36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu


“Ôi...” Kỳ Minh Viễn khoa trương kêu to một tiếng, trong tiếng kêu la tràn ngập sung sướng, nghe ra được anh vô cùng vui vẻ.
Ở cửa biệt thự, Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư nhìn về phía cây tử đằng.
“Bà xem con trai vui vẻ cỡ nào!” Kỳ Minh Triết cúi đầu nói với vợ: “Thằng bé đã không còn là trẻ con, có thể đưa công ty tới địa vị ngày hôm nay, bà cảm thấy thằng bé sẽ dễ dàng bị người ta lừa sao? Tôi thấy Tử Yên không phải người biết lừa gạt, cuộc hôn nhân này tôi đồng ý, người nào cũng không được phản đối!”
“Hừ!” Đường Uyển Dư là ai, là người sáng lập ra quốc tế Hải An, cho dù người đàn ông bên cạnh quyền thế ngập trời thì thế nào? Ở nhà còn không phải là người đàn ông của bà ấy, bà ấy cũng không phải là đám lính của ông ấy, bà ấy căn bản không sợ ông ấy!
“Vợ à được rồi đừng nóng giận nữa!” Kỳ Minh Triết thấy vợ còn chưa nguôi giận, bèn vươn tay ôm lấy bà ấy, hiếm khi ngoại trừ phòng ngủ, lộ ra dịu dàng với vợ.
“Cho dù Quân Dao tốt, bà ấy cũng chỉ là một cấp dưới của tôi.

Trong lòng tôi, bà mới là người vợ tốt nhất, năm đó bà ấy cứu tôi, tôi quan tâm bà ấy nhiều một chút, đó là xuất phát từ đạo đức, sao theo ý bà lại thành không đứng đắn rồi? Bà nhìn con trai chúng ta xem, trái tim chỉ đặc biệt dành cho một người.

Bà không nghe thằng bé nói rồi sao, thằng bé tìm vợ, tìm năm năm, chẳng trách năm năm này thằng bé vẫn luôn ở nước ngoài.


Bây giờ thì tốt rồi, con dâu tìm trở về, bà cũng có thể thường xuyên gặp được con trai, con trai chung tình như vậy là giống tôi, do gen của tôi cả!”
“Ông nói hay quá cơ!” Đường Uyển Dư bị lời nói tự đại của ông ấy làm nổi da gà, vươn tay véo eo ông ấy một cái, cuối cùng chỉ đau tay bà ấy, nếp nhăn chỗ mắt càng sâu hơn: “Rõ ràng là con trai giống tôi, tôi mới chung tình nhất, nếu không tôi đã sớm dẫn theo con trai vứt bỏ ông, gia nghiệp của tôi lớn, còn sợ không nuôi nổi con trai à!”
“Dạ dạ dạ, theo bà, tên nhóc thối kia theo bà!” Kỳ Minh Triết cũng cười rộ lên, giọng nói sang sảng, nghe khiến tâm trạng rất tốt!
“Hừ!” Ông ấy còn chưa cười xong, phía sau truyền tới tiếng của mẹ già mình, Kỳ Minh Triết vội vàng xoay người, nhìn thấy mẹ già mình, lập tức thu lại ý cười trên mặt: “Mẹ, mẹ đi về trước đi, chiều con qua thăm mẹ!”
“Không cần, mẹ ở cùng anh trai con rất tốt!” Bà cụ Kỳ từ chối, liếc con dâu hai một cái, trong lòng có chút áy náy.

Dù sao người vợ giỏi giang sáng lập gia nghiệp lớn như vậy, khiến bà già này được mọi người xưng hô một tiếng bà cụ Kỳ, được rất nhiều người tôn kính.
Nhưng mà hôn sự của cháu nội, bà ta vẫn không thể tiếp nhận, liếc về phía cây tử đằng, chỉ thấy chỗ đó là một vùng màu tím, căn bản không nhìn ra người ở đâu, bà cụ không nhìn nữa, mắt không thấy tâm không phiền!
“Cậu hai, mợ hai, cháu về trước với bà ngoại đây!” Thiệu Tú Linh đỡ bà cụ, chào hỏi Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư.
“Được, có rảnh thì về nhà ở!” Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư cùng lúc nói ra, tiễn hai bọn họ đi ra cửa.
Trong cây tử đằng, Kỳ Minh Viễn liếc mắt phát hiện có người ra cửa, người khác thì thôi, nếu cha mình đi ra, vậy thì thẹn thùng rồi.

Thị lực của cha anh tốt tới mức nghịch thiên, tuyệt đối có thể thấy được bọn họ ở trong dây mây.

Bởi vậy anh bắt lấy Lăng Tử Yên cắn mình xong muốn chạy trốn, kéo cô trốn phía sau cây tử đằng, đẩy cô dựa vào thân cây, hôn lên môi cô như trừng phạt, mãi đến khi bụng cô truyền tới âm thanh sôi ùng ục.
“Ha ha...” Kỳ Minh Viễn cười rộ lên, buông cô ra.
“Em đói bụng!” Lăng Tử Yên dựa vào thân cây, nhìn chằm chằm người đàn ông cúi đầu nhìn mình, vươn tay vòng quanh cổ anh, giọng điệu có chút làm nũng.
“Ừm, anh cũng đói bụng!” Anh nháy mắt với cô, nhìn cô với điều ngụ ý, trong đôi mắt chậm rãi có dục vọng, anh còn xấu xa liếm khóe miệng, bộ dạng giống như có khả năng tử hình cô ngay tại chỗ!
“Sắc lang!” Lăng Tử Yên vươn tay vỗ vào gương mặt tuấn tú của anh một cái.
“Ha ha ha...” Kỳ Minh Viễn lại cười ha ha, sáng nay cô thân thiết với mình như thế, tâm trạng của anh rất tốt, vươn tay kéo cô rời khỏi thân cây, ôm lấy cô nắm tay cô: “Trở về ăn sáng thôi!”
Nghĩ tới phải đi về, phải đi ra không gian cách cây tử đằng không xa, Lăng Tử Yên có chút kinh hãi.

