Diệp Tiểu Tịch hoàn toàn không biết. Cô nhảy ra khỏi vòng tay của Long Mộ Thần, đi ra ngoài cửa.
- Anh nhất định không được phát ra tiếng động đâu đấy.
Cô dặn nhỏ.
- Nhớ phải khóa trái cửa lại. Bất kể là ai gõ cửa cũng đừng có mở. Em có chìa khóa.
- Anh biết rồi.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
Diệp Tiểu Tịch xác nhận bên ngoài không có người, cô mở một khe cửa nhỏ, lén lút chuồn ra ngoài.
Trong phòng khách ngồi đầy người một nhà. Diệp Tiểu Tịch không khỏi bất ngờ.
Đó là gia đình của ông chú họ hàng xa với cô. Mấy năm trước ông chú này từng đến mượn tiền. Khi đó ông ta còn chê nhà họ Diệp cho ông ta mượn ít tiền. Cả nhà họ quỳ thẳng xuống trước mặt Diệp Hải Phong vừa khóc vừa ăn vạ. Sau này Diệp Hải Phong bất đắc dĩ lại cho họ hơn nửa tiền tiết kiệm, họ mới chịu thôi.
Cho nên Diệp Tiểu Tịch cực kỳ có ấn tượng với họ.
Nhưng từ khi mượn tiền tới này, ông chú này đã không còn lui tới với nhà họ nữa, đương nhiên là cũng không trả tiền. Không ngờ hôm nay họ lại đến nhà khiến Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ. Nhưng cô dám chắc rằng cả nhà này chắc chắn không phải đến để trả tiền.
Ông chú họ hàng xa kia tên là Diệp Minh, vợ ông ta là Bạch Vân, con gái Diệp Phỉ Phỉ, con trai Diệp Tiểu Long, một nhà bốn người đều có mặt.
Thấy Diệp Tiểu Tịch đi ra, Diệp Minh và Bạch Vân đều nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt rất quái dị, như thể đang lựa chọn hàng hóa vậy.
Ánh mắt này khiến Diệp Tiểu Tịch rất khó chịu. Nhưng cô vẫn chào hỏi một tiếng rồi ngồi xuống sofa.
- Tiểu Tịch sắp tốt nghiệp rồi đúng không?
Bạch Vân hỏi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Thế yêu đương gì chưa? Có bạn trai không?
Bà ta vặn hỏi tiếp.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được thoáng nhướn chân mày.
- Tiểu Tịch còn chưa có bạn trai đâu. Con bé ngoan lắm, đang định học thạc sĩ đây này.
Hà Nhu tiếp lời.
- Con gái học nhiều thế có tác dụng gì? Nên lấy chồng nhanh đi mới là đúng đắn.
Diệp Minh ngồi bên cạnh nói.
Giờ thì không chỉ là Diệp Tiểu Tịch, ngay cả sắc mặt của Diệp Hải Phong và Hà Nhu cũng rất khó coi.
- Đúng đấy, giống Phỉ Phỉ nhà chị đây này.
Bạch Vân nói bằng giọng cực kỳ tự hào:
- Con bé chỉ lớn hơn Tiểu Tịch có một tuổi thôi. Nhưng năm ngoái nó mới tốt nghiệp, đã nghe lời tụi chị đi lấy chồng, năm đó sinh ngay một thằng cu mập mạp, bây giờ đã mang cái thai thứ hai rồi!
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch hơi co giật.
Hình như cô từng nghe thấy Hà Nhu nhắc tới chuyện gia đình ông chú này. Diệp Phỉ Phỉ đúng là lấy chồng thật, nhưng lại lấy phải một gã không chỉ nát rượu mà còn mê bài bạc, còn có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh đập Diệp Phỉ Phỉ. Thậm chí bây giờ ăn tết mà chỉ có mình Diệp Phỉ Phỉ về nhà mẹ đẻ. Hiện nay cô ta đang mang thai, nhưng ông chồng của cô ta lại không chịu ở bên cạnh cô ta.
Diệp Tiểu Tịch thật sự không thể hiểu được bà thím này đang tự hào cái gì nữa!
Chẳng lẽ dù chị họ của cô có gả cho một thằng mất nết, thậm chí sống không bằng chết thì cũng tốt hơn là không lấy chồng hay sao? Đây là kiểu ngụy biện gì vậy?
Diệp Tiểu Tịch nhìn Diệp Phỉ Phỉ bằng ánh mắt đồng tình. Cô biết người chị họ này tính cách yếu đuối, hơn nữa nhà họ cực kỳ trọng nam khinh nữ. Lúc trước nói là lấy chồng, còn không bằng nói là bị bố mẹ của cô ta bán với giá cao.
Lúc này Diệp Phỉ Phỉ rõ ràng mới hai mươi hai tuổi, đang trong lứa tuổi đẹp đẽ nhất, nhưng sắc mặt lại già nua mệt mỏi, thoạt nhìn như đã ba mươi mấy tuổi rồi.
- Sau khi sinh đứa con đầu lòng thì ít nhất phải cách một năm, điều dưỡng thân thể cho khỏe rồi hẵng sinh đứa thứ hai.
