“Được rồi, không đùa anh nữa, coi bộ dạng của anh kìa, tôi là nữ, có thể làm gì vợ anh được chứ?” Ngải Tịnh Kỳ bị bộ dạng nhíu mày của Kỳ Minh Viễn chọc cười, cô ấy kéo Lăng Tử Yên qua, rất nghịch ngợm nói một câu: “Chú Kỳ tạm biệt!”
Lăng Tử Yên thấy thế cũng dấy lên ý trêu đùa, vừa để mặc Ngải Tịnh Kỳ kéo mình đi về trước, vừa quay đầu vẫy tay với Kỳ Minh Viễn, cũng nói một câu: “Chú Kỳ tạm biệt!”
Kỳ Minh Viễn nhíu mày, sờ mặt mình theo bản năng, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng, anh rất già rất già rất già sao?
“Tối nay sẽ xử lý em sau.” Kỳ Minh Viễn nheo mắt lại, trong đôi mắt hiện lên chút nguy hiểm.
Lăng Tử Yên không sợ hãi chút nào, vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, nghênh ngang mà đi.
Kỳ Minh Viễn lái xe theo một lát, cuối cùng đến một đoạn đường thì rẽ, chỉ gọi cho Lăng Tử Yên: “Chú ý an toàn, trong ví tiền em anh đã bỏ một tấm thẻ, ký tên em là được!”
“Được, em biết rồi, buổi tối gặp.” Lăng Tử Yên tạm biệt anh, trong lòng cảm động vì sự săn sóc của anh.
“Buổi tối gặp!” Anh cúp điện thoại, đã bắt đầu nhớ cô rồi.
Lăng Tử Yên và Ngải Tịnh Kỳ thuê xe tới trung tâm thương mại phồn hoa nhất Đông Thành, một đường vui chơi giải trí, trò chuyện những chuyện xảy ra trong hai ngày nay.
“Nhưng mà cha Kỳ Minh Viễn rất thích mình, mẹ anh ấy hẳn là tiếp nhận mình.
Cậu ấy à, hai ngày nay bận gì thế? Có phải quen người nào rồi không?” Lăng Tử Yên hiểu rất rõ Ngải Tịnh Kỳ, cô ấy vì diễn thường giả dạng làm học sinh, yêu đương với một số người trẻ tuổi.
Mặt cô ấy khác với Lăng Tử Yên, cho dù trang điểm thế nào, non nớt trên mặt Lăng Tử Yên khó mà che giấu, nhưng Ngải Tịnh Kỳ chỉ cần không trang điểm, cộng thêm bảo dưỡng thích hợp, hai mươi ba tuổi nhìn y như học sinh mười tám mười chín tuổi.
Bởi vậy cô ấy thường giả dạng mình là học sinh cấp ba mới tốt nghiệp, đi làm quen một số nam sinh ngây ngô, hẹn hò với bọn họ, tích lũy một số kinh nghiệm.
Bởi vì tuổi không lớn, bởi vậy ngoại trừ hôn môi nắm tay ra, không phát triển đến bước chơi trò người lớn.
Cho nên Lăng Tử Yên chỉ nghĩ có phải Ngải Tịnh Kỳ tìm được bạn trai mới rồi không.
“Có một người, nhưng mà bây giờ chị đây có chút động lòng thật rồi.” Vẻ mặt Ngải Tịnh Kỳ thần bí nói.
“Là ai thế? Hửm?” Lăng Tử Yên tràn ngập hứng thú với lời nói của Ngải Tịnh Kỳ, rất muốn biết rốt cuộc là ai có thể khiến Ngải Tịnh Kỳ thật lòng như vậy.
“Ngoan, đợi mình bắt được anh ấy, mình lại nói cho cậu!” Ngải Tịnh Kỳ vươn tay, làm ra động tác bắt thứ gì đấy, biểu cảm vô cùng tự tin, tin tưởng vững chắc chỉ cần mình ra tay, nhất định sẽ giành thắng lợi.
