Khi điện thoại của thầy giáo Trần đánh thức tôi lúc hơn mười hai giờ, tôi đang mơ một giấc mơ liên quan tới chuyện sống trong một cái túi nilon thời gian, bên kia đầu dây điện thoại, thầy Trần sốt ruột, nhưng vẫn duy trì sự khách sáo nho nhã, “Cô Hoàng, nửa đêm đánh thức cô thật ngại quá, tình hình Ngọc Lan không tốt, hôm qua khi cô đến, bà ấy vẫn đang ngủ, đúng không, sau đó vẫn không hề tỉnh, bác sĩ nói tình hình không tốt…”.
Tôi ngắt lời thầy Trần, “Thầy đừng lo lắng, cháu đến bây giờ”.
Lúc mặc quần áo tôi mới nghĩ ra, không thân chẳng quen, vì sao thầy giáo Trần nửa đêm lại gọi điện cho tôi. Nhưng chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ra khỏi cửa, chạy qua chạy lại như vậy đã đánh thức Vương Tiểu Tiện, anh ta mở cửa hỏi với giọng ngái ngủ, “Cô đi đâu đấy? Bỏ nhà ra đi à?”.
Tuy tôi ngăn trở mọi cách nhưng cuối cùng Vương Tiểu Tiện vẫn cùng ngồi taxi, tới bệnh viện với tôi, tôi chỉ thấy một mình thầy Trần cô đơn ngồi ngoài phòng bệnh, trong phòng bệnh nhiều ống cắm vào cơ thể cô Trương hơn.
Chúng tôi ngồi xuống bên cạnh thầy Trần, “Thầy Trần, người nhà thầy đâu?”.
“Thông báo rồi, đều ở tỉnh ngoài, cách xa quá, không thể trở về trong chốc lát, phải ngày mai mới đến”. Thầy Trần chắc hút không ít thuốc lá, giọng nói đã khàn đặc.
Chẳng trách gọi điện cho tôi, lúc này có người ở bên, cho dù là người qua đường cũng tốt.
“Ngại quá, cô Hoàng, vốn không nên phiền cô tới, nhưng tôi chỉ sợ, lần này Ngọc Lan có thể, có thể không tổ chức được đám cưới vàng…”.
Giống như lốp xe xì hơi, thầy Trần từ từ im lặng.
Sau khi nói xong lời an ủi, ba chúng tôi ngồi trên ghế, dựa vào tường, nhìn cô Trương trong phòng bệnh, thầy Trần thần sắc ngây dại, xem ra không muốn nói chuyện, Vương Tiểu Tiện ngồi bên phải tôi cũng biết điều đóng lại hệ thống ngôn ngữ vốn dĩ thả cửa trong mọi thời tiết của mình, thậm chí đến tiếng hít thở cũng toát ra vẻ nho nhã. Cứ cách mười lăm phút y tá liền bước ra từ căn phòng cuối hành lang, loẹt quẹt bước qua, kiểm tra tình hình, sau đó nhìn chúng tôi trong dáng vẻ mong chờ từ đầu đến chân với nét mặt không chút biểu cảm, khuôn miệng nhỏ thốt ra vài từ không cảm xúc: Không chuyển biến tốt, không chuyển biến xấu.
Tôi nhìn cô Trương qua tấm kính cửa sổ, xuyên qua khe hở của những chiếc ống, có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ cô, ngủ say đến vậy, vẻ mặt nhẹ nhõm, giống như đang mơ một giấc mơ khiến tinh thần vô cùng hưởng thụ.
Người này hôm trước còn hân hoan, phấn khởi kể cho tôi chuyện cô chiến đấu với kẻ thứ ba anh dũng thế nào, bây giờ đã mê man, không có ý thức như vậy, nhìn dáng vẻ cô khiến tôi nghĩ đến cụm từ: tước vũ khí toàn diện. Là một người phụ nữ mạnh mẽ đến vậy, cô Trương nhất định còn có rất nhiều chiến tích huy hoàng chưa nói cho tôi nghe, nhưng bây giờ không biết cô đang mơ một giấc mơ đẹp nhường nào mà không muốn tỉnh dậy đến thế.
Vương Tiểu Tiện chọc chọc cánh tay tôi, tôi quay đầu nhìn, thầy Trần cũng đã ngủ, đầu gục xuống, vai nghiêng sang một bên, chắc chắn cả ngày thần kinh thầy căng thẳng, chưa chợp mắt chút nào.
