Gia Bách buồn rũ rượi đứng dậy tiến về chỗ Xuyến đang nằm, dúng ánh mắt thăng trầm, còn có chút gì đó rất áy náy dành cho Xuyến, nhìn vợ chỉ chốc lát thôi mà Bách không kìm nỗi giọt nước mắt như sắp trực trào ra nơi khóe mắt, anh dường như đang chìm đắm trong quá khứ bi thương, mà mỗi khi nhớ lại trong tim dâng lại dâng lên một nỗi xót xa nghèn nghẹn ở cổ.
Gia Bách thở dài một cái như đang cố cất giấu ưu phiền vào trong tim, dáng vẻ thần thái trở về lúc đầu.
Lúc này Gia Bách mới để ý trong không khí có mùi rượu thoang thoảng quanh mũi, liền cúi xuống càng gần người Xuyến mùi rượu càng nồng đượm.
Xuyến uống rượu ư, vừa nghĩ tới bản thân anh đã không kìm nổi sự tức giận, ánh mắt anh dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt trở nên đỏ ngầu, đôi mày cau lại, hai tay nắm chặt thành quyền như đang kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Anh đưa tay lay mạnh bờ vai Xuyến, một lúc sau cô bất ngờ trở mình miệng ngân nga một câu như đang nói mơ:
– Em không thấy gì cả, tha cho em đi.
Em chẳng thấy gì đâu.
Sau đó Xuyến tiếp tục vào giấc ngủ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sự tức giận trong lòng của Gia Bách theo cái vẻ đáng yêu của Xuyến bay đi mất.
Anh nhoẻn miệng cười, sau đó cúi người thêm lần nữa bế thốc Xuyến lên quay đầu bước nhanh về phía chiếc giường lớn.
Được ngã vào vòm ngực êm ái, Xuyến như con khỉ con dính chặt vào anh, vừa đặt cô vợ nhỏ xuống giường, tay còn chưa kịp rời khỏi người cô thì cổ đã bị bàn tay thon dài của Xuyến ôm lấy ghì anh xuống, Gia Bách loạng choạng ngã xuống giường, thân người cao lớn vô tình nằm đè trên người Xuyến.
.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Tình huống bất ngờ khiến Gia Bách gần như bất động, thân người đơ cứng của anh không dám nhúc nhích, gương mặt lúc này không giấu được vẻ sửng sốt xen lẫn bối rối.
Khoảng mấy giây sau lý trí kéo anh trở về thực tại, anh từ từ gỡ tay Xuyến ra khỏi người mình, rồi tự nhủ với lòng rằng, Xuyến còn nhỏ tuổi, cuộc sống của Xuyến còn dài, tương lai đang rộng mở ở phía trước và cô ấy sẽ không phải vì anh mà chịu thiệt thòi, anh cũng sẽ không để cho cô vợ nhỏ của mình bị bó buộc vào một khuôn khổ "làm vợ anh" là phải thực hiện cái nghĩa vụ này cái nghĩa vụ kia.
Nghĩ vậy, Gia Bách rời khỏi người cô ngay lập tức, bên tai Xuyến thở đều đặn, bản thân anh rời khỏi giường bước vào phòng tắm.
Sáng hôm sau.
Ánh ban mai buổi sớm hắt vào tấm cửa kính chiếu vào phòng,
cảm nhận được hơi nóng đang táp vào mặt, Xuyến liền cau mày sau đó từ từ mở mắt.
Nhìn căn phòng quen thuộc, Xuyến chợt nhớ đến chuyến đi chơi đầu tiên ở thành phố cùng Gia Hân, cô được em chồng sành điệu dẫn đi ăn, hầu hết những món cô ăn đều là những món lạ lần đầu được ăn, Xuyến thích thú quất sạch tất cả, ăn xong Gia Hân dẫn Xuyến và một nơi đông người, có nhạc sôi động, thì ra là quán bar - cái nơi mà trong phim người ta hay nói là phức tạp, Xuyến muốn đi về ngày lúc ấy nhưng Gia Hân thì không, cô nàng đó tha hồ nhún nhảy theo điệu nhạc đến quên mất giờ giấc, Xuyến mòn mỏi ngồi trên ghế chờ đợi, khát quá nên cầm ly nước trước mặt nốc cạn, đến khi nuốt xuống mấy ngụm mới biết đó là rượu, mà không biết là rượu gì mà vừa uống vào thấy ngọt đến khi ngấm rồi lại nồng từ khoang miệng xuống tận yết hầu.
Không lâu sau, Xuyến say khướt không biết trời trăng mây gió gì, cũng không nhớ mình về nhà bằng cách nào.
