Buổi sáng đến công ty, Vương Tiểu Tiện liền bắt đầu chờ thời cơ bắt chuyện với tôi, nhưng tôi nghiêm mặt mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt, cầu nối ngôn ngữ không thể thiết lập, Vương Tiểu Tiện liền bắt đầu quấy rầy tôi trên MSN.
“Đừng giận nữa”.
…
“Cô phức tạp hóa chuyện này rồi, thực ra, thực ra chính vì cô đẹp nên tôi muốn thừa nước đục thả câu”.
…
“Tôi thực sự có ý tốt, hy vọng cô đừng đánh mất tinh thần bởi đại nạn này, có thể giống như trước kia, hàng ngày vẫn có thể sống dâm ô như thế”.
Dâm ô?
Tôi quay đầu trừng mắt nhìn Vương Tiểu Tiện với vẻ mặt mơ màng, Vương Tiểu Tiện ghé sát lại màn hình máy vi tính của tôi nhìn đoạn chat anh ta vừa gửi, cực kì hoảng sợ, quay người trở lại máy tính của mình, gõ tiếp: “Là thanh nhàn, thanh nhàn[1]”.
[1] “Dâm ô” và “thanh nhàn” có cùng phiên âm, Vương Tiểu Tiện gõ phiên âm và chọn sai chữ Hán.
Thực ra tôi chẳng giận Vương Tiểu Tiện, lí do ngăn cản tôi lên tiếng rất phức tạp, chiếm tỉ lệ lớn nhất lại là cảm ơn, nhưng trong sự cảm ơn lại mang theo chút phẫn nộ bị người ta lừa gạt, trong sự phẫn nộ lại rải một lớp hụt hẫng mà tôi không muốn thừa nhận, trong đống cảm xúc ngũ vị pha tạp này, tôi bị sặc đến nỗi mất hồn vì thế trong chốc lát thực sự không mở miệng được.
Tôi đang chuẩn bị trả lời gì đó cho Vương Tiểu Tiện trên MSN thì sếp Vương mở cửa văn phòng, hùng dũng, oai vệ liếc nhìn văn phòng một vòng, sau đó đặt ánh mắt lên người tôi, “Hoàng Tiểu Tiên, cô vào đây một lát”.
Tôi đẩy cửa bước vào văn phòng của sếp Vương, bên trong ngoài ông ra còn có một ông cụ có vẻ tiều tụy, ăn mặc đơn giản, nhưng lại lộ ra sự nho nhã. Tôi ngồi xuống ghế sofa đối diện với ông ấy, sếp Vương chỉ tôi, nói với ông ấy, “Đây là Tiểu Tiên – người lên kế hoạch tổ chức của chỗ chúng cháu, nếu bác có suy nghĩ gì, có thể nói chuyện với cô ấy, đầu óc cô ấy khá nhanh nhạy, nếu là việc gấp, để cô ấy phụ trách tương đối thích hợp”.
Ông cụ cười với tôi, tôi cũng vội vàng gật đầu, lên tiếng, “Chào bác, cháu tên là Hoàng Tiểu Tiên, bác gọi Tiểu Tiên là được, cháu gọi bác thế nào ạ?”.
Ông cụ đột nhiên đứng lên khỏi ghế sofa, bước lên trước một bước, nắm tay tôi, “Hoàng Tiểu Tiên, lần này phải làm phiền cô rồi, tôi họ Trần, Trần Thư Khôn”.
Tôi bị bác Trần làm giật mình, cũng vội vàng đứng lên, “Bác Trần, bác làm gì vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, cô dâu, chú rể hôm nay không cùng đến ư?”.
Sếp Vương ở phía sau tôi nói: “Làm cho bác Trần và vợ bác ấy, người đứng trước mặt cô chính là chú rể, lần này chúng ta tổ chức nghi thức đám cưới vàng”.
Niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng tôi, “Chúc mừng bác, đây thực sự là việc đại hỉ, bác định làm thế nào? Vợ bác sao không đi cùng ạ?”.
