Lúc này là bốn giờ sáng, tôi vô tri vô giác ngồi trên ghế sofa, bất động nhìn bức tường không chớp mắt.
Luôn có những giây phút như thế này, tôi chỉ muốn quỳ xuống khóc to, không ngừng gào khóc, cẩn thận e dè đi hết từng bước một nhưng lại làm sai câu hỏi lựa chọn về anh ta. Tôi hận đối thủ không nhập vai này, rõ ràng chúng tôi có thể diễn tốt bộ phim, làm nên một happy ending, nhưng anh ta lại ép tôi thần kinh phân liệt, đầy tối tăm, tính cách nhân vật phức tạp đến mức đáng được nhận giải Oscar cao quý.
Còn nhớ khi anh ta mới yêu tôi, vẫn còn trong thời kì mặn nồng, bao nhiêu lần anh ta bị đánh gục bởi sự cay nghiệt của tôi, ôm bụng cười rồi nói, nha đầu, nàng đúng là hạt cười của trẫm.
Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ tò mò hỏi rằng tâm trạng như thế nào mới có thể khiến lời lẽ của tôi cay nghiệt một cách lạ lẫm, bất ngờ như thế.
Tôi vẫn chưa kịp nói cho anh ta, điều này còn cần tâm trạng như thế nào? Cô gái như tôi, phía trước bằng phẳng, sắc đẹp bình thường, nếu yêu một người, phải dựa vào điều gì để khiến anh ấy nhớ tôi? Với cô gái xinh đẹp, một ánh mắt, một nụ cười liền khiến người yêu điên đảo thần hồn, nhưng tôi chỉ có thể suy đoán cẩn trọng, cố gắng khiến lời vừa nói ra là bắn trúng đối phương.
Sự cay nghiệt đó của tôi từng khiến anh ta rung động, giờ lại biến thành con dao hai lưỡi, đâm lại tôi vào lúc kết thúc.
Tôi cứ ngồi như vậy trên ghế sofa, bất động. Cú điện thoại ấy đã làm tổn thương tôi, cũng phá vỡ giấc mộng yếu ớt mà mấy ngày nay tôi không dám thừa nhận, tôi khẽ nói đau nhưng đến không khí xung quanh cũng đều hết thảy duy trì sự im lặng.
Tôi có thể đuổi theo chửi anh ta như tát nước, hoặc quỳ gối giữ anh ta lại. Song tôi đã bị lòng tự tôn to lớn của mình cướp mất quyền phản kháng, tôi nỗ lực nói với bản thân, nếu có một ngày, anh ta không còn yêu mày, vậy thì con người này của mày, khóc lóc náo loạn cũng là sai, im lặng cũng là sai, đau khổ đáng thương cũng là sai, bừng bừng tức giận cũng là sai, mày và anh ta cùng hít thở, chung số kiếp trên một địa cầu cũng là sai, có lẽ có thể chết vì anh ta? Ha, đó càng là một sai lầm khiến anh ta chửi té tát lúc tỉnh mộng nửa đêm.
Bất đắc dĩ đã tới bước này, ngoài để lại bóng lưng phóng khoáng rồi ra đi, thì làm gì cũng không ổn.
Tôi nhìn sang bên cạnh, đột nhiên cảm thấy dấu vết anh ta từng ngồi bên cạnh tôi trên ghế sofa vẫn còn, trong nhà vệ sinh còn có bàn chải đánh răng của anh ta, bức ảnh chụp chung trong tủ kính còn mãi với thời gian.
Tôi biết ở nơi nào đó trên thế giới, nhất định đang diễn ra những cuộc sinh li tử biệt bi tráng hơn, nhưng tôi của lúc này, một mình, tứ bề đều là hồi ức, bởi thế khắp chốn đều đang lăng trì tôi, cực hình như vậy càng đáng sợ.
Ngồi tới sáu giờ sáng, tôi đi tắm, sau đó tới công ty, cố gắng khiến bản thân mình trông bình yên vô sự.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Vương Tiểu Tiện đã đến, cứng ngắc nhìn tôi một cái, coi như chào hỏi, sau đó ngồi vào vị trí, bật máy tính, đeo tai nghe, bắt đầu đoạn tuyệt với thế giới.
Tôi cảm thấy ở một nơi nào đó trong trái tim ngột ngạt như thể những miếng ghép Tetris[1] sắp dồn lên tới đỉnh.
[1] Trò chơi ghép hình trên máy cầm tay.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn chống đỡ qua buổi trưa, sự mệt mỏi gặm nhấm từng chút từng chút ý chí của tôi, không phải cơn buồn ngủ mà là sự mệt nhọc mềm yếu vô biên, vừa định xin phép sếp Vương nghỉ ốm, Ngụy Y Nhiên gọi điện tới, nói Lí Khả có vài ý tưởng mới, muốn nói chuyện với tôi. Mai anh ta phải đi công tác vì thế chỉ có chiều nay.
Tôi chỉ có thể nói đồng ý, sau đó thu dọn tài liệu chuẩn bị xuất phát, lúc này Vương Tiểu Tiện đột nhiên đứng lên, đề nghị đi cùng tôi.
Tôi vô cùng kinh ngạc, không biết có phải anh ta lại muốn giày vò tôi, Vương Tiểu Tiện nói bằng vẻ mặt dì ghẻ, sếp Vương bảo tôi và cô cùng làm việc này.
Suốt cả quãng đường đi, tôi đành im lặng hợp tác với Vương Tiểu Tiện, tới một Spa xa hoa đắt đỏ nào đó, gặp cô dâu Barbie luôn luôn có ý tưởng mới.
Lí Khả mặc áo choàng tắm, kéo người chồng tương lai tốt tính đang mặc plet, ngồi trước mặt chúng tôi, lông mi khẽ chớp chớp. Cô ta lấy ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu lách tách nói nhanh như tên bắn: “Gần đây tôi đã tham khảo rất nhiều tài liệu, thực ra cũng là làm việc mà, đúng không, tôi giúp cô bớt bao nhiêu việc đấy, cô Hoàng”.
Tôi sững người mất một giây, sau đó nói, “Ừm, cảm ơn cô”.
“Tôi muốn kiểu hôn lễ vừa mơ mộng vừa đầy trí tuệ, tôi không muốn để người khác cảm thấy tôi chỉ là một cô gái may mắn, tìm thấy người phù hợp với tôi nhất trên thế giới, sau đó kết hôn, tuy đều không sai, nhưng cô biết không, ôi giời, cô là con gái, cô nhất định biết, như vậy quá đơn giản, đúng rồi, không có cảm giác hồi hộp, mong chờ”.
Tôi cảm thấy đằng sau có người dùng búa đập mạnh vào đầu tôi một cái, bên tai vang lên tiếng ù ù.
Tôi không biết, tuy tôi là con gái, nhưng tôi không biết cô gái này đang nói gì.
“Ôi giời, chính là muốn nói tôi không muốn nơi tổ chức bình thường đến thế, như vậy rất dễ buồn tẻ, đúng không, tôi hy vọng có chút hồi hộp, mong chờ”.
Tôi nghĩ một chút, vẫn không nhịn được nói: “Ý của cô là chúng tôi cần thuê vài kẻ thứ ba đến gây ầm ĩ?”.
Lí Khả chắc chắn không có ý này, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cứng ngắc, đôi mắt to vô thần trợn trừng nhìn tôi, Ngụy Y Nhiên cười phì một tiếng, Lí Khả đưa mắt, phẫn nộ nhìn anh ta.
Vương Tiểu Tiện ngồi cạnh tôi vẫn luôn như bức tranh tĩnh vật đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy đùa đấy, cô tiếp tục đi”.
Lí Khả nhìn ra thái độ của tôi, liền thu lại mấy thứ cảm xúc bé nhỏ kì lạ ấy, bắt đầu ngâm nga từng ý tưởng ghi trong quyển sổ của cô ta.
“Đầu tiên, tôi muốn việc xuất hiện của tôi phải cực kì đáng ngạc nhiên, về âm nhạc tôi không muốn “Wedding March”, mọi người đều sử dụng bài này nhưng bài hát tôi muốn cũng phải có liên quan đến hôn lễ, không thể là nhạc Trung, bài hát tiếng Trung rất không có phong cách, nhất định phải là nhạc cổ điển”.
Tôi viết như bay những yêu cầu của vị công chúa này, kì quái, chữ mình viết lúc to lúc nhỏ, lúc rõ lúc mờ.
“Cách tôi lên sân khấu cũng phải đặc biệt, tôi muốn xuất hiện một cách bất ngờ, mọi người đều không đoán được tôi đi ra từ đâu, mọi người đều phải tìm kiếm, sau đó “ầm”, tôi liền xuất hiện, khiến mọi người giật mình, nhưng lại phải lãng mạn nhé, không thể quê mùa được”.
Đặt cô vào khinh khí cầu, rồi thả lên trời, sau đó chọc một cái, “ầm”, rớt xuống, khiến mọi người giật mình, vẫn lãng mạn. Tôi thầm tính toán.
“A, đúng, tôi muốn một đoạn phim ngắn, kể từ hồi tôi và Ngụy Y Nhiên đi mẫu giáo, khi ấy chúng tôi cách nhau một phương trời, ai có thể nghĩ sau này sẽ tương ngộ, vì vậy các bạn phải bắt đầu tìm diễn viên nhí có hình dáng giống tôi, thời kì thanh niên thì tôi tự diễn là được rồi…”.
Não trái tôi giống như bị một đôi tay to nắm lấy, liên tục đập vào tường, tiếng ầm ầm, giọng nói sắc nhọn, trơn tru của Lí Khả mơ hồ lúc gần lúc xa, vô cùng chói tai, tầm mắt của tôi trở nên mơ hồ, tứ bề bỗng chốc như một bộ phim không thật, lại rất giống bồn tắm to hồi nhỏ, vĩnh viễn đầy hơi nước, đứng trong hơi nước mênh mang, tôi chỉ muốn nằm xuống, cuối cùng tôi cũng đành nằm xuống.
Tôi cảm thấy Vương Tiểu Tiện đang ra sức lắc tôi, “Tiểu Tiên, sắc mặt cô rất kém”.
Tôi cố gắng lên tiếng: “Cái gì?”.
“Tôi hỏi cô, có phải buổi trưa cô không ăn gì? Bữa trước cô ăn là khi nào?”.
Tôi dần dần hiểu ra câu hỏi của Vương Tiểu Tiện, sau đó từ từ bắt đầu tìm câu trả lời, đúng vậy, hình như rất lâu rồi tôi chưa ăn, lần trước ăn là hôm qua, hay hôm kia, hay…
Trước khi tôi mất đi tri giác, từ đầu đến cuối tôi đều không nghĩ ra câu trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...