Lần đó Thất Nương gặp chuyện không may, hắn bị đánh trọng thương, để Lưu
Trường Khanh đỡ lo lắng, nàng mỗi ngày đều phải lấy tin tức từ phía ca
ca báo lại với Lưu thúc thúc, sau lại đi chăm sóc hắn. Hắn nằm liệt
giường hơn 10 ngày mới có thể bước xuống, nhưng điều đó cũng không khiến hắn lo lắng bằng những tin tức của Thất Nương. Trừ khi nghe nàng truyền lại tin tức của Thất Nương, mỗi ngày tổng số lời hắn nói còn không lên
đến chục câu.
Ngày ấy nàng lại đi gặp hắn. Ngoài việc
biết được Thất Nương ở ngoài thành trăm dặm bị bắt đi thì không có tin
tức gì khác, hắn nghe xong như trước trầm mặt không nói. Mỗi khi như
vậy, Văn Ngọc Đang lại muốn mắng chửi người, không khí âm dương bát quái như vậy khiến nàng cảm thấy không được thoải mái. Hiện giờ trong phòng
trừ hắn và nàng ra, đến cả thư đồng Thiên Nhai của hắn và nha hoàn hầu
hạ nàng cũng đều chờ ở bên ngoài, hiển nhiên cũng bởi vì không khí bất
thường trong phòng này. Ngày ấy nàng rốt cuộc nhịn không được, đem tất
cả người trong viện của hắn đuổi đến tiểu viện, phát cáu trừng mắt nhìn
thẳng hắn.
“Lưu Thành Hề, huynh đây là cái bộ dạng gì
vậy, nếu không phải vì huynh, Thất Nương có thể xảy ra chuyện gì? Huynh
mệt bằng đại ca của ta không, bọn họ bôn ba mấy ngày liền, mọi người
cũng theo đó mà lo lắng, hãi hùng, còn huynh ở đây khỏe rồi, lại suốt
ngày bày ra cái vẻ mặt âm u như người khác thiếu nợ huynh vậy!”
Lưu Thành Hề vẫn không nói một lời.
Nàng giận dữ lại nói: “Huynh không nói tưởng là người khác không biết sao?
Huynh trói Thất Nương lại vì huynh thích tỷ ấy có phải hay không? Lưu
Thành Hề huynh có còn là nam nhân hay không? Đại trượng phu dám yêu dám
hận dám làm dám chịu, huynh nếu thích Thất Nương thì phải đi nói với tỷ
ấy! Vì sao làm ra những hành vi đáng xấu hổ như vậy cũng không dám đối
mặt? Huynh làm như vậy vì sợ Thất Nương cự tuyệt huynh phải không? Huynh biết người Thất Nương yêu là đại ca ta nên không dám nói có phải hay
không….”
Đang nói chợt dừng lại, nàng trợn mắt nhìn Lưu Thành Hề.
Từng giọt lệ đang rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, hắn khóc! Nàng
ngây ra không cử động. Phụ thân cùng đại ca là quân nhân, quân nhân đổ
máu không đổ lệ, cho dù Lưu Thanh Hề thanh tú như nữ nhân nhưng hắn cũng là nam nhân. Nước mắt đau thương vô thanh vô tức chảy xuống làm nàng
kinh ngạc không biết phải làm sao, Văn Ngọc Đang chưa từng thấy qua biểu cảm như vậy.
“Muội cho rằng ta chưa từng sao?” Âm điệu
hắn nặng trĩu, một đôi tinh mâu thẳng tắp nhằm vào nàng, làm cho nàng
thấy rõ trong con ngươi kia có biết bao đau đớn, “Người nàng biết đầu
tiên là ta, cùng nàng ở chung lâu nhất là ta, người vốn có khả năng nhất là ta… Thế nhưng nàng lại khăng khăng… là muội muội của ta.”
Hai tiếng muội muội từ miệng hắn phát ra giống như pha lẫn một nỗi tuyệt vọng từ sâu trong đáy lòng.
“Nhưng, tỷ ấy không phải thân muội muội của huynh!” Văn Ngọc Đang ngơ ngác nhìn hắn lẩm bẩm nói. (muội muội ruột thịt)
“A… Thế nhưng nàng vẫn là muội muội của ta. Trên đời này có biết bao kẻ
cường đạo làm việc xấu xa hạ lưu với nữ nhân, mà ta… Chỉ bởi vì nàng là
muội muội trên danh nghĩa của ta, trên lưng đã mang tội danh loạn luân,
đời này điều ta muốn nhất chính là Thất Nương, nếu có thể ở cùng 1 chỗ
với nàng, hiệu buôn Lưu gia tính là cái gì? Thật sự là châm chọc, chỗ
dữa vững chắc của ta là gia tộc, bản thân ta bị trói buộc, bởi vì nó, ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, không ở lại kết quả là đem cơ hội nhường cho đại ca muội, Văn Ngọc Đang, nếu lúc trước ta không rời Đan Phượng
thành, đại ca muội chưa chắc có cơ hội lấy Thất nương, chưa hẳn có cơ
hội…” Giống như thứ đã ở trong tay mình lại có thể bởi vì sơ suất mà làm rơi, cái loại hối hận này làm cho hắn càng đau. Mỗi nụ cười, mỗi cái
nhăn mặt của Thất Nương, từng biểu cảm không hề giả dối của nàng, từng
đêm dày vò hắn.
Văn Ngọc Đang im lặng, Lưu Thành Hề nói
không sai, nếu lúc trước hắn không đi, ai có thể cam đoan hắn sẽ không
làm Thất Nương động tâm. Xét về gia cảnh, tướng mạo hắn không hề kém đại ca, nói thế nào ở Long thành cũng rất nhiều cô nương để ý, nhưng…
“Nhưng là mặc kệ huynh nói thế nào, Thất Nương hiện giờ chỉ yêu đại ca ta,
người nàng muốn lấy cũng chỉ có đại ca ta, đây là sự thật”, trong lòng
có chút chua xót, nhưng nàng vẫn phải kiên quyết nói ra, “Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có hội hận cũng không ích gì, Lưu Thành Hề huynh buông tay đi.”
Cũng buông tha cho chính mình.
“Nàng là Thất Nương…” Hắn
nhẹ giọng nhớ kỹ tên Thất Nương, giống như nghĩ ra điều gì, nghiêng đầu
đôi mắt ôn nhu như nước, biết rõ là đau lại cứ si ngốc không buông ra,
nước mắt của hắn đã khô, đôi con ngươi như lửa sâu kín thâm trầm, môi
nhẹ nhàng nói: “Ta sao có thể buông tay… Hơn nữa vì cái gì ta phải buông tay, ta chỉ bất quá làm theo những gì ta muốn,” mâu trung lộ ra kiên
định, cười khẽ, làm nội tâm Văn Ngọc Đang co rút, cảm giác thật kỳ quái, “A Đang, ta không giống muội, có thể nhìn người mình thích lấy người
khác, ta không có vĩ đại như vậy, có thể dễ dàng buông tay để đối phương hạnh phúc, ta không làm được! Ta thích nàng, mặc kệ nàng có làm thê tử
làm mẹ người khác ta cũng không buông tay, ta không buông tay, cũng
không muốn buông tay.”
Hắn nói trắng ra như vậy làm Văn Ngọc Đang nghe mà ngây người.
Đáy mắt quyết tuyệt có cả vẻ điên cuồng, cười châm biếm…
…Nụ cười kia… Không tự chủ được, nàng cố gắng đè nén trái tim đang đập kịch liệt.
Cho tới hôm nay nàng cũng không hiểu được, rõ ràng nam nhân đang rơi lệ
trước mắt nàng được xem là hành xử độc ác, vì cái gì nàng ngược lại bị
Lưu Thành Hề hấp dẫn? Hơn nữa nam nhân này còn tuyên bố thích nữ nhân
khác. Nếu là trước đây Văn Ngọc Đang nhất định không làm chuyện như vậy. Ngay cả La Di Ca nàng thầm mến mười năm cũng có thể sau một đêm say
tiêu sái buông tay, vậy mà giờ lại muốn đào một cái hố khác, cái hố kia
rành rành ngay trước mắt nàng.
Lại càng không hiểu được
chính là, Lưu Thành Hề và nàng rốt cuộc tính là loại quan hệ gì? Có lẽ
bởi vì nàng biết tâm sự của hắn, có lẽ là vì tìm nơi phát tiết, có lẽ
bởi vì cá tính nàng giống nam nhân, dù sao thì từ sau chuyện đó Lưu
Thành Hề đối với nàng trái lại không giống những người khác trong nhà.
Phải biết rằng sau khi Thất Nương xảy ra chuyện, hắn đối với phụ thân
nói chuyện cũng hờ hững có lễ như người xa lạ.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn dưới ánh đèn đối chiếu sổ sách, gương mặt tuấn tú khẽ cau mày, thong thả lật xem.
