Lão Kí bị thương, trong lòng rất khó chịu, nên chỉ ngồi một bên buồn bực không nói gì.
La Di Ca nhìn hắn một cái nói: “Tại hạ có một yêu cầu không quá đáng, muốn nhờ mọi người giúp.”
Kim Bất Hoan nói: “La công tử có chuyện gì, cứ việc nói, chúng ta có thể làm được nhất định sẽ không chối từ.”
Mọi người biết hắn là ôn ngọc công tử, ngoại trừ lão Kí, mọi người đều gọi công tử.
La Di Ca nói: “Ngày xưa tiểu muội của tôi lưu lạc trên phố, thiếu chút nữa bị Định Lương Hầu cưỡng bức, nếu không phải có các tỷ muội trên phố
giúp đỡ chỉ sợ hắn đã thực hiện được, việc này Di Ca vẫn luôn canh cánh
trong lòng, xin các vị hãy hỗ trợ vì Long thành trừ đi một mối họa.”
Chuyện hắn cùng La Di Thanh, Văn Ngọc Đang đã sớm nói cho mọi người biết.
Văn Ngọc Đang đối với Định Lương Hầu Lí Cát cũng vô cùng căm ghét, vội hỏi: “La Di Ca, huynh có biện pháp đối phó Lí Cát?”
La Di Ca chậm rãi nói: “Hiện giờ Long thành nước sâu không lường được, vua và dân lúc này đã bị Băng Ngọc Linh Lung quấy thành một cái đầm nước
đục, chúng ta vừa lúc đục nước béo cò. Phía sau Băng Ngọc Linh Lung đại
biểu cho cái gì, trong lòng tất cả mọi người hẳn đã biết, Định Lương Hầu lúc này lại dám cùng môn phái của quốc gia khác dây dưa, nếu để cho
đương kim hoàng thượng biết, tất sẽ có cố kỵ, bất quá cái này chỉ là cá
nhỏ, chúng ta nếu có thể tìm cách chứng minh Nhạn Sơn Môn là gian tế
Đông Li quốc phái tới, như vậy......”
Như vậy Định Lương Hầu
cùng Nhạn Sơn Môn đều không có kết quả tốt lành. Nếu hoàng thượng ngờ
vực, chờ Lương Hầu chỉ sợ...... Mọi người hít một ngụm khí lạnh,
một hòn đá ném chết hai con chim.
Văn Ngọc Đang nghe xong hăng hái nói: “Như vậy thật tốt, vừa vặn giúp Kí đại ca báo thù, cái kia như thế nào mới có thể chứng minh Nhạn Sơn Môn là gian tế Đông Li Quốc?”
Lão kí giật mình, trên mặt hiện ra vẻ cảm động.
La Di Ca nói: “Không phải nói Đông Li Quốc đã phái sứ thần đến quốc gia
chúng ta sao? Chỉ cần tìm cách làm cho bọn họ gặp mặt, như vậy chuyện
liền thành.”
Thất Nương nghiêng đầu thầm nghĩ: “Ân, không tồi, tốt nhất làm cho bọn họ đến rồi cũng không biết đối phương là ai, như vậy
càng tuyệt, được, chỉ cần sứ thần Đông Li quốc tới rồi, việc này ta sẽ
an bài, thỉnh Kim đại ca cùng mọi người hỗ trợ làm cầu nối.”
Nàng
đã đoán được tâm tư La Di Ca. Phương pháp tốt nhất đương nhiên là đem
song phương bọn họ thần không biết quỷ không hay dẫn đến. Nhạn Sơn Môn
bên này đương nhiên phải nhờ Ưng Triển phái _ kẻ thù không đợi trời
chung, chỉ cần trong lời nói gia tăng khiêu khích là được, cho nên phải
thỉnh Kim Bất Hoan bọn họ làm trung gian bắc cầu tìm Ưng Triển Phái hỗ
trợ, mà sứ thần Đông Li Quốc...... Nàng cười nói: “La công tử về
sau có thể không còn nhàn rỗi.”