“Đến lúc đó nhất định phải nói cho mình biết nhé, không được gạt mình đâu!” Lăng Tử Yên nghe thấy lời Ngải Tịnh Kỳ nói, nhất định phải làm quen người Ngải Tịnh Kỳ nhìn trúng mới được.
“Yên tâm, đợi chị đây bắt được anh ấy, sẽ nói với cậu trước tiên!” Một tay của Ngải Tịnh Kỳ ôm lấy Lăng Tử Yên, lúc này mới chú ý tới trên tay Lăng Tử Yên đeo một chiếc nhẫn.
Cô ấy cầm tay cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cưới của Lăng Tử Yên: “Chậc chậc, chất liệu bạch kim này không tệ, vô giá, nhưng mà thợ làm hơi kém một chút.”
Lăng Tử Yên nghe thấy thế, trong lòng lại cảm động, cười tươi khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập hạnh phúc.
“Nhìn biểu cảm xuân tâm nhộn nhạo của cậu, chiếc nhẫn này là anh Kỳ làm đúng không?” Ngải Tịnh Kỳ bày ra bộ dạng ‘cậu không cần nói, mình cũng đoán chính xác’.
“Tịnh Kỳ cậu quá thông minh rồi đấy.” Lăng Tử Yên tâng bốc Ngải Tịnh Kỳ.
“Đó là đương nhiên!” Ngải Tịnh Kỳ gật đầu, vô cùng hài lòng với Kỳ Minh Viễn: “Coi như anh ta thức thời!”
Có thể tìm được bạch kim tốt như vậy, còn tự tay làm nhẫn cho Lăng Tử Yên, phần tâm ý này đúng là hiếm có.
Hai người thuê xe tới trung tâm thương mại phồn hoa nhất Đông Thành, một đường vui chơi giải trí, vừa đi dạo, thuận tiện mua mấy món đồ yêu thích, mua mấy thứ cho Kỳ Minh Viễn, một buổi chiều trôi qua.
Lúc tới bữa tối Kỳ Minh Viễn gọi điện thoại tới, Lăng Tử Yên áy náy nói với anh: “Kỳ Minh Viễn rất xin lỗi, ngày mai Tịnh Kỳ bay tới Châu Sa, cho nên em muốn ăn tối với cậu ấy.
Bữa tối em sẽ không quay về ăn cơm, em đồng ý với anh, mười một giờ tối nhất định sẽ về đến nhà.”
“Được, trước khi quyết định về nhà thì gọi cho anh, anh đi đón em!” Cho dù Kỳ Minh Viễn rất nhớ cô vợ nhỏ, nhưng cũng không muốn phá hủy hưng trí của cô, đành phải đồng ý với cô.
Anh tiếp tục vùi đầu vào trong công việc, nhân lúc cô không ở bên cạnh mình xử lý cho xong công việc, như vậy sẽ có nhiều thời gian ở bên cô hơn.
“Được, khoảng mười giờ em sẽ gọi cho anh!” Lăng Tử Yên nói đến đây, trong lòng hơi áy náy, liền nói với bên kia điện thoại: “Tạm biệt chồng!”
Trong phòng làm việc ở Hương Lan Uyển Kỳ Minh Viễn sửng sốt, sau đó nhếch miệng lên, trong lòng vô cùng đắc ý.
“Tạm biệt, vợ!” Anh nói xong, tâm trạng rất tốt.
Nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh, tâm trạng Lăng Tử Yên càng tốt hơn, cúp điện thoại, nhìn Ngải Tịnh Kỳ bên cạnh.
“Ngọt ngào xong chưa?” Ngải Tịnh Kỳ nháy mắt với Lăng Tử Yên: “Bữa tối chúng ta đi đâu ăn đây?”
“Cậu có thể ăn lẩu được không?” Lăng Tử Yên hỏi ý kiến Ngải Tịnh Kỳ, hai người đều thích cay như mạng, nhưng Ngải Tịnh Kỳ vì liên quan tới công việc, không được ăn thứ gì kích thích, bởi vậy cô không chắc chắn cô ấy có thể ăn được không.
“Đi!” Ngải Tịnh Kỳ mặc kệ nhiều như thế, cô ấy đã tức công ty đủ rồi, đâu quản nhiều như vậy, kéo Lăng Tử Yên muốn đi.