Góc rẽ hành lang có một chiếc ghế sofa dài, vào ban ngày nơi đó vô cùng sôi động, người nhà chăm bệnh nhân muốn xếp hàng lấy số ngủ bù một giấc ở ghế sofa, nhưng bây giờ nơi này không một bóng người. Tôi gọi thầy Trần dậy, khuyên ông qua đó nằm.
Tôi và Vương Tiểu Tiện câu được câu chăng, nói chuyện phiếm giết thời gian, song không lâu sau cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ, tôi vẫn ổn, chỉ có cơ thể hơi nghiêng ngả, Vương Tiểu Tiện khá khoa trương, cuộn mình thành hòn than trên ghế, ngủ vô cùng say sưa nhưng tướng ngủ lại chẳng ngoan chút nào, xoay bên phải lật bên trái, bất cẩn liền ngã lăn xuống đất, càng khiến người ta bội phục ở chỗ sau khi bị ngã xuống đất, người này vẫn giữ nguyên sự bất động, tiếp tục ngủ với tư thế rơi xuống đất, tôi phải đá mạnh một cái mới có thể khiến anh ta bò lại lên ghế. Y tá đến kiểm tra phòng bệnh, vừa quay người định đi, bỗng nhiên anh ta rơi xuống, không nhúc nhích, khiến y tá sợ đến nỗi mặt mày thất sắc, nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi, “Anh ta sao vậy, làm sao thế?”. Tôi thản nhiên đá đá mông Vương Tiểu Tiện, “Không sao, buồn ngủ quá đấy mà”.
Tới sáng sớm, Vương Tiểu Tiện vẫn rất buồn ngủ nhưng đã ngã đến nỗi mặt mũi lem luốc. Tôi nhìn bộ dạng khốn cùng của anh ta, cũng mệt mỏi vô cùng, thế là dốc sức đuổi anh ta về, trước khi đi, tên mắc bệnh mộng du này còn lúng búng nói, “Tôi không buồn ngủ, không tin, cô kiểm tra bảng cửu chương đi…”.
Tiễn Vương Tiểu Tiện chưa được bao lâu, bên ngoài sắc trời đã sáng bạch, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi qua thầy Trần, ông ấy đã tỉnh, đang ngồi viết gì đó trên một tờ giấy.
Tôi ngồi vào chỗ, cố gắng tìm kiếm xung quanh một thứ gì đáng chú ý để phấn chấn tinh thần. Hành lang lúc này tĩnh mịch bất thường, ánh nắng từ ngoài cửa sổ cuối hành lang rọi vào, rải những sợi mỏng manh xuống đất, ngược lại càng khiến người ta thấy lạnh. Mỗi căn phòng đều vọng ra âm thanh yếu ớt của máy theo dõi tim, hết đợt này đến đợt khác, nghe lâu có cảm giác như bị kim châm vào da thịt, một sự tồn tại không lời nào diễn đạt nổi. Tôi chăm chú nhìn cô Trương qua cửa kính, đột nhiên tôi vô cùng hy vọng cô ấy tỉnh dậy, trong một buổi sáng sớm như thế này, nắm lấy tay cô ấy, nói cho cô ấy nghe tôi đã làm sai những gì.
Cái gọi là cái tôi, cái gọi là chứng sợ bẩn trong tình cảm, cái gọi là dùng lí lẽ bảo vệ quan điểm, cái gọi là thế giới bé nhỏ không thể xâm phạm. Đúng thế, tôi giữ gìn tất cả những thứ trên, nhưng vì sao sau khi chia tay tôi vẫn cảm thấy thất bại đến thế?
Bắt đầu từ khi nào tôi không còn nghiêm túc lắng nghe những câu chuyện cười vô vị anh kể, tươi cười nói thật hay.
Bắt đầu từ khi nào, tôi tranh cãi cho ra lẽ từng chi tiết, lấy việc nắm được điểm yếu của anh làm niềm vui lớn nhất.
Bắt đầu từ khi nào, tôi có thể nói chia tay mà mặt không biến sắc, miễn cưỡng không bằng sớm buông tay.
Mỗi lần xuất hiện vấn đề, thái độ tôi thường thể hiện nhất không phải là lắng nghe mà là oán giận. Trong cuộc tình này, điểm mấu chốt tôi tổng kết được không phải là hợp tác mà là công kích.
