“Đưa quần áo cho tôi, sáng sớm tinh mơ đừng quậy!” Lăng Tử Yên vươn tay muốn lấy quần áo.
Kỳ Minh Viễn giấu quần áo ở sau lưng: “Ngoan, vợ ngoan, hôn anh một cái anh sẽ trả quần áo cho em!”
“Không hôn!” Lăng Tử Yên kháng nghị, tên này thật đáng ghét, sáng sớm tinh mơ đã đùa cô.
“Được rồi, vậy đến lượt anh hôn em!” Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay cô, lại khống chế cúi đầu hôn lên môi cô, đồng thời đoán được cô sẽ phản kháng, vươn tay chế trụ đầu cô cấm cô rời đi.
Lăng Tử Yên bị anh đột nhiên bùng nổ nhiệt tình, khiến không thể thở bình thường, gian nan buông cô ra, môi của anh lại đi xuống, khiến trong giọng nói cầu xin tha thứ của Lăng Tử Yên có chút quyến rũ: “Kỳ Minh Viễn, anh đừng...”
Bỗng nhiên Kỳ Minh Viễn giật mình tỉnh lại, động tác cũng dừng lại theo, ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng nói khàn khàn dị thường: “Bảo bối, chừng nào em mới nguyện ý?”
“Tôi...” Trong lúc này Lăng Tử Yên không biết nên trả lời anh thế nào, anh đối xử với cô rất tốt, tốt hơn Chung Khải Trạch gấp bội lần, thậm chí tình thương của cha dành cho cô, cũng không bằng cưng chiều mấy ngày nay của anh.
Nhưng cô vẫn không thả ra, có lẽ thời gian hai người ở bên nhau còn chưa đủ!
Có lẽ giữa bọn họ, ít đi sự thúc đẩy của cồn!
“Xuỵt, không sao.” Kỳ Minh Viễn hôn lên đầu cô: “Anh không ép em, em đánh răng đi, anh đi tắm rửa!”
Dứt lời anh buông cô ra, đưa quần áo cho cô, vội vàng chạy vào phòng tắm tắm rửa, mở vòi nước bật nóng lạnh, muốn dập tắt lửa cháy hừng hực trong cơ thể mình.
Lăng Tử Yên rất tự trách, vội vàng thay quần áo, đánh răng rửa mặt, sau đó đợi anh ở bên ngoài.
Quá trình mất một tiếng anh mới tắm xong, bên hông quấn khăn tắm lúc trước cô sử dụng, đi tới phòng để quần áo thay quần áo, đi tới nắm tay cô, tươi cười càng sảng khoái: “Đi, xuống ăn sáng thôi!”
Tươi cười của anh khiến Lăng Tử Yên quên hết xấu hổ lúc trước, cùng anh đi xuống lầu, sau khi tiến vào phòng ăn, cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, ba vị trưởng bối phụng phịu, Thiệu Tú Linh thì vẻ mặt vô tội!
“Cha mẹ, bà nội, chị họ, chào buổi sáng, đã xảy ra chuyện gì thế?” Kỳ Minh Viễn nắm tay Lăng Tử Yên đi qua, vừa kéo ghế cho cô vừa hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Người gây khó dễ đầu tiên là bà cụ Kỳ, bà ta xoay người kéo Thiệu Tú Linh nói: “Tú Linh cháu nói đi, cháu là người biết rõ thân phận của cô ta nhất?”
Trái tim Lăng Tử Yên đập nhanh hơn, giống như hiểu rõ chuyện gì đó, biểu cảm bối rối ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn.
“Sáng hôm nay cháu mới nhớ ra.” Thiệu Tú Linh nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, biểu cảm có chút xấu hổ: “Kỳ Minh Viễn, chị phải nói rõ với em một chuyện, cô Lăng này hẹn hò với em chồng chị bốn năm, mấy ngày hôm trước hai người còn làm đám cưới, nhưng chị nghe nói kẻ thứ ba tới cửa, cho nên hôn lễ không hoàn thành.
Nhưng mà sáng hôm tổ chức hôn lễ, bọn họ đã đăng ký kết hôn, bây giờ còn chưa làm thủ tục ly hôn, chị không muốn em bị người ta lừa.”
Thiệu Tú Linh luôn bày ra bộ dạng vì tốt cho Kỳ Minh Viễn, đổ hết sai lầm lên người Lăng Tử Yên, cô ta chỉ là tới nhắc nhở anh đừng để bị lừa thôi.
Dù sao sáng hôm nay cô ta đã nhận được điện thoại của Chung Đức Hải, người cha chồng này vẫn luôn bị lời nói của mẹ chồng ảnh hưởng, cho đến bây giờ đều không chào đón cô ta.
Bây giờ cô ta giúp nhà chồng chuyện lớn như thế, sau này mẹ chồng chắc chắn sẽ không dám lớn tiếng trước mặt cô ta nữa.
Nhưng bên nhà mẹ đẻ, nếu bà ngoại không thích cháu dâu này, vậy cô ta sẽ giúp bà ngoại làm rối lên, dù sao nhà cậu hai này cô ta cũng không thích.
Dựa vào cái gì cả nhà bọn họ hạnh phúc hòa thuận, mà cô ta chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa.
Ông trời khiến Thiệu Tú Linh cô không dễ chịu, vậy cô ta sẽ khiến mọi người không dễ chịu.