Ánh mắt bác Trần tối đi, “Bà ấy bây giờ đi lại không tiện”.
Tôi đại khái đã hiểu ra là chuyện gì, “Bác yên tâm, chỉ cần hai bác nói cho cháu biết phong cách nghi thức muốn làm, chúng cháu phụ trách tất cả các khâu, sẽ không để hai bác bận tâm đâu ạ. Còn về ngày tổ chức? Đã định ngày nào chưa ạ?”.
Bác Trần ngồi xuống ghế, có phần bất lực xoắn hai bàn tay lại, “Càng nhanh càng tốt, cô Hoàng ạ”.
“Càng nhanh càng tốt ạ?”.
Sếp Vương phía sau tôi lại giải thích, “Tiểu Tiên, vợ bác Trần sức khỏe rất kém”.
Tôi thầm suy xét, sức khỏe rất kém, nghi thức tổ chức càng nhanh càng tốt, vậy có phải nghĩa là vợ bác Trần chẳng còn mấy ngày?
Tôi hoảng sợ trong lòng, quay đầu nhìn sếp Vương, dùng ánh mắt truyền đạt nghi vấn tới ông, kết quả sếp Vương trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi vội vàng nhìn về phía bác Trần.
“Vậy thì tốt, bác Trần, chúng cháu sẽ tranh thủ thời gian, bác xem, bác đại diện cho bác gái ạ? Hay là cần chúng cháu tới trao đổi với bác gái?”.
Bác Trần lộ ra nụ cười vô cùng đơn thuần, ngây thơ, “Tốt nhất là cô hỏi bà ấy, bà ấy á, ý kiến vô cùng nhiều, tôi không đại diện nổi cho bà ấy đâu”.
Tôi gật đầu, “Vâng, vậy lát nữa cháu sẽ đi gặp bác gái với bác”.
Bác Trần do dự, “Bây giờ bà ấy nằm trong bệnh viện, tháng trước nhập viện, trước khi vào viện còn kêu gào đòi tổ chức đám cưới vàng cho bà ấy. Sau khi nằm viện, tinh thần không tốt, không còn nhắc lại chuyện này nữa, nhưng tôi vẫn muốn làm cho bà ấy. Nếu cô muốn hỏi suy nghĩ của bà ấy thì đến tầm từ sáu giờ đến chín giờ sáng, lúc ấy bà ấy tỉnh táo, thời tiết bắt đầu nóng lên, bà ấy liền có chút mơ hồ, tới buổi chiều hầu như luôn mê man”.
Tôi liền thấy thấp thỏm, trạng thái sức khỏe như vậy nếu muốn làm, dù có ý tưởng gì, đều phải coi trạng thái tinh thần của bác gái là quan trọng nhất, lấy đó làm trung tâm để triển khai, độ khó quả thật hơi quá cao.
Tiễn bác Trần xong, tôi trở về văn phòng hỏi ý kiến sếp Vương, câu mở đầu là: “Sếp à, sau này chúng ta không làm ăn nữa à?”.
Công ty tổ chức hôn lễ thông thường đều thích tiếp nhận tổ chức nghi thức đám cưới vàng, bởi vì đám cưới vàng về cơ bản cùng ý nghĩa với các từ như “thần thoại”, “kì tích” trong suy nghĩ của những con người thế hệ chúng tôi. Những đôi tình nhân ngoài kia hễ có thể thuận lợi hẹn hò trên năm mươi ngày thì hận không thể vỗ tay chúc mừng, trần truồng chạy khắp thành phố thể hiện bản thân đã không còn độc thân nữa, nhưng trong cùng một thế giới lại có đôi nam nữ cần mẫn miệt mài cùng nhau đi qua năm mươi năm, nghĩ tới sự thật này, bao giờ cũng có thể khiến rất nhiều người bao gồm cả tôi thầm thấy xấu hổ.