Giữa chúng tôi không có sự ăn ý. Đến cuối cùng anh vẫn không học được cách chủ động hỏi, đến cuối cùng tôi cũng không học được cách chất vấn nhẹ nhàng, trong điểm khởi đầu của câu chuyện, chúng tôi tưởng rằng đối phương là người duy nhất không thể bỏ lỡ nhất trong cuộc đời mình, nhưng đến cuối cùng mới suy sụp phát hiện ra, không phải “nếu không là anh, em nhất quyết không gả, nếu không là em, anh nhất quyết không lấy”, đó chỉ là một sự nhầm lẫn quá tổn thương mà thôi.
Cô Trương ngủ rất bình thản, đầu hành lang, thầy Trần chầm chậm bước tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, cả gương mặt nhăn lại, đôi mắt phủ một tầng sương, trông già hơn nhiều so với hôm qua, ông sột soạt lấy ra một tờ bệnh án được gấp lại trong túi áo đưa cho tôi.
“Cô Hoàng, hôm đó cô muốn tôi viết một bức thư, tôi liền suy nghĩ viết thế nào, đang cân nhắc thì Ngọc Lan bắt đầu hôn mê. Sau khi bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, tôi đợi bên ngoài liền viết lá thư này, cô xem đi, viết như vậy, sợ rằng không dùng được nhỉ?”.
Tôi bắt đầu mở ra, mấy hàng chữ cứng cáp xóa xóa tẩy tẩy, chữ không nhiều nhưng đợi tới lúc đọc xong, nước mắt tôi rơi lã chã, tôi cố gắng kìm nén, sợ chúng rơi trên giấy, làm nhòe chữ.
“Ngọc Lan:
Năm mươi năm, chúng ta chung sống hòa thuận, tình cảm mặn nồng. Thường ngày làm việc, học tập, ngày nghỉ đưa bọn trẻ đi công viên, vui vẻ chơi đùa. Cuộc sống có thể nói là hạnh phúc mĩ mãn.
Ba mươi tám tháng, em bệnh nặng giày vò, khiến anh xót xa, giai đoạn trước, truyền dịch, thẩm tách còn có thể duy trì, tới sau này, tứ chi không hoạt động được, cơm, sữa, nước khó nuốt.
Con đường sinh mệnh có lẽ sắp đi đến cuối cùng.
Nếu em đi rồi, có lẽ sớm được giải thoát, ít phải chịu đựng cơn đau bệnh tật. Tới thiên đường nghỉ ngơi cho tốt, hưởng thụ niềm vui sướng vô bờ. Anh ở lại, có thể ốm đau, bi thương, dần dần hồi phục lại bình thường. Chốn nhân gian, tiếp tục chăm lo đời sau phát triển sự nghiệp”.
Thư Khôn
Tôi nhìn thầy Trần qua hàng nước mắt, ánh mắt thầy giống như đứa trẻ, bất lực, mang theo sự khổ sở van nài, nhưng trong đó có sự tuyệt vọng của người già khi nhìn thấu tất cả, ông ấy đang nhìn Ngọc Lan không chịu tỉnh lại, cảnh này đột nhiên khiến tôi phát hiện ra rằng hóa ra trong tình yêu cũng có tình đồng đội.
Tôi hơi nghẹn ngào nói, “Thầy Trần, thầy yên tâm đi, lá thư này không dùng được, thầy phải viết sến một chút mới được”.
Các con của thầy Trần vội vã lao đến đã là buổi chiều ngày hôm đó, mỗi người đều vất vả mệt mỏi, cứ cách mười lăm phút lại có người ra chỗ cầu thang hút thuốc hoặc gọi điện thoại. Cô Trương vẫn không tỉnh, tôi cáo từ thầy Trần, rời bệnh viện, sắc trời bên ngoài âm u, từng đám mây đen to lớn đều khảm vàng bởi ánh tà dương, xem ra vừa rực rỡ vừa chẳng lành.
Ngồi trên xe bus về nhà, tôi dựa vào cửa sổ, nhìn từng hạt mưa đập lên cửa kính, mưa không nhỏ, cả xe đều có thể nghe thấy tiếng mưa rào rào. Xe trống không, biểu hiện trên gương mặt của mỗi người khách giống như thời tiết vậy, rất ẩm ướt, ngũ quan mang theo vẻ trì trệ bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, từng luồng khí lạnh thổi vào cổ tôi, tôi học Vương Tiểu Tiện, co mình thành viên than trên chỗ ngồi, tiếng mưa đập vào cửa xe rất ru ngủ, được một lúc tôi liền ngủ mất.
Tới lúc tỉnh, xe đã đầy ắp, xe không hề di chuyển, sắc trời mờ mờ tỏ tỏ, bên ngoài cửa xe là màn mưa lớn, còn có những dòng xe cuồn cuộn.
