- Ui…
Long Mộ Thần rên nhẹ một tiếng rồi cố chịu cảm giác đau nhói truyền tới từ đầu vai.
Cô bé của anh giận thật rồi, cắn mạnh quá đi mất.
Diệp Tiểu Tịch giật mình buông anh ra.
Trên vai Long Mộ Thần hằn lên hai hàng dấu răng tím bầm.
- Xem lần sau anh còn dám nữa không!
Diệp Tiểu Tịch dọa anh.
- Thế thì tốt nhất là em cắn thêm mấy cái nữa đi.
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Anh đừng có quá đáng nhé.
Diệp Tiểu Tịch lườm anh mà xấu hổ đỏ cả mặt, anh làm sao thế hả? Vẫn còn muốn in dấu dâu tây lên người cô à?
- Tiểu Tịch, con xong chưa?
Hà Nhu gọi vọng vào.
- Sắp rồi ạ!
Diệp Tiểu Tịch vội đáp rồi nói khẽ với Long Mộ Thần:
- Tí nữa em đi với bố mẹ thì anh nhân cơ hội ra ngoài nhé.
Ánh mắt của Long Mộ Thần hơi tối đi, anh thích được Diệp Tiểu Tịch giấu ở trong phòng của cô cơ.
Thấy anh chẳng nói chẳng rằng, Diệp Tiểu Tịch cạn lời luôn:
- Đừng bảo là anh vẫn muốn ở lại đây nhé? Lúc nào em cũng nơm nớp lo sợ đây này, Long Mộ Thần à anh tha cho em với.
Anh thở dài rồi xoa đầu cô:
- Được rồi, em hứa với anh là mai đi với anh rồi, không được đổi ý đâu đấy.
- Vâng vâng, em không đổi ý đâu!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu cực kì trịnh trọng.
Long Mộ Thần cúi người hôn lên trán cô:
- Diệp Tiểu Tịch, anh tin em.
Diệp Tiểu Tịch thay quần áo xong thì đi cùng vợ chồng Hà Nhu và Diệp Hải Phong.
Khi ba người xuống tầng, Hà Nhu đột nhiên chỉ vào một chiếc xe ven đường:
- Sao mẹ chưa thấy cái xe này bao giờ nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn theo hướng bà chỉ thì tim giật đánh thót một cái.
Chiếc xe đang đỗ dưới nhà là một con Roll – Royce bắt mắt, cô không cần nghĩ cũng biết nó là của Long Mộ Thần.
Anh không thể khiêm tốn một tí đi hả? Diệp Tiểu Tịch khóc không ra nước mắt. Thế nhưng người như Long Mộ Thần sợ là có cho khiêm tốn cũng không biết khiêm tốn thế nào thôi.
- Chắc là người nhà ai đến chơi thôi.
Diệp Hải Phong đoán.
- Hôm qua em đã thấy nó đậu ở đó rồi.
Hà Nhu nói:
- Xem ra là con nhà nào tốt số lắm đây.
- Bố, mẹ, mình đi thôi kẻo muộn.
Diệp Tiểu Tịch thúc giục. Cô thật sự không dám để cho bố mẹ mình đoán tiếp mà.
- Ừ.
Hai người cũng nhanh chóng rảo bước.
Diệp Tiểu Tịch đi thăm người thân với bố mẹ về thì Long Mộ Thần đã đi rồi.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa thấy hơi trống vắng.
Diệp Tiểu Tịch ôm chăn rầu rĩ rồi lăn lóc trên giường. Cô sao thế này nhỉ? Chẳng lẽ cô còn ôm hi vọng là Long Mộ Thần vẫn ở đây hay sao?
Bỗng nhiên hai mắt Diệp Tiểu Tịch mờ đi, hôm qua cô đã ngủ cùng Long Mộ Thần trên một cái giường đó! Thôi không nghĩ nữa không nghĩ nữa, cô trùm chăn lên đầu, giả làm con đà điểu luôn.
Hôm sau, Diệp Tiểu Tịch vẫn nhớ việc mình đã hứa với Long Mộ Thần. Cô hẹn anh gặp nhau ở quảng trường rồi đi dạo và mua sắm.
Nhưng vừa ra khỏi nhà thì cô đã nhận được điện thoại của Diệp Phỉ Phỉ.
Diệp Tiểu Tịch thấy hơi bất ngờ.
Cô không có ấn tượng gì sâu sắc với bà chị họ xa lắc xa lơ này, tuy rằng cô thông cảm với chị nhưng hai người chẳng thân thiết gì cho cam. Do dự một chút, cô nghe máy.
- Tiểu Tịch à, hôm nay em có rảnh không?
- Hôm nay em hẹn bạn đi chơi, chị Phỉ Phỉ có việc gì thế?
- Thế này em ạ, lâu lắm rồi chị em mình không gặp nhau, hôm nay chị cũng rảnh, hay là chị em mình đi dạo với nhau chút đi?
- Nhưng em hẹn bạn em rồi…
Diệp Tiểu Tịch khó xử quá.