Lần đầu trong đời Xuyến mới biết rượu có sức mạnh đến như vậy.
Xuyến hốt hoảng ngồi bật dậy, nhìn sang bên cạnh đã không thấy Gia Bách đâu, cô thẫn thờ trong lòng có chút mất mát, qua một hồi cô mới lấy lại tỉnh táo để đi đánh răng rửa mặt, cô mặc một bộ đồ lửng ngang gối, làm xong tất cả cô nhìn lên đồng hồ, suýt chút nữa phải kêu lên, trời ơi 7 giờ sáng rồi, trễ đến vậy rồi ư, Xuyến lật đật mở cửa phòng, rồi phóng thẳng xuống lầu.
Chiều hôm qua, cô còn dặn lòng hôm nay sẽ dậy sớm phụ mẹ chồng nấu ăn, ấy vậy mà cô lại ngủ quên mất, nghĩ tới cô lại thấy bất an.
Cho tới khi Xuyến bước xuống bậc cầu thang cuối cùng mới vội ngước mắt lên, nhìn cảnh tượng trước mặt cô chôn chân tại chỗ, đôi mắt dè dặt, biểu cảm lo lắng, trái tim đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Xuyến nhìn thấy mẹ chồng không ngừng chỉ tay vào mặt của Gia Hân quát mắng, trông bà có vẻ vô cùng giận dữ, còn Gia Hân thì ngồi trên sofa cúi đầu không dám hó hé câu nào.
– Mẹ đã nói thế nào, phải chăm lo học hành cho tử tế vào, bớt đi chơi lại, vậy mà mày con dám dẫn con Xuyến đi quán bar chơi, uống rượu say bí tỉ, mày có biết cái chỗ đó phức tạp lắm không.
Mày muốn làm tao tức chết có phải không.
Bà Lệ vừa quát lớn vừa ôm lấy lồng ngực như sắp nổ tung của mình, mắt bà đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, vừa thương vừa giận Hân, nửa muốn đánh nữa muốn không, không đánh không mắng thì không được, nhìn bà bất lực như vậy Xuyến bất giác nghĩ đến mẹ ruột của mình nên liền nảy sinh sự đồng cảm.
Xuyến lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, nhưng không vì vậy mà cô được nuông chiều, mỗi lần cô cãi lời cha mẹ thì bị cha mẹ quở mắng trách phạt, những lần ấy Xuyến cảm nhận rõ trong mắt mẹ hằn lên vẻ khổ tâm.
Xuyến đứng chôn chân tại chỗ không dám thở mạnh, nhìn bờ vai cô nàng khẽ run mà lòng Xuyến áy náy, nếu hôm qua cô quyết liệt ngăn cản thì hôm nay Gia Hân đã không bị mẹ mắng.
Đang không biết phải làm gì tiếp theo, thì phía sau vang lên tiếng bước chân, Xuyến quay đầu lại theo bản năng thì thấy ba chồng bước xuống cầu thang.
Nhìn thấy ba chồng Xuyến khẽ gọi:
– Ba.
– Ừ.
Ông trả lời một tiếng rồi đi lướt qua người cô, Xuyến cất bước đi theo sau.
Bà Lệ nhìn thấy chồng thì nỗi uất ức trực trào ra khiến bà không kìm nổi những giọt nước mắt của mình.
Ông Nam thấy vậy vẻ mặt không giấu nổi ngạc nhiên, ông ngồi xuống sofa rồi ngước mắt lên nhìn vợ, nói:
– Có chuyện gì vậy?
– Anh xem cái này đi rồi sẽ biết.
Nói rồi bà Lệ lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái, trên màn hình hiện lên đoạn video Gia Hân nhún nhảy theo nhạc, xung quanh còn có mấy thằng ranh ve vãn.
Ông Nam nhận lấy chiếc điện thoại trên tay bà Lệ, xem chưa được ba mươi giây mắt ông hằn lên những tia máu, Xuyến đứng đối diện nhìn thấy ba chồng mà nội tâm không ngừng run rẩy.
Bất ngờ ông đứng lên, giọng như thét ra lửa, nhìn Gia Hân quát:
– Quá quắt lắm rồi, nuông chiều riết rồi sinh hư.
Sau một hồi kìm nén, cuối cùng Gia Hân cũng ngước mắt lên, cô nàng ấm ức mà hai mắt đẫm lệ.
– Con lớn rồi, con không cần ai quản cả.
Trong cơn bất mãn, Gia Hân đã không kìm nén được cảm xúc mà hét lên.
Gương mặt ông Nam giận dữ sau câu nói của Gia Hân, Xuyến đứng đối diện dự cảm có điều chẳng lành sắp xảy ra nên lao nhanh về phía Gia Hân trước khi cái bạt tai của ông Nam giáng xuống gương mặt của cô nàng.