Tắc đường rồi, mỗi lần gặp trận mưa lớn một chút, Bắc Kinh liền lập tức xuất hiện trạng thái tê liệt, nói là loạn thế cũng không khoa trương, người đứng bên đường muốn gọi xe, cuối cùng đều muốn chạy đi tự sát; kẻ ngồi trong xe riêng tắc đường đến nỗi nhân sinh quan nảy sinh sai lệch, hận không thể xuất gia ngay lập tức; người lạ trên xe bus đứng trong cái hũ bằng vỏ thép oi bức, ngột ngạt, mồ hôi đẫm lưng, ngây ngốc chờ đợi tương lai không sáng sủa.
Đây chính là trạng thái khiến con người tuyệt vọng trong ngày mưa lớn ở Bắc Kinh, vốn dĩ hàng ngày tôi ngồi tàu điện về nhà, thì còn tránh được tai họa này.
Đám con gái trong xe hết thảy đều rút di động, gọi cho bạn trai hoặc chồng, thông báo tắc đường, phải về muộn một chút. Giọng điệu đều là oán giận lộ ra chút ỏn ẻn, nũng nịu. Người không gọi điện có phong thái khá kiêu ngạo, có người sẽ chủ động gọi điện đến hỏi anh ấy/ cô ấy có bị ướt mưa không, hiện tại có bình yên vô sự không. Tôi cũng rút di động ra cho hợp với tình hình, nhưng nhìn kĩ hồi lâu cũng không biết nên gọi cho ai, nói với đối phương rằng trời mưa rồi, tôi sẽ về nhà muộn.
Trong lúc đang ngớ người, vẫn chưa kịp cho tôi đa cảm, di động lại vang lên. Tôi nhìn số, là thầy giáo Trần.
Lòng tôi hoảng sợ, xung quanh vốn đang huyên náo đột nhiên lặng thinh, tôi sợ nghe thấy tin xấu, nhưng lại khát khao đó là tin tốt, nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, ngón cái hơi run rẩy ấn phím nghe.
“Cô Hoàng”, thầy Trần la to ở đầu kia điện thoại, “Ngọc Lan tỉnh rồi! Cô Trương của cô tỉnh rồi!”.
Tựa như có người đang bật ngón tay tách một cái bên tai tôi, tôi rùng mình. Tôi muốn làm một động tác thể hiện tâm trạng muốn cảm ơn trời, cảm ơn đất của mình, nhưng bởi kích động và căng thẳng quá mức, cơ thể ngược lại cứng đơ, tôi chỉ có thể cười ngây ngốc, ngồi bất động.
Điện thoại của thầy Trần vừa ngắt chưa lâu, điện thoại của Vương Tiểu Tiện đã đến, vừa nghe thấy giọng anh ta, thần kinh căng thẳng của tôi hoàn toàn trở nên nhẹ nhõm, “Hoàng Tiểu Tiên, cô bị ướt mưa rồi hả?”.
“Không, tôi vẫn đang trên xe, tắc đường”.
“Tắc ở đâu?”.
“Cách nhà mình năm trạm xe bus nữa”.
“Gần vậy, cô chạy về được mà”.
“Mọc dưới mũi anh là miệng hả? Anh đến cùng tôi chạy về nhé”.
“… Năm trạm, là chỗ trung tâm buôn bán vật liệu xây dựng à? Cô ngồi xe bus nào?”.
“695, tắc ở ngay cổng trung tâm. Tôi sắp phiền chết mất đây, anh đừng đổ dầu vào lửa nữa, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”.
Cúp máy xong, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dòng xe cộ vẫn không nhúc nhích chút nào. Hàng chuỗi đèn hậu sáng trong màn mưa, bị nhòe thành một mảng không góc cạnh. Trong tâm trạng chán ngán, tôi quan sát một chiếc Honda nhỏ màu đỏ đang dừng bên ngoài cửa sổ cạnh tôi.
Một đôi nam nữ đang ngồi trong đó, tuổi tác xấp xỉ tôi, nhìn người con trai lái xe giống anh đến vậy, cũng đôi mắt nhỏ, gương mặt nhìn nghiêng rất nghiêm túc, khóe miệng khi không vui sẽ hơi kéo xuống.
Hai người trong xe xem ra đều không vui, người con gái bên cạnh anh ta có vẻ mất kiên nhẫn, giống con mèo sắp phát điên, bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy ra khỏi xe trốn chạy, giống như tôi từng thế.
