Lăng Tử Yên biết là, Kỳ Minh Viễn nhất định là đã nghe thấy những lời trước đây cô nói với Lạc Thanh Nhã
"Uhm, em nghe thấy rồi, nhưng anh tin tưởng em, cô ta nhất định là đã nói gì đó khiến em hiểu lầm." Kỳ Minh Viễn tin tưởng cô, năm đó chính là bởi vì anh thiếu niềm tin, nên anh đã mất đi cô năm năm, cho nên bây giờ bất luận cô nói cái gì, cô có làm gì, anh cũng đều nhất mực tin tưởng cô nhất định là có lý do của mình!
“Anh muốn biết cô ta nói gì không?” Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, hai mắt đỏ hoe, cả người nhìn rất uất ức.
"Cái này không quan trọng." Kỳ Minh Viễn không có chút hứng thú nào: "Anh chỉ muốn biết em sao lại không vui, đây mới là việc thất trách của anh, vợ của anh, phải vui vẻ lạc quan."
"Cô ta nói, cô ta thích..." Lăng Tử Yên do dự, rốt cuộc có nên nói cho Kỳ Minh Viễn biết hay không, chuyện Lạc Thanh Nhã vẫn luôn thích anh.
Nếu như cô nói ra rồi, anh sẽ bởi vì thế mà thích Lạc Thanh Nhã không.
Dù sao nhìn hai người bọn họ cũng rất xứng đôi, có sở thích giống nhau, Lạc Thanh Nhã lại là cánh tay trái cánh tay phải của anh nữa, năng lực công việc lại mạnh, trên việc làm ăn giúp đỡ anh rất nhiều.
Còn cô thì...
Lăng Tử Yên cảm thấy, mặc dù bản thân không có gì để so sánh với Lạc Thanh Nhã.
"Sao?" Kỳ Dù nhìn cô rất lâu không nói, tò mò nhìn cô, rốt cuộc Lạc Thanh Nhã đã nói gì với cô rồi, khiến cho một người lương thiện như cô, cũng mở miệng chửi người, người bị chửi lại chính là Lạc Thanh Nhã, anh nhớ rất là rõ, còn người của Lạc Thanh Nhã, không phải loại người dễ khiến người ta chửi.
"Kỳ Minh Viễn, em có thể hỏi anh một vấn đề có được không?" Lăng Tử Yên trầm tư rất lâu, mới lấy hết can đảm hỏi Kỳ Minh Viễn.
"Được nhiên được rồi." Anh cười nói.
Nắm chặt đôi tay nhỏ của cô: "Muốn hỏi gì cũng được!"
Bộ dạng anh rất kiên nhẫn đợi cô đặt vấn đề hỏi anh.
"Anh đã từng thích cô Lạc qua chưa?" Lăng Tử Yên hỏi xong lại giải thích một câu: "Cái thích mà em nói không phải cái thích giữa bạn bè với nhau, mà là tình cảm nam và nữ."
"Cô ta không phải loại có thể khiến trái tim anh rung động, anh và cô ta chỉ là bạn bè, cả đời này, cũng chỉ có thể là bạn bè, không thể nào vượt qua mức tình cảm bạn bè được." Trong lòng Kỳ Minh Viễn dưng lên một trận ngọt ngào, con nhóc này đang e dè mối quan hệ giữa anh và Lạc Thanh Nhã sao?
Anh có thể nào lý giải là, cô đang ghen rồi đúng không.
Bởi vì quan tâm anh, cho nên ghen rồi.
"Nhưng cô ta xinh đẹp như vậy, dáng người lại đẹp!" Khi Lăng Tử Yên lau người cho Lạc Thanh Nhã đang chú ý đến dáng người của cô, cái eo đó, thon đến không thể dùng lời nào để nói được, trên người chút mở cũng không có, bụng lại còn cơ bụng nữa, vóc dáng này, thật sự quá đẹp.
Một người phụ nữ có nhang sắc như một nữ thần, là đàn ông thì ai cũng sẽ thích!
"Cô ta có tốt đến đâu cũng là chuyện của cô ta, trong mắt của anh, em mới là đẹp nhất!" Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô vào trong lòng.
"Vợ ơi, em ghen rồi hả, có thể lâu lâu ghen một chút, nhưng không được khóc, nhìn thấy em khóc, anh thật sự rất đau lòng."
"Đau lòng? Anh thật sự sẽ đau lòng vì em sao?" Hiện tại Lăng Tử Yên không tin tưởng lời của anh nói rồi, người đàn ông này nói ra những lời ngon tiếng ngọt mặt không đỏ tim không loạn nhịp, nếu là trước đây đương nhiên khiến cô không chút nghi ngờ mà tin tưởng, nhưng hiện tại cô lại có chút không tin tưởng và lời ngon tiếng ngọt của anh rồi.
Bởi vì cô biết năm năm trước cô biết anh thích một người con gái, mà người con gái đó, không phải là cô.
"Đương nhiên rồi!" Kỳ Minh Viễn vô cùng khẳng định.
"Nhưng đêm này em dường như nghe thấy cô Lạc nói, anh thích một người con gái khác, anh thích cô ấy năm năm rồi, năm năm nay anh vẫn luôn ở nước ngoài tìm kiếm cô ấy!" Yên Lăng lấy hết dũng khí hỏi anh một vấn đề, sau khi hỏi xong, giống như một cô gái nhỏ làm sai chuyện gì đó, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Anh chính là đang tìm em đó!" Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, cảm thấy bộ dạng này của cô thật sự quá đáng yêu, đưa tay ra nâng cằm cô lên.
"Vợ ơi, năm năm nay, anh chính là đang tìm vợ đó!"
