bọn chúng!
Triệu Hằng Lượng chửi thề, dáng vẻ vô cùng hung hãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...