- Không sao, chị cũng hẹn bạn mà, chắc là bạn em không để ý đâu nhỉ?
Diệp Phỉ Phỉ nói:
- Hay là em hẹn bạn trai?
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, do dự một lúc rồi đành đồng ý.
Cô không thể giấu mãi chuyện của mình và Long Mộ Thần được, chẳng hiểu nhà Diệp Minh mắc cái chứng gì mà nổi hứng giới thiệu bạn trai cho cô nữa.
Nhân cơ hội này, cô phải để Diệp Phỉ Phỉ gặp Long Mộ Thần, cho cả cái nhà dở hơi kia biết cô có bạn trai rồi, đừng có xía vào việc của cô nữa.
Diệp Tiểu Tịch tới trước, thấy Long Mộ Thần và Diệp Phỉ Phỉ còn chưa đến, cô bèn đi dạo loanh quanh.
Hình như cô còn chưa tặng cho Long Mộ Thần món quà nào cả, mua gì tặng anh bây giờ?
Diệp Tiểu Tịch đi vào một cửa tiệm rồi nhìn những thứ bày trong quầy.
- Chị ơi, chị muốn mua quà tặng à?
Nhân viên trong tiệm bước ra hỏi.
Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt rồi nói với vẻ ngượng ngùng:
- Nếu tặng bạn trai thì mua cái gì được nhỉ?
- Tặng bạn trai ạ? Thế thì chị tặng thắt lưng đi.
Nhân viên tươi cười đon đả:
- Dây lưng mang ý nghĩa muốn trói anh ấy ở bên cạnh cả đời đó.
Trói anh bên cạnh cả đời…
Hai má Diệp Tiểu Tịch càng đỏ lựng lên. Không được, không thể tặng cái này được, cô mà tặng dây lưng thì nhất định Long Mộ Thần sẽ nghĩ cô đang ám chỉ gì đó với anh cho coi. Dây lưng để tặng sau đi.
- Còn có gì khác không?
Cô hỏi.
Dường như nhìn ra Diệp Tiểu Tịch là một cô gái dễ ngượng, nhân viên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy tặng ghim cài áo nhé? Trong tiệm của em có mấy mẫu mới ra đó.
Diệp Tiểu Tịch đang định xem qua thì nghe thấy có người gọi tên mình.
- Tiểu Tịch!
Cô quay ra nhìn thì thấy Diệp Phỉ Phỉ đưa theo một người đàn ông bước về phía mình.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu với cô:
- Chị Phỉ Phỉ.
Diệp Phỉ Phỉ chỉ vào người đàn ông sau lưng rồi giới thiệu:
- Đây là Triệu Hằng Lượng bạn chị. Đây là Diệp Tiểu Tịch, em gái tôi.
Triệu Hằng Lượng đánh giá Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt kinh ngạc, trong mắt lóe lên ánh sáng ngỡ ngàng.
Diệp Tiểu Tịch khẽ nhướn lông mày, ánh mắt của Triệu Hằng Lượng khiến cho cô cực kì khó ở. Hơn nữa tuy cô không hay trông mặt mà bắt hình dong, nhưng gã này bê tha nhếch nhác, trông cứ như đã ba mấy tuổi rồi.
- Tiểu Tịch à, chị đi toilet một tí, hai người chờ chị nhé?
Diệp Phỉ Phỉ nói.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu chứ không suy nghĩ nhiều.
- Nghe nói năm nay là em tốt nghiệp đại học rồi hả?
Triệu Hằng Lượng hỏi.
Diệp Tiểu Tịch bắt đầu bực mình. Nhưng gã là bạn của Diệp Phỉ Phỉ nên cô cũng đành ừ một tiếng thờ ơ.
- Học trường nào thế?
Gã hỏi tiếp.
Diệp Tiểu Tịch không thèm để ý đến gã mà đi ra quầy hàng với nhân viên bán hàng. Nhân viên bán hàng giới thiệu:
- Đây là mẫu mới trong tiệm của bọn em…
Triệu Hằng Lượng đảo mắt qua quầy hàng, nhìn thấy giá cả của mấy thứ trên quầy, gã tái cả mặt:
- Em mua cái này làm gì? Vừa đắt vừa vô dụng, em tiêu hoang quá đó biết không?!
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày bực bội. Tên này bị làm sao đấy? Cùng lắm họ cũng chỉ là người lạ với nhau, sao cha này vừa gặp cô lần đầu đã xoi mói quá thế?
Thế nhưng dù sao gã cũng là bạn của Diệp Phỉ Phỉ, Diệp Tiểu Tịch không muốn làm xấu mặt gã. Cô hít sâu một hơi, đè cơn tức xuống.
- Tôi mua tặng người khác.
Cô nói thản nhiên:
- Với lại, tôi có tiêu tiền của anh đâu.
Tgl tức giận tuôn ra:
- Dù bây giờ tiền là của em thì em cũng không được tiêu hoang như thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...