Bên ngoài cây tử đằng chính là nhà anh, còn có cha mẹ anh nữa.
Hơn nữa mẹ của anh còn không thích cô.
Lăng Tử Yên lo lắng không thôi, vô cùng lo lắng.
“Đừng lo lắng!” Kỳ Minh Viễn vươn tay ôm vai cô, vỗ lên gương mặt cô: “Cha rất thích em, mẹ chỉ nhất thời hiểu lầm, cha sẽ khuyên bảo mẹ, chúng ta đừng lo lắng!”
“Ừm, em biết.” Lăng Tử Yên gật đầu, không muốn biểu hiện quá kháng nghị, lo lắng khiến anh khó xử!
“Có anh ở đây, không sao đâu, đừng sợ!” Kỳ Minh Viễn ôm cô, tiếp tục an ủi, hai người cùng đi về phía biệt thự, lúc sắp tới cửa biệt thự, gặp được cha mẹ tiễn bà cụ Kỳ và Thiệu Tú Linh.
“Tử Yên, con đi rửa mặt, Minh Viễn, con cũng đi thay quần áo khác rồi xuống ăn sáng!” Kỳ Minh Triết nói với hai người, tuy nội dung nói là ra lệnh, nhưng giọng điệu dịu dàng hơn nhiều, nghiễm nhiên là giọng điệu của cha mẹ đối với con cái.
“Dạ, cha!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, nắm tay Lăng Tử Yên thật chặt.
Lăng Tử Yên biết, đây là ông ấy đang nhắc nhở cô, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ, cha đã nói như thế rồi, mẹ cũng sẽ không phản đối, chuyện này nói lên bà ấy cũng đồng ý cuộc hôn nhân của hai người.

Nhưng vừa rồi mẹ kích động như thế, chỉ sợ không tiện mở miệng, lúc này nên là vãn bối nhận thua.
“Cha mẹ, vậy chúng con lên trước đây!” Lăng Tử Yên gật đầu với cha mẹ chồng, cố gắng làm ra bộ dạng ngoan ngoãn.
“Ừm, nhanh đi thôi, đừng để bị cảm lạnh, sáng sớm vùng ngoại ô rất lạnh!” Đường Uyển Dư cũng gật đầu với bọn họ.
Lúc này Kỳ Minh Viễn mới nắm tay Lăng Tử Yên đi lên lầu, vào phòng, Kỳ Minh Viễn mới ôm cô nói: “Không cần lo lắng, mọi việc đều có anh!”
Lăng Tử Yên ở trong ngực anh gật đầu: “Em biết, có anh ở đây, em không sợ!”

“Ngoan, đi thay quần áo, ăn sáng xong chúng ta trở về, hôm nay là thứ bảy, có sắp xếp gì không?” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô đi vào phòng để quần áo, vừa đi vừa hỏi.
“Không có.” Lăng Tử Yên thật sự không có sắp xếp gì, sau đó nghĩ tới Ngải Tịnh Kỳ, cô tiếp tục nói: “Nhưng mà em muốn tìm Tịnh Kỳ một chút, ngày mai cô ấy về nước Châu Sa rồi.”
“Đợi ăn xong bữa sáng thì liên lạc với cô ấy, bây giờ thay quần áo đi, rồi chúng ta xuống lầu!” Kỳ Minh Viễn lấy một bộ váy màu lam nhạt cho cô, vẫn luôn cảm thấy cô mặc màu lam nhạt đẹp nhất.
“Ừm!” Lăng Tử Yên gật đầu, nhận lấy quần áo, nhìn anh đi ra cửa, cô vội vàng thay quần áo, sau đó lại đi ra, để anh tiến vào.
Lúc hai người thay quần áo xong xuống lầu, Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư đã ngồi ở bàn ăn đợi bọn họ, bữa sáng trên bàn ăn cũng đổi mới lần nữa.
“Đến đây, ăn bữa sáng đi!” Kỳ Minh Triết gọi hai người đi qua, đặt đĩa sủi cảo tôm trước mặt Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên: “Đây là mẹ các con mới làm lại, nào, nhanh ăn đi!”
“Cảm ơn mẹ!” Kỳ Minh Viễn dùng đũa gắp cho Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư một miếng sủi cảo tôm, sau đó mới gắp cho Lăng Tử Yên: “Tài nấu ăn của mẹ rất tốt, em nếm thử xem.”
Lăng Tử Yên gật đầu, trên bàn còn chưa có ai động đũa, cô lễ phép nói với Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư: “Con mời cha ăn cơm, con mời mẹ ăn cơm.”
“Được rồi, ăn cơm đi!” Đường Uyển Dư thấy cô không câu nệ, trong lòng cũng hài lòng hơn.

Tuy lúc trước đã ăn với bà cụ Kỳ, nhưng bà ấy vẫn sẵn lòng ăn thêm một chút với con trai và con dâu, tránh để con dâu nghĩ rằng bà ấy vẫn còn đang tức giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui