“Đau bụng...” Anh không mở mắt, nhưng miệng lại nói không rõ: “Thuốc...”
“Đây, thuốc ở đây!” Lăng Tử Yên vội vàng mở nắp lọ, xé giấy bịt kín lọ thuốc ra, đổ ra hai viên thuốc cho vào miệng anh, sau đó cầm cốc nước ở bên cạnh: “Đây là nước, tôi hâm nóng rồi, anh yên tâm uống đi!”
Kỳ Minh Viễn nghe thấy giọng của cô, nhưng anh không thể nuốt được viên thuốc to như vậy, chỉ có thể nhịn xuống mùi vị khó uống của viên thuốc nhấm nuốt vài cái, lại uống nước nuốt xuống.
Uống thuốc rồi, biểu cảm trên mặt Kỳ Minh Viễn dịu đi nhiều, nhưng vẫn nhắm chặt mắt.
Lăng Tử Yên sợ anh nằm trên đất không thoải mái, lập tức đỡ anh, để anh dựa vào trong lòng mình.
Nhưng dù thế nào Kỳ Minh Viễn cũng là người đàn ông cao một mét tám mươi tám, nhìn không mập, nhưng trên người đều là cơ bắp rắn chắc, người như vậy sức nặng cũng không nhẹ, cộng thêm ở trạng thái không có ý thức, lại càng đè nặng lên người Lăng Tử Yên.
Thiếu chút nữa là Lăng Tử Yên không duy trì được, chỉ có thể dựa vào tường, để anh dựa vào.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lăng Tử Yên dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Kỳ Minh Viễn dựa vào người mình.
Uống thuốc rồi, đau bụng giống như giảm bớt, ngũ quan trên mặt cũng trầm tĩnh lại, chỉ hơi cau mày.
Nhìn anh ngủ không được ngon, Lăng Tử Yên vươn tay xoa lông mày đang cau chặt của anh, đầu óc không khỏi nhớ tới bộ dạng của anh tối nay.
Trong đầu hồi tưởng lại từng chữ anh nói tối nay, lúc này Lăng Tử Yên mới phát hiện, anh rất để ý cô ở bên Chung Khải Trạch, nhưng anh vẫn nghe lọt lời cô nói.
Tuy cô cảm nhận được anh rất tức giận, nhưng mà anh vẫn rất lý trí, lúc cô vùng vẫy muốn chạy trốn, anh sẽ buông cô ra.
Lăng Tử Yên biết rõ, nếu anh không buông cô ra, với chút sức lực đó của cô, căn bản không trốn thoát.
Nhìn bộ dạng nhíu mày ngủ say của anh lúc này, cuối cùng Lăng Tử Yên không thể tức nổi, cũng không còn sợ anh nữa.
Bởi vì cô rất chắc chắn, anh sẽ không thương tổn cô, anh rất lý trí khống chế cơn giận.
Một người có thể khống chế được tính tình của mình, sẽ không kém chỗ nào.
Ít nhất so với tên cặn bã Chung Khải Trạch, anh rất không tệ.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi lá cây lay động, cô cảm thấy hơi đói bụng, cũng có chút mệt, cuối cùng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc Kỳ Minh Viễn mở to mắt, còn tưởng rằng anh đang ngủ trên chiếc giường to được định chế đặc biệt, mềm mại như vậy, thoải mái như vậy.
Nhưng mà anh mới cử động, thì phát hiện không thích hợp, lúc này mới ý thức được, mình đang ngồi trên đất, sau lưng anh đang dựa vào một thân thể mềm mại.
Là Lăng Tử Yên, trong đầu Kỳ Minh Viễn lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình mất đi ý thức.
Bởi vì anh nhìn thấy cô và Chung Khải Trạch ôm ôm ấp ấp ở trong công viên, cho nên tức giận dẫn cô trở về, chất vấn cô, trong trái tim bởi vì phản bội mà tràn ngập tức giận, tất cả đều phát tiết trên người cô, bị cô trả lời lại một cách mỉa mai.
Nhìn bộ dạng không phục còn vô cùng sợ hãi của cô, Kỳ Minh Viễn rất lý trí biết, mình không thể không phân biệt tốt xấu giống như năm năm trước trút hết tức giận lên người cô.
