Sáng hôm sau, Tri Doanh tới phòng của Cẩm Ninh từ rất sớm.
Nàng còn đang đầu óc choáng váng vì đêm qua uống hơi nhiều.
Vì một chút thỏa mãn nhất thời mà cùng với Ngọc Đàm say sưa suốt cả đêm.
Tới nay vẫn chùm chăn không buồn dậy học.
Nghe Tri Doanh gõ cửa nhiều lần, nàng nhăn mặt cất tiếng gọi vẫn còn đang ngái ngủ:
"Ngọc Đàm..
Ngọc Đàm..
hắn tới làm gì vậy?"
Ngọc Đàm không uống nhiều như tiểu thư, nên vẫn còn tỉnh táo.
Vừa hé cửa, cô tròn mắt, đứng người một lúc, Tri Doanh lớn giọng:
"Ngây ra đó làm gì? Tránh ra để công tử vào thăm tiểu thư."
Ngọc Đàm lo lắng tới nỗi tái mặt mày, chỉ biết đứng lặng sang một bên để chàng tiến vào.
Cẩm Ninh vừa nghe Lăng Vân Nguyệt tới thăm, nàng giật mình chuyển tư thế, nắm ngay ngắn giống người bệnh một chút, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Công tử tiến vào, nét mặt có chút bí ẩn, chàng lại gần Cẩm Ninh, ngồi sát cạnh nàng.
Chàng nhìn qua một chút, sắc thái này đúng là không ổn, vừa mới bệnh một hôm đã tiều tụy tới vậy rồi.
Chàng quay sang trách Ngọc Đàm:
"Dặn ngươi chăm sóc tiểu thư chu đáo, ngươi lại làm ăn thất trách như vậy?"
"Công tử nguôi giận, tiểu thư vì quá lao lực, sức khỏe lại yếu ớt, nên..
nên!"
Mắt nàng nhắm nhưng tim lại đập rất nhanh.
Cũng may khi nghe Lăng Vân Nguyệt nói câu trách móc như vậy, trong lòng cũng an tâm một chút rằng chàng vẫn chưa phát giác ra điều gì.
Chàng gọi nhẹ Cẩm Ninh:
"Cẩm Ninh, Cẩm Ninh!"
Nàng từ từ mở mắt, dáng vẻ mệt mỏi này đúng là giống thật quá đi, không hổ danh là "nữ nhân độc nhất vô nhị" chốn này.
Nàng đinh ninh trong đầu: "Phải diễn, Cẩm Ninh, ngươi làm được mà!"
Đã quyết định trở thành một tiểu thư ngoan ngoãn, thay đổi cả về cử chỉ hành động, tất nhiên phải diễn cho tới cùng.
Có điều mọi thứ chỉ là diễn, không hề nghiêm túc mà thay đổi, nên dù có diễn hay tới đâu, kéo dài được bao nhiêu ngày, cũng sẽ bị phát hiện mà thôi.
Nàng chống tay gượng ngồi dậy thì bị Lăng Vân Nguyệt ngăn lại, chàng vừa đỡ Cẩm Ninh nằm xuống vừa hạ giọng nhỏ nhẹ:
"Mau nằm xuống.
Bệnh nặng đã nặng như vậy rồi!"
"Con không sao! Sư phụ, đã để người chê cười rồi."
"Dù sao con bệnh như vậy, lỗi của ta cũng không phải nhỏ.
Ta có mang tới một thứ thuốc, thuốc này rất hiệu quả, đối với thể chất của con, ta nghĩ chỉ cần một lần uống sẽ khỏi ngay.
Tri Doanh.."
Thứ thuốc thần bí này là gì đây? Đựng trong một chiếc hộp màu đen lớn, Lăng Vân Nguyệt đích thân mở ra.
Thật không dám tin, là năm bình rượu hoa quế.
Ngọc Đàm vội vã dò hỏi:
"Công tử, đây..
chẳng phải rượu hoa quế sao?"
"Ngươi sai rồi.
Đây là thuốc.
Lúc trước chẳng phải tiểu thư vẫn hay tới quán của Lưu bà bà uống sao? Nay ta kêu Tri Doanh tới đó một chuyến, đã mua được năm bình.
Thứ mà tiểu thư thích nhất chính là thứ có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư.
Nào, Cẩm Ninh, cố gắng ngồi dậy uống một chút!"
"Công tử, xưa nay người ta chỉ chữa bệnh bằng thuốc, không ai dùng rượu cả, công tử làm như vậy chẳng phải càng khiến cho tiểu thư bệnh nặng hơn hay sao?"
"Ngươi chưa thử làm sao biết được?"
Cẩm Ninh liếc mắt sang chỗ Ngọc Đàm, vẻ mặt tội lỗi đã hiện ra rồi, nàng đoán được Lăng Vân Nguyệt đã bắt đầu kế hoạch vạch trần nàng.
"Sư phụ, Cẩm Ninh đang bệnh, thật sự cơ thể rất yếu, không thể uống được."
"Không thể uống? Hay là không uống được thêm nữa."