Thanh danh La Di Ca truyền khắp
thiên hạ, nhưng cả nhà hắn bị tịch thu tài sản chém đầu cũng là điều
người đời đều biết, lấy tên tuổi La Di Ca để gặp gỡ, đương nhiên sẽ được các quốc gia khác xem trọng, đến lúc đó chỉ sợ sẽ nhận được không ít
lời mời chào, sứ thần Đông Li quốc chỉ cần có tâm muốn kết giao, vậy
thành.
La Di Ca cùng Thất Nương đối diện cười.
Mọi người vẫn là không hiểu, Văn Ngọc Đang không kiên nhẫn nói: “Các ngươi đang bàn cái gì vậy? Nói mau nói mau......”
Lầu trong viện bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Phượng Vu Phi, ngươi lăn ra
đây cho ta, đừng tưởng rằng trốn ở nơi này, lão tử tìm không được
ngươi.”
Kim Bất Hoan nhướng mày, kinh ngạc nói: “Phượng Hoàng trang Phượng Tam thiếu gia!”
Ai lá gan lớn như vậy, dám hướng Phượng Tam thiếu gia khiêu chiến?
Lầu viện huyên náo nhất thời yên tĩnh lại.
Thời gian gần đây, phần lớn khách của Mễ Hương lâu đều là những người nổi
danh trong giang hồ, vừa nghe đến có người hướng Phượng Tam thiếu gia
khiêu chiến, trong khoảng thời gian ngắn đều lẻn đến cửa sổ lan can xem
náo nhiệt, ngay cả đám người Liễu Kiếm, Kim Bất Hoan cũng không ngoại
lệ, vừa ra cũng đúng lúc nhìn thấy phía bên phải là đệ tử Ưng Triển
Phái, hai bên gật đầu coi như chào hỏi, rồi lại tiếp tục xem náo nhiệt.
Đài cao kia nguyên bản dùng để ca múa biểu diễn, giờ xuất hiện một hán tử
đen nhánh đứng hiên ngang, hắn trán cao mắt sâu, xem ra không phải người Long Giao quốc.
Tầng thứ ba lầu Dực Chẩn truyền ra một thanh âm,
hừ lạnh nói: “Ngươi cho ngươi là cái gì? Bằng ngươi cũng xứng kêu tên
Phượng Tam thiếu gia?”
Dưới lầu người nọ cười lạnh: “Dù hắn là ai, bất quá cũng chỉ là một tên yêu nhân mà thôi.”
Người này tên là Niếp Dương là đại diện Anh Trì Quốc tới kiếm thủ, sư đệ của
hắn hai ngày trước trong lúc vô ý nhìn thấy Phượng Vu Phi, nhất thời
kích động, cư nhiên tiến lên nói cái gì quý mến linh tinh, lập tức đã bị Phượng Vu Phi chặt đứt gân tay gân chân. Sư đệ thành phế nhân, Niếp
Dương sao có thể chịu để yên, hắn đã nhiều ngày nay đi tìm Phượng Vu
Phi, rốt cuộc cũng biết được tin tìm đến Mễ Hương lâu.
Lời hắn vừa nói ra, mọi người lại hít một ngụm khí lớn.
Người này muốn chết sao? Người nào không biết Phượng Tam thiếu gia là cao thủ trong số sát thủ, nam nhân biến thái (lời này tất nhiên không ai dám
nói ra), chọc hắn tương lai tắt thở lúc nào cũng không biết.
Một
giọng nam cực phú từ âm lười biếng nói: “Chỉ bằng những lời này của
ngươi, ta cho ngươi sống lâu thêm một chút.” Thanh âm không lớn, lại
truyền khắp mọi góc Mễ Hương lâu, ngay cả đại sảnh phía trước cũng nghe
được không sót chữ nào, đại sảnh huyên náo mơ hồ cũng dần dần yên tĩnh
lại.
Sống lâu thêm một chút – đó chẳng phải nói sống không bằng chết, đáy lòng mọi người không khỏi rùng mình.