“Phương hướng sai rồi, là bên này!” Lăng Tử Yên vội vàng kéo cô ấy trở về, đi phía chính xác.
Hai người không biết rằng, trong một chiếc xe BMW ở phía sau, Lăng Tuyết Lan đang ngồi ở bên trong, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, ước gì có thể lập tức xuống xe, mua một chai axit sunfuric hất lên mặt bọn họ.
Nhưng cô ta không thể làm thế, không chỉ vì trong tay cô ta không có axi sunfuric, càng vì làm như vậy là phạm pháp, Kỳ Minh Viễn sẽ không tha cho cô ta.
Bây giờ cô ta còn muốn Lăng Tử Yên xuống địa phủ, chỉ có thể có một biện pháp, mượn đao giết người!
Như vậy tối nay, cô ta có thể mượn đao ai đây?
Lăng Tuyết Lan lập tức nghĩ tới một quần thể, fan, fan của Ngải Tịnh Kỳ!
“Ha ha ha...” Bỗng nhiên Lăng Tuyết Lan dựa sát vào lưng ghế, cười vô cùng tùy ý: “Ngải Tịnh Kỳ, cô nghĩ rằng Diệp Hạ Vũ nói chuyện giúp cô, thì cô không cần sợ sao? Fan, đều rất điên cuồng!”
Lăng Tuyết Lan cười, sau đó mở tấm ngăn ghế sau và ghế trước, nói với tài xế: “Tài xế, đi theo hai cô gái nắm tay phía trước!”
“Vâng, cô Lăng!” Lái xe nghe thấy thế khởi động xe, chậm rãi theo sau Lăng Tử Yên và Ngải Tịnh Kỳ!
“Tách tách tách tác...”
Lúc Ngải Tịnh Kỳ và Lăng Tử Yên sắp tiến vào quán lẩu kia, Lăng Tuyết Lan vội vàng dùng di động chụp mấy bức ảnh, bao gồm bảng hiệu quán lẩu cùng với địa chỉ, sau đó đăng lên nhóm fan của Ngải Tịnh Kỳ, gửi ảnh chụp vào trong nhóm.
Ảnh chụp có bóng lưng Lăng Tử Yên và Ngải Tịnh Kỳ, cũng có chính diện, vội vàng nhìn thoáng qua có lẽ không nhìn ra được, nhưng nhìn kỹ ảnh chụp, fan nhất định sẽ nhận ra cô gái trong ảnh là Ngải Tịnh Kỳ.
“Bây giờ tôi đang ăn ở quán lẩu này, nhìn thấy Ái Kỳ ở ngoài trông thật trẻ tuổi, nhìn còn ít tuổi hơn cả tôi!” Lăng Tuyết Lan gửi hình ảnh xong, còn soạn một dòng chữ nữa.
Một lát sau, trong nhóm bùng nổ.
“Đúng là Ái Kỳ nhà tôi, thật đẹp, đúng là ngây thơ, nhìn thoáng qua còn không nhận ra.”
“Ái Kỳ nhà tôi thật khiêm tốn, không giống những minh tinh khác, ra cửa thì đeo kính, còn dẫn theo trợ lý, ai chẳng biết là minh tinh? Còn Ái Kỳ nhà chúng ta thật thông minh, ăn mặc thành như vậy sắp không nhận ra rồi, quả thực còn đẹp hơn khi trang điểm!”
“Chúng ta đến quán này ăn lẩu đi, Ái Kỳ đều đã ăn, nhất định ăn rất ngon!”
“Đúng đúng đúng, đi mau, nói không chừng còn có thể chụp ảnh xin chữ ký!”
“Tôi muốn mua chiếc đũa Ái Kỳ dùng rồi!”
“Bát Ái Kỳ dùng là của tôi!”
“Cái nồi nấu Ái Kỳ dùng là của tôi...”
Lăng Tuyết Lan nhìn bình luận của đám fan điên cuồng, cười đắc ý: “Ngải Tịnh Kỳ, nhìn xem cô chống đỡ được đám fan của cô kiểu gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...