Không còn đường lui, đường lui là chuỗi đèn đỏ; không có con đường phía trước, con đường phía trước là mưa lớn mịt mù. Điều kiện bên ngoài như vậy có thể đổi lại tâm trạng tốt thế nào? Chỉ còn lại người này bên cạnh có thể bầu bạn, nếu có lòng muốn cùng giết thời gian, chờ đợi tương lai tươi sáng còn chưa biết, không gian nhỏ bé trong dòng xe tắc nghẽn kia chính là sa mạc nhỏ khô ráo, ấm áp nhất trong mưa lớn. Nhưng nếu không có sự ăn ý, không hiểu nhau, sẽ luôn nghi ngờ đối phương, khẳng định cái tôi của mình, khoang xe này sẽ là đấu trường mini, ai cũng đừng mong tay khoác tay đợi tạnh mưa trời nắng, cầu vồng xuất hiện nơi chân trời, nhất định có một người sẽ mở cửa xe, sải bước rời đi trước.
Bạn tưởng rằng tôi đang phân tích tình hình đường xá, không, tôi đang nói về hồi ức, một đoạn hồi ức thất bại bị người ta vứt bỏ trong thế khó xử của tình cảm.
Nhưng lần tới, tôi sẽ không để người đó đi trước, cho dù lại thất bại lần nữa, anh ta vẫn ra đi trước, tôi cũng phải khiến anh ta ra đi một cách không quang minh chính đại, không hiên ngang đến vậy, tôi muốn khiến hai đầu gối anh ta mềm nhũn, khóc rưng rức mà rời đi.
Tôi còn đang đờ đẫn, người trong xe bắt đầu ồn ào, tôi tưởng sắp hết tắc đường, nhưng không thấy xe có dấu hiệu di chuyển. Tôi nhìn phía trước, trong màn mưa có một tên ngốc đang đạp chiếc xe đạp kiểu cũ, ngược dòng xe, đầu đội mưa lớn, đạp về phía chúng tôi, trong thế giới bất động, chỉ có anh ta và chiếc xe đạp là đang di chuyển.
Chiếc xe đạp và tên ngốc càng lúc càng gần xe chúng tôi, mọi người trong xe cười hi hi ha ha, trong lòng tôi bắt đầu dấy lên cảm giác bất an kì lạ, dần dần, xe tới khoang xe chúng tôi, tôi nhìn rõ gương mặt tên ngu ngốc đó.
Là Vương Tiểu Tiện. Ướt như chuột lột, hai mắt nheo lại tìm kiếm xung quanh.
Phản ứng đầu tiên của tôi là vội vàng ngồi xuống, cách mất mặt lớn lao như vậy, cả đời tôi không muốn thử nghiệm, nhưng ngồi cạnh tôi là một bà bác chắc tầm trăm cân, dưới sức ép của bà ta, đến nhúc nhích, tôi cũng rất khó khăn, cách bảo toàn sinh mệnh duy nhất chính là vùi mặt vào bụng của bà ta.
Mọi người ở gần cửa sổ ào ào rút di động, chụp ảnh quay phim lại cảnh tượng kì quái này. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Vương Tiểu Tiện đã phát hiện ra gương mặt đỏ gay của tôi chỗ cửa sổ. Anh ta phấn khởi xuống xe, gõ gõ cửa kính.
Ánh mắt của tất cả mọi người trên xe “xẹt” một cái đều tập trung trên người tôi, cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có bao bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi, giây phút này, tôi suýt tè dầm.
Vương Tiểu Tiện ra dấu kêu tôi mở cửa sổ, tôi chưa kịp phản ứng lại, đằng sau có người mồm năm miệng mười nói: “Anh ta kêu cô mở cửa sổ…”.
Tôi mở cửa xe, Vương Tiểu Tiện tiến lại gần, mặt mày rạng rỡ, “Xuống xe đi”.
“Sao phải xuống xe?”.
“Về nhà”.
“Mưa to như vậy…”.
Vương Tiểu Tiện chỉ chỗ ngồi đằng sau xe, “Mang ô cho cô rồi”.
Đầu tôi choáng váng, hơi hoảng loạn, tôi tìm máy quay camera giấu kín khắp nơi, nghi ngờ đây có phải là Vương Tiểu Tiện bắt tay với đài truyền hình ác ý trêu chọc tôi không. Mọi người xung quanh được giải trí một phen, ai nấy hết sức vui mừng, tôi muốn co cẳng chạy, nhưng vẫn là vấn đề đó, tôi bị bà bác bên cạnh ép vào.