Nàng câm lặng, không dám lên tiếng nữa.
Lăng Vân Nguyệt đúng là lật mặt thật nhanh, khi nãy còn ra vẻ quan tâm nàng như vậy, từng ánh mắt cử chỉ đều thành tâm thành ý, vậy mà vừa dứt câu nói kia, ánh mắt bỗng lạnh lùng hơn cả băng, chàng đặt mạnh bình rượu xuống bàn, dõng dạc nói:
"Mộ Dung Cẩm Ninh, đủ rồi, đừng diễn nữa!"
Tim nàng như sắp nhảy ra ngoài, lo lắng, sợ hãi, cái không khí im ắng ấy lại càng khiến nỗi sợ của nàng tăng lên gấp bội.
Ngọc Đàm vẫn cố gắng giải thích:
"Công tử, diễn là sao? Tiểu thư đúng là đang bị bệnh, sao người.."...!"
Bị bệnh?"
"Bị bệnh có thể uống rượu, cười nói trong đêm như vậy sao? Ta vốn đã nghi ngờ từ đầu, không ngờ hai người còn có thể làm ra những trò bỉ ổi như vậy? Ngươi làm đồ đệ của Lăng Vân Nguyệt ta, ta đúng là không biết giấu mặt đi đâu nữa!"
Thôi vậy, sự thật cũng được phơi bày rồi, nàng có muốn quay đầu cũng khó, thôi thì ngồi dậy, nhận lỗi với chàng:
"Sư phụ, đồ đệ biết lỗi rồi!"
"Lỗi của ngươi? Không, đây không phải lỗi của ngươi.
Ngay từ đầu đáng lẽ ta nên từ chối dứt khoát một chút.
Không biết cha ngươi đã dùng thứ gì để uy hiếp cha ta, lại để cha ta dẫn ngươi tới Lăng phủ nữa?"
Nàng có thể nhịn nếu Lăng Vân Nguyệt chửi mắng nàng, nhưng đã động tới lão gia, nàng không thể im lặng được nữa:
"Này, người nói vậy là sao? Cha ta trước nay chưa từng bắt ép ai thứ gì, cũng không dùng những thủ đoạn bỉ ổi, nếu người còn dám sỉ nhục cha, ta.."
"Ngươi làm sao? Chẳng phải cha ngươi đã năn nỉ cha ta nên ngươi mới được tới đây sao?"
"Lăng Vân Nguyệt! Người quá đáng lắm! Ngọc Đàm, ngăn Tri Doanh lại cho ta!"
Nàng xắn tay áo lên, đôi mắt lườm Lăng Vân Nguyệt thật đáng sợ, nàng mở bình rượu, dốc thẳng vào miệng của Lăng Vân Nguyệt.
Chàng bất giác không cản được, mắt trợn tròn nuốt ừng ực từng ngụm, rượu chảy vào miệng, chảy ướt hết cả y phục của chàng.
Nàng vứt bình xuống, Lăng Vân Nguyệt vẫn đứng mình, không động đậy.
Tri Doanh vô ý đẩy Ngọc Đàm ngã đập đầu vào tường, chảy máu ngất đi.
Cẩm Ninh lo lắng, nàng tức giận chạy tới tát mạnh vào mặt Tri Doanh, khiến hắn đỏ mặt nhưng không thể phản kháng, nàng lệnh cho hắn:
"Ngươi lập tức gọi đại phu tới đây, nếu Ngọc Đàm có chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi."
"Nhưng còn công tử, tiểu thư, thủ đoạn của người quá tàn độc rồi!"
"Tàn độc, hắn sỉ nhục cha ta, đó có phải là hành động của một kẻ học cao như hắn không? Ngươi mau đi cho ta.."
Tri Doanh lo lắng cho công tử nhưng chữa trị cho Ngọc Đàm vẫn quan trọng hơn.
Lăng Vân Nguyệt ngất đi rồi, chàng nằm dưới đất không động đậy nữa.
Khuôn mặt đỏ bừng, người nóng ran, Cẩm Ninh thỏa thích chỉ tay mà cười.
Nàng biết chàng không thể uống rượu, nên cố tình để chàng phải uống hết hũ rượu hoa quế khi nãy, lần này, e rằng Lăng Vân Nguyệt sẽ không xong.
Một kẻ chưa từng uống một giọt rượu nào, nhẹ thì có thể đau đầu choáng váng, nặng thì có thể hành động như một kẻ mất trí, không nhớ gì cả, hoặc là hôn mê hai ba ngày.
Đại phu tới, Ngọc Đàm chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng.
Tri Doanh gọi Lăng Vân Nguyệt thế nào chàng cũng không tỉnh, hắn tức giận nói Cẩm Ninh:
"Nếu công tử có chuyện gì, lão gia sẽ không tha cho người!"
"Chỉ là một chút rượu thôi, có gì to tát đâu?"
"Là người hại công tử, hôm nay, người ngủ dưới đất đi, để công tử nằm đó, khi nào tỉnh lại mới thôi!"
"Ngươi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...