Diệp Hải Phong bất mãn nói:
- Thoạt nhìn sắc mặt của Phỉ Phỉ không được tốt lắm đâu, thân thể còn chưa được bổ dưỡng đầy đủ…
- Lằng nhà lằng nhằng!
Diệp Minh ngắt lời Diệp Hải Phong không chút do dự.
- Con bé là phụ nữ thì phải đẻ con chứ, không thì cần nó làm gì?
Không khí trong phòng khách trở nên đông cứng hơn trước. Người nhà họ Diệp càng khó chịu hơn. Diệp Tiểu Tịch cố kiềm chế xúc động muốn đuổi cổ cả nhà này ra khỏi nhà mình.
Nhưng dường như Diệp Minh và Bạch Vân lại không nhận ra có gì đó không ổn thỏa.
- Anh à, em thấy Tiểu Tịch cũng không còn nhỏ nữa đâu, năm nay đã hai mươi mốt rồi nhỉ, giờ mà không lấy chồng thì sau này không ai chịu lấy nữa đâu!
Bạch Vân vẫn cười tươi nói:
- Vừa lúc, em quen biết một người thanh niên cực kỳ tốt, hơn nữa còn rất biết thương người. Cậu ấy cực kỳ hiếu thuận, mặt mũi cũng đẹp nữa, cao khoảng một mét tám…
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch hơi co rút. Cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao gia đình ông chú lại đột nhiên tới nhà cô rồi. Thì ra là đến làm mai mối cho cô mà thôi!
Cô thật sự sắp tức chết rồi!
Nếu là lúc khác thì còn được, nhưng Long Mộ Thần vẫn còn trốn trong phòng cô kia kìa!
Bà thím này còn to mồm nữa chứ. Nếu Long Mộ Thần nghe thấy xông ra thì phải làm sao đây?
Lúc này cô giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa lo cái này lại sợ cái kia, thế mà còn có người tới gây phiền hà cho cô nữa!
- Cháu muốn học thạc sĩ, tạm thời không có dự định xem mắt.
Diệp Tiểu Tịch nói lạnh lùng.
- Con bé này, học nhiều mụ đầu rồi hả?
Diệp Minh bất mãn nói.
- Anh, chị dâu, hai anh chị không quản nó à?
- Chúng tôi tôn trọng quyết định của Tiểu Tịch. Con bé là người trưởng thành, có quyền quyết định tương lai của mình.
Diệp Hải Phong nói thản nhiên.
Diệp Phỉ Phỉ nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ hâm mộ. Diệp Tiểu Tịch lại hơi mất tập trung.
- Anh chị chiều nó quá thế.
Bạch Vân bất mãn nói:
- Châm ngôn nói rất hay, bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lời nói của người làm mai. Anh chị để nó tự chọn thì không phải là trơ mắt nhìn nó nhảy vào hố lửa hay sao? Em thấy vẫn nên là anh chị quyết định để nó ngoan ngoãn nghe lời lấy chồng là được. Anh, chị dâu, em nể tình chúng ta là họ hàng nên mới giới thiệu một đứa bé tốt như vậy cho Tiểu Tịch đấy. Hết lần này thì không còn cơ hội nữa đâu…
- Nếu người kia tốt như vậy thì thím dứt khoát cho chị Phỉ Phỉ ly hôn để gả cho anh ta là được mà!
Diệp Tiểu Tịch căm tức nói. Cô không chịu nổi nữa rồi.
- Cái gì mà mệnh lệnh của bố mẹ, lời nói của người làm mai. Chú thím, triều đại nhà Thanh đã diệt vong từ lâu rồi!
- Con bé này, ăn nói kiểu gì thế hả?
Bạch Vân xấu hổ nói.
- Đúng đấy. Chú thím cũng có ý tốt thôi mà, sao nghe mày nói y như chú đang bắt mày cưới vậy hả?
Diệp Minh phụ họa:
- Chú thím chỉ đề nghị hai đứa bay gặp nhau một lần thôi. Gặp rồi lại quyết định là được. Kết hôn cũng phải chờ hai tháng nữa, chưa tới sang năm là có thể cho bố mẹ cháu được ôm cháu ngoại trai rồi. Bố mẹ cháu nuôi cháu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cháu không nên đền đáp công ơn của bố mẹ sao?
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há mồm. Cô vốn tưởng rằng chú thím chỉ tới làm mai thôi, nhưng họ thậm chí còn sắp đặt cả cuộc đời cô xong luôn rồi! Gặp mặt rồi định ngày, sau đó cưới? Sinh con trong năm nay? Không đồng ý chính là bất hiếu? Tội danh thật là nặng!
Nếu người nhà này đã mặt dày tới mức đó thì cũng đừng trách cô không nể tình!
- Thế thì cháu cảm thấy thật may mắn vì chú thím không phải là bố mẹ của cháu đấy!
Diệp Tiểu Tịch cười khẩy:
- Còn nữa, số tiền mà chú thím nợ gia đình cháu khi nào mới định trả đây?
Sắc mặt Diệp Minh và Bạch Vân đột nhiên thay đổi. Họ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, như thể bị lột mặt nạ xuống vậy!
- Chúng ta đều là người một nhà. Tết nhất nói chuyện tiền nong làm gì?
Diệp Minh xấu hổ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...