Chỉ có Văn Ngọc Đang nghe được thanh âm này, đột nhiên biến sắc: “Hái hoa tặc!”
Những người khác đều tập trung ở cửa sổ, đang chú ý động tĩnh bên ngoài, một
tiếng này của nàng vang lên trong phòng chỉ có Thất Nương cùng La Di Ca
nghe được. Thất Nương sửng sốt, trong lòng cười thầm, nguyên lai gốc hoa đào này lại lớn như vậy a!
Nàng mặc dù không biết phượng Tam
thiếu gia là ai? Nhưng là nàng thấy những người đứng chờ mỗi người đều
thật cẩn thận, không hỏi cũng biết người này nhất định có lai lịch lớn.
La Di Ca thân mình chấn động, hắn đã nghe qua lão kí kể chuyện một môn một trang tam đại phái, tự nhiên biết Phượng Tam thiếu gia này là ai, nhưng là hắn vạn lần không ngờ người khinh bạc Văn Ngọc Đang lại chính là
hắn!
Hắn rốt cuộc làm sao biết A Đang, vì sao nhìn thần sắc A Đang lại giống như không biết hắn. La Di Ca như trước ngồi ở ghế bất động
thanh sắc nghe động tĩnh bên ngoài.
Niếp Dương nghe sư đệ kể lại,
chỉ biết Phượng Tam thiếu gia là một tuyệt sắc mỹ nhân, lại không dự
đoán được người kia tuổi còn trẻ mà nội công đã thâm hậu như vậy. Chính
là Mạc Minh Đức của Nhạn Sơn Môn nghe được thanh âm này, cũng thu lại
tâm tính xem cuộc vui, âm thầm đánh giá thực lực của Phượng Vu Phi. Chỉ
sợ...... Còn cao hơn mình, hắn âm thầm suy nghĩ.
Văn Ngọc
Đang nghiến răng nghiến lợi chen chúc chiếm một vị trí tốt ngoài lan
can, nàng muốn hảo hảo xem bộ dạng cái tên hái hoa tặc chết tiệt kia,
sau đó chuẩn bị tốt...... Đi thiến hắn.
Mọi người nhất thời
hoa mắt, nhìn chằm chằm vào một đạo nhân ảnh phóng ra từ lầu Dực Chẩn,
bay nhanh đánh về phía Niếp Dương. Niếp Dương đã biết qua về nội lực
kinh người của Phượng Vu Phi, sớm có chuẩn bị, thấy hắn thế tới rào rạt, lập tức nhảy sang bên cạnh một bước tránh đi mũi nhọn, rút vỏ kiếm,
kiếm giống như du long đâm tới.
Phượng Vu Phi thân hình trên không trung uốn éo, mũi chân chếch nghiêng điểm trên thân kiếm Niếp Dương,
mượn lực lùi về phía sau khẽ trở mình, thân mình vừa rời xuống, chân
phải liền quét ngang...... Mọi người chỉ thấy bóng dáng Phượng Vu
Phi càng lúc càng mau, chỉ nghe được tiếng gió sắc bén làm cho người ta
sợ hãi......”Đương”, kiếm của Niếp Dương cắm xuống đất, người đứng
thẳng tắp, một giây đồng hồ sau, cơ thể ngã về phía sau......
“Ta nói rồi sẽ cho ngươi sống lâu một chút, cho nên ngươi yên tâm, ngươi có thể cùng sư đệ ngươi làm bạn đi.” Thanh âm rơi xuống, người đã đến tiền sảnh.
A a a! Người đâu! Văn Ngọc Đang vịn lấy lan can mắt choáng
váng. Động tác bọn họ nhanh như thỏ, Văn Ngọc Đang căn bản nhìn không rõ bộ dạng Phượng Vu Phi, vốn định chờ bọn hắn đánh xong sẽ nhìn kỹ, nào
ngờ Phượng Vu Phi đánh xong bỏ chạy...... Kết quả vẫn là không
thấy rõ!