Cho nên rất nhiều công ty tổ chức hôn lễ khi tổ chức đám cưới cho cô dâu, chú rể đều không quên nói một câu: “Nghi lễ đám cưới vàng của hai vị cũng phải tổ chức ở chỗ chúng tôi đấy”. Cô dâu chú rể nghe được lời này bao giờ cũng toét miệng cười rạng rỡ.
Nhưng trường hợp này, quả thật tôi nghĩ không ra vì sao sếp Vương lại muốn nhận, đám cưới vàng không tồi nhưng nghi lễ đám cưới vàng chưa qua bao lâu, có thể cô dâu sẽ qua đời. Chuyện này gặp công ty tổ chức hôn lễ nào, không cần động não cũng sẽ từ chối, nếu truyền ra ngoài, e rằng cô dâu, chú rể sẽ cảm thấy rất xúi quẩy.
Tôi nhìn chằm chằm sếp Vương, chờ ông trả lời tôi, sếp Vương dựa vào ghế, tay cầm ấm pha trà, lại bày ra bộ dạng trời sập cũng có ông chống đỡ, chỉ nói: “Ông ấy cũng không dễ dàng gì, bám lấy tôi ba ngày rồi. Công ty tổ chức đám cưới khác không nhận”.
“Đúng vậy, ông nghĩ xem, vì sao công ty khác không nhận chứ?”.
Sếp Vương uống ngụm trà, thủng thỉnh nói: “Bảo cô làm thì cô làm cho tốt vào, lảm nhảm lắm thế?”.
“Nếu như truyền ra ngoài, lượng khách hàng của công ty chắc sẽ bị ảnh hưởng”.
“Người ta chân thành như vậy, chuyện tranh thủ từng phút từng giây này nếu tôi không đồng ý, sau này đi đầu thai kiếp khác sẽ bị ảnh hưởng. Đừng lảm nhảm, về viết kế hoạch đi”.
Tôi suy nghĩ một chút, sếp đã đồng ý, tôi còn uổng công lo lắng cái gì, thế là cả chiều miệt mài viết chương trình, đưa ra đề cương, chuẩn bị tốt ngày mai vừa mở mắt là phải vội tới bệnh viện gặp bác gái Trần trong lúc bà tỉnh táo.
Tan làm trở về khu nhà, tôi nhìn hai chiếc chìa khóa trên tay, do dự một lát, cuối cùng cầm chìa khóa nhà mới lên mở cửa. Vương Tiểu Tiện đã về, đang ngồi chồm hỗm trong bếp, ôm cái hộp giống như nồi luộc trứng nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại.
Tôi nhìn Vương Tiểu Tiện một cái, vẫn không thể mở miệng, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh, tắm, thay quần áo, rồi trở về phòng tôi bật điều hòa.
Một lát sau, cửa phòng lén lút he hé mở, đôi mắt nhỏ của Vương Tiểu Tiện sáng lấp lánh qua khe cửa, “Tiểu Tiên, cô muốn ăn kem bạc hà tự làm không, tôi tự làm, tôi mua một cái máy vô cùng thời thượng”.
Gương mặt tôi vùi vào gối sáng bừng lên, liếc mắt nhìn anh ta.
“Cô nếm nhé?”.
Tôi nghĩ một chút, vẫn ngại lên tiếng.
“Có phải cô buồn ngủ không, vậy tôi đợi cô tỉnh ngủ rồi mang cho cô ăn”.
Vương Tiểu Tiện quay người chuẩn bị rời đi, cuối cùng tôi không nhịn được, “Để lại đi”.
Vương Tiểu Tiện đẩy cửa ra với vẻ mặt hớn hở, đưa bát ra trước mặt tôi, “Cô nếm đi, vị ngon đến rung động lòng người”.
“Anh xem xem, đàn ông sắp ba mươi rồi, ngày ngày mò mẫm làm mấy việc vớ vẩn này, trung tâm nghiên cứu trẻ em có vấn đề nên lấy anh ra làm đề tài”.