Năm năm hối hận đã đủ rồi, cho nên anh buông tay, để cô chạy trốn, chính anh vì bình tĩnh, không thể không uống chút rượu mạnh, muốn mình quên đi bởi vì thấy cô phản bội anh mà tràn ngập tức giận.
Nhưng không nghĩ rằng anh vì bụng rỗng uống rượu mà đột phát đau bụng, bây giờ đau rất dữ dội, khiến anh đau tới mức gần ngất đi, may mà cô còn ở bên cạnh anh.
Động tác của Kỳ Minh Viễn nhẹ nhàng dậy khỏi người cô, xoay người nhìn cô dựa lưng vào tường ngủ, không biết có phải vì đói bụng hay không, cho nên lúc cô ngủ còn chẹp miệng mấy cái, tướng ngủ đói bụng nhìn rất đáng thương.
Kỳ Minh Viễn khẽ nhếch miệng, nở nụ cười đau lòng, anh vươn tay cẩn thận ôm cô vào lòng, đứng dậy, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, rất sợ mình sẽ làm cô tỉnh.
Anh một đường ôm cô về phòng ngủ chính, đặt lên chiếc giường tròn mềm mại, đắp chăn mỏng lên, nhìn cô ngủ không biết trời đất gì, Kỳ Minh Viễn không nhịn được cúi người hôn lên trán cô một cái.
Cuối cùng anh không nhịn được hôn nhẹ lên môi cô, lúc này mới đứng dậy rời đi!
Kỳ Minh Viễn đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có đủ nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay anh đưa cô đi dạy xong, đã nghĩ tới việc buổi tối đón cô đến chỗ này, bởi vậy bảo thư ký phái người dọn dẹp lại nơi này, nên mua thêm thứ gì, cũng đều mua xong.
Nhưng mà nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp, Kỳ Minh Viễn đau đầu.
Anh căn bản không biết nấu ăn, nhìn tủ lạnh to trong phòng bếp nhét đủ nguyên liệu nấu ăn chay mặn, trong đầu anh đột nhiên nhớ tới năm năm trước Ái Vi từng nói một câu:
“Khi nào thì em mới được ăn cơm anh nấu đây, cho dù là chén mì nấu nước trắng thôi cũng được, em cũng đã vui mừng rồi.”
“Mì nấu nước trắng, hẳn là không khó!” Kỳ Minh Viễn rời khỏi tủ lạnh, mở tủ chứa đồ lấy mì ra, trong đầu cẩn thận nghĩ lại bình thường trong mì anh ăn có những thứ gì.
Ừm, hình như có cà chua, trứng gà cũng có, còn có hành lá, rau, chân giò hun khói...!Hẳn là đều có, anh nhớ lại từng thứ cần để ra, rửa, cho vào trong nồi nấu.
Lăng Tử Yên bị đói tỉnh, thật sự là quá đói, cô vốn mệt muốn chết, cảm thấy mình nằm trên một chiếc giường to mềm mại giống như đám mây, thật sự không muốn tỉnh lại.
Nhưng mà cô thật sự quá đói, sặc nước miếng khiến cô không ngủ được, đành phải không tình nguyện thức dậy.
Mở mắt thì thấy hoàn cảnh lạ lẫm, cô sợ tới mức vội vàng ngồi bật dậy, mượn đèn đường bên ngoài cửa sổ, cô có thể thấy rõ cách trang trí trong phòng, trong đầu cũng nhanh chóng nhớ lại, mình bị Kỳ Minh Viễn dẫn tới một ngôi biệt thự, mà anh...
Lăng Tử Yên vội vàng nhảy xuống giường, nhưng không biết công tắc bật đèn ở đâu, giày cũng không đi vào, lần mò trong đêm tối đi về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Cô nhớ rõ Kỳ Minh Viễn đang đau bao tử, còn đau tới mức hôn mê bất tỉnh, không biết bây giờ anh thế nào? Lăng Tử Yên ra khỏi phòng ngủ chính, đi thẳng tới căn phòng lúc trước, phát hiện bên trong trống không, cô đành phải đi xuống lầu.
Khi đi tới chỗ rẽ, cuối cùng cô ngửi thấy mùi thơm của mì, chỉ trong nháy mắt con sâu tham ăn trong bụng cô vốn đang kêu gào thảm thiết càng trở nên điên cuồng hơn.
Lăng Tử Yên bước nhanh xuống lầu theo bản năng, theo mùi thơm đi thẳng về phía phòng bếp.
Phòng bếp biệt thự này vừa là phòng ăn, chỉ ngăn cách một cửa thủy tinh sát đất, mục đích là che đi mùi khói dầu, có thể khiến người trong phòng bếp và phòng ăn có thể nhìn thấy nhau.
Lăng Tử Yên ở phía xa đã thấy được người đàn ông đang quay lưng về phía mình đứng trước bếp, ngay cả tạp dề cũng không buộc, rốt cuộc là anh nấu mì gì thế?
“Tỉnh rồi à?” Nghe thấy tiếng bước chân, Kỳ Minh Viễn xoay người lại, gọi cô tới: “Lại đây, tôi nấu mì cho em, rất nhanh là có thể ăn!”
“Cảm ơn!” Lăng Tử Yên nói lời cảm ơn, nhìn mì ở trong nồi, thiếu chút nữa bị hù chết, cô chỉ vào mì nói: “Đây...!Đây là mì gì thế?”
“Hẳn là mì cà chua trứng gà đi, tôi bỏ thêm chân giò hun khói và rau nữa.” Kỳ Minh Viễn trả lời, giọng nói có chút giống đứa bé báo cáo thành tích với giáo viên, rất mong chờ giáo viên khen ngợi, nhưng sợ thành tích không được như ý.
“Phụt...!Ha ha ha...” Lăng Tử Yên thật sự không thể nhịn nổi, cuối cùng cười ra tiếng, chỉ vào mì nói với anh: “Anh à, mì cà chua trứng, không phải nấu như thế đâu, rốt cuộc là anh có biết nấu hay không vậy?”
“Tôi...” Kỳ Minh Viễn muốn trả lời “tôi không biết” theo bản năng, nhưng nhớ tới những lời Ái Vi nói năm đó, lập tức sửa miệng: “Tôi sẽ học, tôi rất thông minh.”
“Cho dù người thông minh tới mấy, cũng có lúc có chuyện không học được!” Tuy anh nói thành khẩn như thế, Lăng Tử Yên vẫn tin tưởng vững chắc anh không học được, vội đẩy anh ra: “Tránh sang một bên, khiêm tốn tiếp nhận phê bình.”
Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, ngoan ngoãn lùi sang một bên, lại phát hiện cô đi chân trần, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười cưng chiều.
Sau đó anh xoay người ra khỏi phòng bếp, lấy một đôi dép lê ở trong tủ giày ngay cửa tới, đặt bên cạnh chân cô.
“Đi dép vào trước!” Lúc này Lăng Tử Yên mới nhớ tới, cô đói tới mức ngay cả đi giày của mình cũng quên, vội vàng nhét đôi chân đẹp vào trong dép lê, tiếp tục động tác trong tay.
Kỳ Minh Viễn thì đứng ở bên cạnh khiêm tốn nhìn.
“Mì cà chua trứng không phải nấu như vậy.” Lăng Tử Yên tìm một cái thìa, vớt hai quả cà chua còn nguyên vẹn ra, còn vớt luôn bốn quả trứng còn cả vỏ, cùng với chân giò hun khói thô như cánh tay cô, trên rau thì còn cả con sâu, bị anh dùng tay kéo đứt...!Lăng Tử Yên bất đắc dĩ đặt thìa xuống: “Tôi không cứu được rồi.”
“Vậy em nấu lại lần nữa cho tôi xem.” Kỳ Minh Viễn tắt bếp.
“May mắn không phải sát thủ phòng bếp, còn biết tắt bếp đi.” Lăng Tử Yên không bủn xỉn khen ngợi một câu.
Kỳ Minh Viễn im lặng, quyết định không nói cho cô, vì bật lửa, anh đã đặc biệt hỏi thư ký của mình.
Khen ngợi của cô thật sự rất quan trọng đối với anh, dù sao vừa rồi đều không khác gì lúc trước, anh “khiêm tốn” tiếp nhận lời khen ngợi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...