“Cha mẹ, bà nội, con và Tử Yên đã đăng ký kết hôn rồi.” Kỳ Minh Viễn vốn định nói chuyện này cho cha mẹ trước, rồi giải thích chuyện của Lăng Tử Yên và Chung Khải Trạch, nhưng Đường Uyển Dư không cho anh cơ hội.
“Vậy hai đứa là phạm vào tội trùng hôn!” Đường Uyển Dư cắt ngang lời nói của Kỳ Minh Viễn, giọng điệu vô cùng cứng rắn, so với bộ dạng hòa ái dễ gần hôm qua y như hai người.
“Mẹ à không phải vậy đâu, con và Chung Khải Trạch đã ly hôn rồi...” Lăng Tử Yên đang định nói mình và Chung Khải Trạch trong sạch, Kỳ Minh Viễn thì cảm thấy cô chỉ cần nói ly hôn là đủ rồi, bèn cướp lời cô.
“Cha, con từng ở trong bộ đội, cha biết con của cha không phải loại người hiểu pháp luật mà vẫn phạm luật.” Kỳ Minh Viễn nhìn về phía cha, anh không rõ vì sao mẹ mình luôn sáng suốt sẽ tin tưởng lời chị họ nói, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh, bây giờ anh chỉ có thể đặt hi vọng lên người cha thôi.
Kỳ Minh Viễn nhìn ra được cha đối xử rất tốt với Lăng Tử Yên, đây là tình huống chưa bao giờ có.
Cho dù là cha ở nhà hay trong quân đội, đều lộ ra gương mặt nghiêm túc, nhưng tối hôm qua từ lúc cha nhìn thấy Lăng Tử Yên, trong mắt đều có thêm chút dịu dàng.
Kỳ Minh Viễn biết cha thích cô con dâu Lăng Tử Yên này, ông ấy sẽ giúp bọn họ nói chuyện.
“Nghe đứa bé nói rõ ràng trước đã, không thể chỉ nghe lời Tú Linh nói, không cho đứa bé cơ hội giải thích.” Kỳ Minh Triết đã mở miệng, giọng điệu không cứng rắn, khuyên nhủ Đường Uyển Dư.
Đường Uyển Dư vừa nghe giọng điệu của chồng thiên về phía con dâu, trong lòng vô cùng tức giận.
Tối hôm qua khi bà ấy lên lầu ba lấy nhang bà ấy thích cho bà cụ Kỳ, thì thấy ở ngã rẽ tầng ba, Kỳ Minh Triết gọi Lăng Tử Yên lại, hỏi một số chuyện liên quan tới Lăng Quân Dao!
Lăng Quân Dao là đóa hoa người gặp người thích trong quân đội năm đó, rất nhiều binh sĩ trẻ đều thích bà ấy, nhưng bà ấy lại yêu một người đàn ông đã đính hôn, cuối cùng rời nhà trốn đi ngày người đàn ông đó kết hôn, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.
Mà Kỳ Minh Triết đối với Lăng Quân Dao, cũng có quan tâm khác, đây là nguyên nhân Đường Uyển Dư vẫn luôn canh cánh trong lòng mấy năm nay.
Về sau có lời đồn, Lăng Quân Dao vì chưa kết hôn mà có con, sợ về quê hương sẽ bị đồn đại linh tinh, cho nên lựa chọn tha hương.
Bởi vậy hôm nay Thiệu Tú Linh nói Lăng Tử Yên và Chung Khải Trạch còn chưa ly hôn, bà ấy không thể trở thành một người mẹ sáng suốt được.
Bất kỳ là đứa con trai nào, đều là kiêu ngạo của người mẹ.
Ở trong mắt bọn họ, không ai có thể xứng đôi với con trai bọn họ, huống chi Kỳ Minh Viễn còn ưu tú như vậy.
Lăng Tử Yên là vợ Chung Khải Trạch, cho dù ly hôn tái giá, cũng là kết hôn lần hai, con trai của bà ấy thì mới kết hôn lần đầu.
Cho dù thế nào bà ấy cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra trong nhà mình.
Nếu đồn ra, còn không phải bị người ta cười rụng răng.
Ngôn Tình Sắc
Đường Uyển Dư tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, giọng điệu vô cùng kiên quyết: “Nghe giải thích cái gì chứ? Vừa rồi cô ta đều đã nói, cô ta và Chung Khải Trạch đã ly hôn, mặc kệ là ly hôn hay chưa, cô ta đều từng kết hôn, con mới kết hôn lần đầu, sao kết hôn lần đầu lại có thể lấy người phụ nữ kết hôn lần hai được.”
“Kết hôn lần hai không phải chuyện gì đáng ngại, quốc gia đã có tự do ly hôn, tất nhiên chúng ta phải tôn trọng cô gái kết hôn lần hai.
Huống chi Lăng Tử Yên không có con, kết hôn lần hai có khác gì nhau?” Kỳ Minh Triết vội vàng nói giúp Lăng Tử Yên, trong mơ hồ Kỳ Minh Triết có chút trấn an vợ.
“Mẹ, Tử Yên đã là vợ con, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đời này vợ của con vĩnh viễn chỉ có cô ấy, cho dù quá khứ cô ấy đã trải qua chuyện gì, tương lai trải qua chuyện gì, cô ấy đều là vợ con!” Giọng điệu của Kỳ Minh Viễn vô cùng kiên quyết, ôm Lăng Tử Yên, cúi đầu nhìn cô đang lộ ra biểu cảm kinh hoảng, nói với mẹ: “Cô ấy rất tốt, thật sự rất tốt, đời này con chỉ cần cô ấy!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...