Nàng không tin Lưu Thành Hề đối với nàng một chút tình cảm cũng không có.
Ngay cả Lưu thúc thúc, Giang bá gác cổng, bọn họ cũng nhìn ra được, hắn
làm sao có thể không nhận ra? Hỏi đi, cùng lắm thì coi hắn như La Di Ca, còn tốt hơn cứ nửa vời như vậy.
” Lưu Thành Hề, huynh…” Nhìn Lưu
Thành Hề ngẩng đầu lộ vẻ thắc mắc, lời vừa đến miệng lại chuyển thành,
“Lưu thúc thúc muốn muội đưa Vô Ngữ lên núi, huynh đi không?”
“Không đi.” Hắn trả lời dứt khoát.
Bởi vì trong lòng có quỷ, nàng có chút nôn nóng, tâm phiền ý loạn.
“Ba”, nàng một phen vỗ vào quyển sách của hắn, không cho hắn tiếp tục, “Huynh sợ sao? Huynh vẫn còn sợ đi gặp Thất Nương? Bởi vì sợ tỷ ấy vì chuyện
năm đó ghét huynh?”
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn hắn.
“Không
đi không phải không muốn đi,” Lưu Thành Hề bình tĩnh nói, ” Nếu như
không có cơ hội mang nàng đi, như vậy ta tình nguyện không đi, khi nào
ta có năng lực mang nàng đi ta sẽ gặp nàng, hoặc còn có 1 trường hợp,
Thất Nương tự nguyện rời khỏi Tử Ngọ Sơn, nếu Văn Ngọc Hổ ủy khuất nàng, thì muội nói với Thất Nương, ta sẽ đi đón nàng.”
Trải qua nhiều năm, hắn đã trở nên ẩn nhẫn.
Thấy hắn ở trước mặt nàng không chút nào kiêng kị, nàng hổn hển: “Lưu Thành
Hề, chẳng lẽ trong mắt huynh không nhìn thấy nữ nhân nào khác hay sao?”
Tỷ như — muội a!
Mắt hắn không gợn sóng nhìn nàng: “Không thấy.”
Nàng tức hộc máu. Cho dù hành vi cử chỉ của nàng có chút tùy tiện, ăn nói
thô lỗ không văn hoa, nhưng cần khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người
có dáng người, đích thực cũng là một mỹ nữ. Tốt xấu gì năm đó nàng cũng
đứng đầu Bách Hoa Yến! Hắn cư nhiên không coi nàng là nữ nhân? Tức chết
nàng!
Nàng còn đang muốn tranh cãi cùng hắn thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Thiếu gia, Giang quản sự cầu kiến.”
“Mời vào.”
Giang Ngư đã tiếp nhận từ tay Trần Cương chức vụ quản sự hiệu buôn ám tự Lưu
gia ở Long thành, trễ như này còn vội vàng tìm đến Lưu Thành Hề, tất
nhiên là có chuyện quan trọng.
Hiệu buôn ám tự Lưu gia hiện có Đại Trân Phường đang giữ độc quyền về châu báu, ngọc khí, hôm nay Đại Trân
Phường đón tiếp một vị khách vô cùng khó hiệu, không chịu cùng chưởng
quầy nói chuyện, cố ý muốn gặp lão bản, phải lén trao đổi, chưởng quầy
thấy hắn ra tay thưởng hào phóng, sợ lỡ mất vị khách lớn, mời Giang Ngư
đến nói chuyện. Người này bày tỏ mình có một dị bảo hy vọng Đại Trân
Phường hỗ trợ.
“Giúp hắn bán đấu giá?” Lưu Thành Hề kinh ngạc.
“Không sai, vật ấy vô giá, thuộc hạ không dám một mình đáp ứng, nói với hắn
phải suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục, cho nên đặc biệt đến xin chỉ thị của thiếu gia.”
Đoán được người
này sở dĩ đem nó đến nhờ Đại Trân Phường hỗ trợ, hơn phân nửa nguyên
nhân nhất định vì Đại Trân Phường là nơi giữ trân bảo uy tín nhất trong
thành, nếu bọn họ còn không dám, những nơi khác chắc chắn không muốn
nhận.
“Đồ vật đó là gì?” Văn Ngọc Đang cũng nổi hứng thú.
“Băng Ngọc Linh Lung.”
“Cái gì?” Lưu Thành Hề cùng Văn Ngọc Đang đồng thời thất thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...