Chẳng lẽ Niếp Dương cũng bị đánh gãy tay chân? Mọi người
thấy Phượng Vu Phi đã đi không còn thấy bóng dáng, chen chúc tới xem
thương thế Niếp Dương. Đem Niếp Dương lật lại mới hoảng sợ – xương sống
vỡ làm ba khối, hắn quả nhiên có thể sống thật lâu......
Mọi
người một lần nữa trở về phòng ăn cơm, sôi nổi thảo luận về chuyện vừa
phát sinh, Văn Ngọc Đang thực không có tâm trạng, nàng rốt cục nhịn
không được hỏi: “Phượng Vu Phi rốt cuộc có bộ dạng thế nào?”
Trên bàn một mảnh im lặng.
Lão kí, Trương Vô Ba chưa thấy qua nên không biết, mà Kim Bất Hoan bọn họ...... Bọn họ ngươi nhìn ta ta xem ngươi, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói: “Thực nam nhân!”
Thực nam nhân? Nói gì vậy? Hắn vốn chính là nam nhân a! Văn Ngọc Đang trừng mắt Kim Bất Hoan.
Nói đùa, ai dám mở miệng nói phượng Tam thiếu gia giống nữ nhân, một lời
vừa nói ra, người có lẽ đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi, bọn họ còn muốn
ngắm những mỹ nữ chân chính, hưởng thụ nhiều phong cảnh nhân gian, mới
không cần tự tìm cái chết, Kim Bất Hoan nhiệt tình kêu mọi người dùng
bữa, coi như không phát hiện tầm mắt Văn Ngọc Đang.
Cái này đừng
nói La Di Ca bọn họ, ngay cả Trương Vô Ba là tiểu tử hậu tri hậu giác
cũng phát giác không đúng, chẳng lẽ...... Phượng Tam thiếu gia
không giống người? Hay là...... Bộ dạng quá khó nhìn?
Mọi
người tâm tư khác nhau, trên bàn cơm nóng hôi hổi, Văn Ngọc Đang không
tình nguyện thu hồi tầm mắt đem chiếc đũa hướng thịt bò......
Lầu trong viện có người la to: “Phượng Tam thiếu gia cùng Giang Uông Dương ở phía trước đánh nhau, có trò hay rồi!”
Mọi người trước mắt nhoáng lên một cái, Văn Ngọc Đang đã không thấy tăm hơi.
Lúc này đây...... Văn Ngọc Đang cắn răng, nàng nhất định phải bắt được hắn.
Phượng Vu Phi nhìn chằm chằm Giang Uông Dương đương trợn mắt phía trước, sao hắn không dứt a!
Giang Uông Dương là người ra sao vậy?
Giang Uông Dương là tiền tam sát thủ trong Phượng Hoàng bảng của Phượng Hoàng trang. Chính là tiền tam, bởi vì không ai biết ba người bọn họ rốt cuộc ai là đệ mấy, chính bọn họ cũng không biết. Bảng xếp hạng sát thủ này
Phượng Vu Phi không quan tâm, nhưng là Giang Uông Dương vẫn muốn biết
hắn rốt cuộc xếp hạng đệ mấy, cho nên chỉ cần có cơ hội hắn sẽ quấn lấy
bọn họ tỉ thí. Thế nhưng bọn họ một người so với một người chuồn còn
nhanh hơn, hôm nay thật vất vả mới gặp được Phượng Vu Phi, hắn sao có
thể buông tha.
Phượng Vu Phi thân mình vừa trượt, Giang Uông Dương như hình với bóng dính chặt, chờ Phượng Vu Phi dừng hắn cũng dừng,
không ngờ Phượng Vu Phi vẫn ở phía trước.
“Ngươi liền bỏ tư tưởng
này đi.” Muốn chạy, không có cửa đâu, Giang Uông Dương nhìn người vây
xem càng đến càng nhiều, đám người càng đông hắn cười càng lớn, giờ xem
ngươi còn chạy hướng nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...