Tôi vừa quở trách anh ta vừa cho kem vào miệng, vị quả thật không tồi, đặc biệt là vị bạc hà, vô cùng nồng đậm.
“Thế nào?”. Hai mắt Vương Tiểu Tiện sáng lấp lánh một cách hưng phấn.
“Khá ngon đấy, đặc biệt là vị bạc hà, rất đạt tiêu chuẩn, anh làm thế nào vậy?”.
Vương Tiểu Tiện đặt mông xuống giường cạnh tôi, đếm đầu ngón tay giảng giải, “Vô cùng phức tạp, phải đánh trứng, sau đó đánh bơ ra trộn cùng, nhất định phải đánh cực kì đều mới được, tôi mệt chết luôn, cô sờ cánh tay tôi đi, sưng phồng lên rồi…”.
“Làm thế nào có được vị bạc hà đó?”.
“Tôi nặn kem đánh răng vào”.
“…”.
Tôi đặt bát vào tay Vương Tiểu Tiện, “Tôi xem cánh tay anh nào, sưng phù rồi nhỉ, thật đáng thương, sao vẫn chưa gãy nhỉ?”.
“Sao nào, Hoàng Tiểu Tiên, kem đánh răng cũng có thể ăn, thật đấy, hồi nhỏ tôi thường ăn, tôi còn để cả tuýp kem đánh răng đông lạnh rồi ăn”.
“Nói thế nào nhỉ, so với món kem có vị kem đánh răng, tôi thích vị của nước khử trùng 84 hơn”.
“Tốt thôi, lần sau làm cho cô, có điều hệ số nguy hiểm của món đó cao đấy…”.
Bất giác tôi và Vương Tiểu Tiện lại bắt đầu đấu võ mồm với mục đích duy nhất là để tiêu hao sinh mệnh một cách vô nghĩa, nhìn Tiểu Tiện muốn làm kem vị thận cho tôi, một tôi khác trong đầu đã hồn lìa khỏi xác, đứng trong phòng ở nơi không xa nhìn tôi, nói với tôi, đừng thay đổi duy trì giây phút này, đừng thay đổi.
Có người sẵn lòng tổ chức nghi thức đám cưới vàng cho người vợ trong cơn bệnh hiểm nghèo, nhưng cũng có người vứt bạn gái từ tầng mười tám xuống bởi vấn đề kết hôn, thế giới này rất nhiều kiểu quan hệ, khi chưa vạch trần thì anh tốt tôi hay, vạch trần rồi liền bị cô lập hoàn toàn. Nhưng đối với cô mà nói, Hoàng Tiểu Tiên, tương lai cô quá mờ mịt, vì thế chi bằng đứng im bất động. Ủ dột lăn lộn trong bùn lầy là sống một ngày, giả vờ tràn đầy sức sống như đội viên đội thiếu niên tiền phong cũng là sống một ngày. Là một thương binh, tôi vẫn luôn đeo chiếc giường bệnh trên lưng tiếp tục bước về phía trước, chỉ cần tình hình không ổn, liền chuẩn bị nhập viện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, nhưng trên con đường này, nếu nói lòng tự tôn là mũi morphine liều cao tiêm theo giờ, vậy thì mối quan hệ giữa tôi và Vương Tiểu Tiện chính là máy thở của tôi, khi tôi bi thảm nhất, bị người ta đạp xuống đáy giếng còn đậy nắp lên trên, nhờ nó, cuối cùng tôi vẫn có thể thở thêm một hơi.
Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt Vương Tiểu Tiện, nói một cách vô cùng thành khẩn, “Vương Tiểu Tiện, cảm ơn anh”.
Vương Tiểu Tiện sững sờ, tiếp theo sợ đến nỗi biến sắc, im lặng hồi lâu, anh ta ngẩng đầu, trầm giọng nói, “Tiểu Tiên, lời nói ngu ngốc này, tôi thật không biết nên tiếp nhận thế nào. Hai chúng ta có thể bỏ qua chủ đề này, tiến hành giai đoạn sau không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...