“Cô Kỳ?” Lệ Minh Kiệt loạng choạng, trái tim anh ta như vừa bị đánh một đòn thật mạnh, anh ta nhanh chóng vươn tay vịn vào chiếc ghế bên cạnh, “Em nói mình đã kết hôn?”
“Đúng thế, đây là chồng tôi!” Lăng Tử Yên cảm thấy cơn giận của Kỳ Minh Viễn đã giảm đi vài phần, trong lòng cô nhẹ nhõm một chút, cô đổi tay nắm lấy cánh tay của Kỳ Minh Viễn, quay sang nói với Lệ Minh Kiệt.
"Tôi đã kết hôn.
Cảm ơn bạn đã kể cho tôi nghe về Phương Ái Vi.
Điều này thỏa mãn sự tò mò của tôi.
Mặc dù tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại mơ thấy cô ấy, nhưng tôi nghĩ đây là số phận của tôi với cô ấy.
Giờ đã muộn rồi, tôi đi ăn trưa với chồng tôi đây, tạm biệt!"
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, dường như cô đang muốn thể hiện thân phận của mình, nói với anh: "Chồng, chúng ta đi thôi, dạ dày của anh không tốt, không được nhịn đói, chúng ta đi ăn trưa đi!"
Một tiếng gọi chồng của cô dường như đã gọi lại lí trí của Kỳ Minh Viễn quay lại.
Anh gật đầu với cô, cầm lấy ví tiền đưa cho cô: "Em đi thanh toán trước đi, dù sao người ta cũng là phụ huynh học sinh, em để người ta mời em đi ăn, nếu để các giáo viên khác nghe được, người ta sẽ nói thế nào chứ!"
“Ừm!” Lăng Tử Yên gật đầu, thản nhiên cầm ví của anh, còn hỏi Kỳ Minh Viễn, “Có thể thêm chút phí phục vụ không? Em không muốn đợi nhân viên trả tiền thừa, em lo anh đói."
“Được!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, trên khuôn mặt tối sầm cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười.
Nhân viên phục vụ ban nãy đi đến định làm hòa bầu không khí giữa khách hàng đang đứng bên cạnh bàn, Lăng Tử Yên quay sang bảo nhân viên thanh toán, sau đó cô đưa cho nhân viên 700 ngàn đồng.
Sau đó cô khoác tay Kỳ Minh Viễn, quay sang nói với Lệ Minh Kiệt: "Tạm biệt anh Lệ!"
Nói xong, hai người rời đi không hề quay đầu lại!
Mãi cho đến khi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên khoác tay nhau đi ngang qua người Lạc Thanh Nhã, cô ta mới định thần lại, cảm thấy khó chịu và tức giận.
Kỳ Minh Viễn đang tức giận như vậy, dọc đường anh chỉ hận không thể biến thành một con quỷ, chớp mắt giết chết Lăng Tử Yên, nhưng bây giờ Lăng Tử Yên chỉ gọi một tiếng chồng, anh liền đột nhiên tỉnh táo như vậy sao?
Em không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện đó, cũng không tiến lên ngăn cản hai người hầu người kia, thì cô gái trông giống hệt em lao ra, trách mắng em vì không ngăn cản hai người hầu người kia lại.
Cô ấy nói em là Phương Ái Vi, nói cô ấy cùng con của mình sẽ nguyền rủa em cả đời không thể có con…
Cô ấy rất đáng sợ, em chỉ có thể nói với cô ấy rằng em không phải là Phương Ái Vi, em là Lăng Tử Yên, em chưa có con với anh, nhưng cô ấy không nghe và tiếp tục tra hỏi và chửi bới em…"
“Đó chỉ là một giấc mơ!” Kỳ Minh Viễn đau khổ ôm Lăng Tử Yên vào lòng, anh thương cô, cũng thương Phương Ái Vi!
Anh thương cô vì cô là chị em sinh đôi của Phương Ái Vi nên phải chịu cơn ác mộng của Phương Ái Vi.
Anh càng thương Phương Ái Vi vì những chuyện cô đã trải qua, nếu giấc mơ của Lăng Tử Yên là sự thật, vậy thì rất có thể Phương Ái Vi đã có con rồi.
Nhưng đó là con của ai? Nếu Phương Ái Vi chưa chết, vậy thì những năm qua cô ấy đã sống thế nào?
“Anh có biết cô ấy không?” Lăng Tử Yên để Kỳ Minh Viễn ôm anh và hỏi anh: “Phương Ái Vi, anh có biết cô ấy không?”
“Anh không biết!” Kỳ Minh Viễn do dự một chút, cuối cùng quyết định không nói cho cô biết anh từng có quan hệ tình cảm với Phương Ái Vi.
“Thật sự không biết?” Lăng Tử Yên có chút nghi ngờ, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của anh buổi sáng hôm đó khi cô thức dậy!
Buổi sáng hôm đó, cô đã nói mơ rất lâu, trước khi cô tỉnh lại, chắc chắn cô đã từng hét lớn, tôi không phải Phương Ái Vi.
Có lẽ Kỳ Minh Viễn đã nghe thấy điều này, nên anh mới có vẻ mặt thất vọng và tự trách như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...