Nhưng cơ thể to lớn của bà bác từ từ di chuyển, bà ta vừa xê ra ngoài, vừa nói, “Cậu chàng thật là tốt”.
Tôi cười ngượng ngập gật đầu, “Vâng, vâng, vâng”.
“Phải gả cho người như vậy”. Phía sau bà bác, một cô trung tuổi tổng kết.
“Bác tài à, nhanh giúp cô gái nhỏ này xuống xe đi”, có người yêu cầu giúp tôi, “Bạn trai đội mưa đến đón đấy”.
Bác tài mở cửa xe, tôi co cẳng chạy nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười phía sau và một câu phụ họa hồn nhiên, “Phim thần tượng đấy nhỉ!”.
Tôi ngồi sau Vương Tiểu Tiện, bật ô, chưa hết hoảng hốt, Vương Tiểu Tiện thành thục đèo tôi, đi như con thoi giữa khe hở của các loại xe, nước bắn tung tóe, đi tới đâu là có ánh mắt tò mò theo đuôi chúng tôi tới đó.
“Anh diễn phim thần tượng đấy à!”. Tôi thay quần chúng hỏi Vương Tiểu Tiện vấn đề này.
“Không biết tốt xấu gì cả, chẳng phải sợ cô bị tắc đường trở nên chán đời à? Trong ti vi đã nói phải tắc hai, ba tiếng đấy”.
“Chỉ là tắc đường, có gì mà phải to chuyện, anh như vậy cũng quá khoa trương đi”.
“Cô xem cô, vốn đã là hoa tàn ít bướm, thanh xuân sắp trôi qua, đối với cô mà nói, đây là tắc đường à? Là sinh mệnh của cô đấy”.
“Không đúng, anh tuyệt đối có vấn đề, nếu không anh không thể làm ra chuyện này, nói, có phải có chuyện cần thỉnh cầu tôi không”.
“Thỉnh cầu cô? Ngoài việc thỉnh cầu cô đừng có làm phiền tôi, còn có chuyện gì cần yêu cầu cô nữa?”.
“Có phải anh làm vỡ thứ gì trong phòng tôi không?”.
“Tôi không vào phòng cô, oán khí quá nặng nề”.
“Có phải anh không mang chìa khóa không?”.
“…”.
“Không mang chìa khóa nhà chứ gì?”.
“… Ừ”.
“Tôi biết mà, cũng là đang nhàn rỗi, vì vậy tới tìm tôi. Mượn xe ở đâu đấy?”.
“Của cụ Hậu gác cổng”.
“Hừ, suýt mang ơn anh”.
Vương Tiểu Tiện quay đầu nhìn tôi, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi vốn có thể cùng đánh cờ vây với cụ Hậu, nhưng bây giờ ngàn dặm xa xôi đến đón cô, cô không cảm động à? Những tế bào cảm động của cô có phải bị cô bài tiết ra ngoài rồi không?”.
Tôi đương nhiên rất cảm động, ngồi sau Vương Tiểu Tiện, lòng tôi mang theo sự yên bình không gì sánh nổi, cảnh đêm mịt mù xung quanh, đèn đuôi màu đỏ trong hơi nước và những chiếc xe đứng im đang xả khói, giây phút này đều khiến người ta cảm động đến vậy, tôi biết, tôi đã tái sinh trong đường cùng. Vương Tiểu Tiện nhất định cũng biết, lúc này rốt cuộc tôi cảm động nhường nào, chắc chắn anh ấy biết.
Mưa tạnh dần, dòng xe bắt đầu chầm chậm di chuyển.
Cảm ơn
Khi câu chuyện kết thúc, bức thư có mấy chữ ít ỏi, cảm động sâu sắc mà thầy Trần viết cho cô Trương là một bức thư hai năm trước cụ Tôn Thư Thân sống tại Bắc Kinh viết cho người vợ đã mất. Ban đầu đọc trên báo, ngắn ngủi vài trăm chữ, nhưng rung động tới tận tâm can, cho nên trong câu chuyện, tôi sáng tạo ra hai cụ già làm đám cưới vàng như vậy, để làm nổi bật bức thư ngắn ngủi, đơn giản này. Tôi tin trong từng câu chữ, sự chia ngọt sẻ bùi kiểu cổ đó nhất định có thể cảm động nhiều người hơn nữa. Ở đây, tôi trịnh trọng cảm ơn cụ Thư Thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...