"Gạt người ta!" Lăng Tử Yên trong lòng ngọt ngào, tuy nhiên không dám tin vào lời anh nói, cô không thể nào ngăn được sự vui sướng trong lòng mình, nhưng trên mặt vẫn cứ thể hiện biểu cảm không dám tin.
"Năm năm trước em vốn dĩ là không quen biết anh."
Đôi mắt Kỳ Minh Viễn thoáng qua một chút tự trách, anh đau xót thương cô vào lòng.
"Tử Yên, năm năm qua anh đi tìm vợ.
cái gì mà trong lòng đã có người thích năm năm cũng chỉ là tin đồn, năm năm trước anh muốn kết hôn, nhưng lại không tìm được người thích hộp, cho nên nhân lúc làm việc, đã ở khắp nơi trên thế giới tìm kiếm, cuối cùng anh phát hiện anh thích người như em vậy, đêm hôm đó em một đi trên con đường lớn, mặc áo cưới, rất xinh đẹp, anh vừa nhìn đã yêu..."
"Nếu nói như vậy, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên!" Lăng Tử Yên trong lòng mừng rỡ, hóa ra cái gì mà anh đã thích người phụ nữ nào đó năm năm chỉ là tin đồn thôi, anh đối với mới chính là vừa nhìn đã yêu!
"Đương nhiên." Kỳ Minh Viễn nhướng mày nhìn cô.
"Người duy nhất khiến anh động lòng, chính là em, đến đây chúng ta hôn nhau một cái nhé!"
Dứt lời, liền nâng cầm dưới cô lên, khóa nhẹ đôi môi của cô.
Sự nghi ngờ của Lăng Tử Yên đối với anh, từ từ đã biến mất ở trong nụ hôn đó, Kỳ Minh Viễn càng hôn càng càn rỡ, lúc đầu cô có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng bị anh khiêu khích khiến cô cũng đáp lại, hai người nằm trên sô pha, không thể tách rời.
Biết được bàn tay của Kỳ Minh Viễn đang luồn vào trong quần áo của mình, Lăng Tử Yên mới bừng tỉnh, nghĩ rằng cô còn chưa tắm, vội vàng nắm lấy tay anh: "Em còn chưa tắm."
Thanh âm ấm ức uy khuất, lọt vào trong tai Kỳ Minh Viễn, anh hận không thể trực tiếp quật ngã cô.
Lại nghĩ đến đêm nay là đêm đầu tiên cô trong trạng thái tỉnh táo, cô nhất định muốn có một ký ức đẹp đẽ, anh càng muốn bản thân mình buông cô ra.
"Ngoan, đi tắm nha."
"Vậy em đi tắm trước nha!" Lăng Tử Yên từ trên sô pha ngồi dậy, không cẩn thận liếc nhìn anh, Lăng Tử Yên đương nhiên biết đó là ý gì, trong giấy lát đỏ mặt lại, liền vội vàng chạy vào nhà tắm, sau đó nhưng tiếng cười đó có chút khàn khàn của Kỳ Minh Viễn, tràn đầy mê hoặc!
Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn quần áo của mình chút, bên trên còn vương chút nước mắt và nước mũi của cô, anh bất lực lắc đầu, anh đứng dậy, đi vào phòng chứa đồ lấy ra một áo ngủ, quyết định lên phòng dành cho khách tắm một chút, tắm thật sạch sẽ, vợ anh mới thích chứ!
Bởi vì phòng khách phía trước đã cho Lạc Thanh Nhã nghỉ ngơi, nên Kỳ Minh Viễn đi vào phòng trong cùng tắm rửa cẩn thận một lần nữa, sau đó mặc chiếc áo ngủ màu xanh hoàng gia đi ra, sau đó mở cửa phòng khách liền nhìn thấy Lạc Thanh Nhã.
bước ra từ một căn phòng dành cho khách trong bộ áo ngủ màu trắng.
“Kỳ Minh Viễn, chúng ta nói chuyện đi!” Lạc Thanh Nhã đang cố ý đợi Kỳ Minh Viễn, cô ta đã tắm từ lâu, nhưng cô ta không đóng chặt cửa phòng khách, vốn dĩ cô ta không mong đợi anh sẽ đến, nhưng cô ta Không ngờ cô ta vẫn nghe thấy tiếng bước chân đi lên, cô ta cũng quá quen với tiếng bước chân của anh nên đứng đợi sau cánh cửa, nghe thấy tiếng bước chân ông chủ đang đi đến mở cửa, cô ta biết anh muốn đi xuống, nên mở cửa chờ sẵn chặn anh lại.
"Đêm nay rốt cuộc là chuyện gì thế?" Kỳ Minh Viễn nghĩ đến phản vừa rồi của cô vợ bé nhỏ của anh, anh biết, nhất định là Lạc Thanh Nhã đã cố tình nói gì đó, khiến vợ anh hiểu lầm rồi.
"Hả?" Lạc Thanh Nhã tỏ ra nghi ngờ nhìn Kỳ Minh Viễn, bộ dạng không hiểu nhìn anh.
"Tử Yên, vợ tôi rất đơn thuần lương thiện, nói chuyện cũng sẽ không vòng vo, nhưng em ấy không phải là con ngốc, càng không vô duyên vô cơ mắng người." Kỳ Minh Viễn kiên nhẫn giải thích.
Hóa ra anh lại tin cô ấy đến như vậy sao?
Lạc Thanh Nhã trong lòng có chút chua xót, trước đây anh rất tin tưởng cô, hiện tại, cô ta lại trở thành đối tượng bị nghi ngờ!
Lăng Tử Yên, tôi và cô không đội trời chung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...