Bờ vai mảnh khảnh của Xuyến hứng trọn cái tát như trời giáng của ông Nam, hành động của Xuyến khiến tất cả mọi người đứng hình, trong đó có cả Gia Bách.
Lúc sáng, anh đi làm quên mang theo tập hồ sơ đến khi nhớ lại đã đi được nửa đường đành quay đầu trở lại, về tới sân đã vô tình chứng kiến cảnh tượng này đây.
– Ba, chuyện là lỗi của con, không phải của Hân đâu, con xin lỗi.
Xuyến vừa nói vừa khóc ngất lên, rõ ràng đây là lỗi của cả hai vậy mà chỉ mình Hân chịu đòn làm sao được, Xuyến thấy em chồng chịu ấm ức nên không đành lòng, cũng cảm thấy áy náy nên lao ra đỡ cho Gia Hân.
Em chồng nàng dâu cùng khóc, chứng kiến cảnh tượng này, cả ông Nam và bà Lệ đều tỏ ra bất lực.
Xuyến nghe được tiếng thở dài đầy mệt mỏi của mẹ chồng, lần đầu cô thấy mẹ giận như vậy, cả ba nữa cô không nghĩ ông quá đỗi nghiêm khắc, bình thường ông rất hòa đồng vui vẻ không ngờ lúc giận lên đáng sợ như vậy.
Một lúc sau, tiếng của mẹ chồng cô lại vang bên tai:
– Nếu thằng Dũng không tình cờ quay được đoạn video này thì nó còn hư đến mức nào nữa.
Nhắc đến Dũng, Gia Hân không giấu được sự ngỡ ngàng, anh ta không phải là trợ lý của mẹ hay sau.
Gia Hân cay cú cái tên đó, không quen biết nhau tự dưng quay clip rồi mách mẹ để cô bị mắng, cứ chờ đó, cô sẽ cho hắn đẹp mặt ra.
– Ba cấm con và Xuyến đến quán bar nghe chưa? Từ nay về sau nếu để ba phát hiện thêm lần nữa thì con dẫn chị dâu ra khỏi nhà này.
Xuyến từ quê lên không biết thì thôi, ngay cả con là gái thành thị mà lại hư hỏng như vậy.
Ông Nam nói rồi thì đi luôn ra cửa, vừa bước xuống bậc tam cấp đã thấy Gia Bách đứng nấp ngay cửa, nhìn thấy ba mình, Gia Bách giơ tay ra hiệu im lặng, như hiểu ý ông Nam ngạc nhiên nhưng không nói gì mà lẳng lặng đi ra sau vườn.
Ông Nam đi rồi bà Lệ mới chịu ngồi xuống sofa, gương mặt dịu đi trông thấy.
Bà nội cũng từ trong phòng trở ra.
Em chồng nàng dâu nín khóc, đỡ lấy nhau ngồi ngay ngắn trên sofa chờ đợi người lớn răng dạy.
Gia Bách đứng nấp ngoài cửa vờ ho khan một tiếng sau đó mới lẳng lặng đi vào.
Gia Hân nhìn thấy anh hai, gương mặt ngay lập tức tái nhợt, Xuyến ngồi cạnh không khỏi ngạc nhiên khi thấy sắc mặt cô em chồng thay đổi, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Gia Bách từ ngoài cửa xăm xăm vào ngồi xuống đối diện với hai cô nhóc.
Gương mặt Gia Hân càng xanh hơn, mẹ chồng của Xuyến biết con gái mình sợ anh trai hay gì đấy mà khi Gia Bách vừa ngồi xuống là bà đã lẳng lặng bước đi chỗ khác, Gia Hân nhìn theo bóng mẹ mà mếu máo không dám hó hé câu nào.
Bà nội ngồi cạnh đó lờ đi luôn, xem như mình chưa từng thấy gì cả.
Đột nhiên chất giọng nghiêm túc của Gia Bách cất lên:
– Em càng lớn càng không ra gì, mới 18 tuổi đầu dám vác thân vào quán bar nhảy nhót, nếu hôm qua anh không nhờ Dũng đưa hai đứa về thì hôm nay hai đứa có ngồi ở đây được không.
Nghe Gia Bách nói, cả Xuyến và Hân ngơ ngác.
Dũng đưa về ư? Sao mà cô không nhớ gì hết vậy.
Cô chỉ nhớ hôm qua mình chở chị dâu đi chơi bằng xe máy, lúc về thì ngồi taxi, thế còn xe máy đâu.
Gia Hân trở nên hoang mang.
Gia Bách hiểu ý liền nói.
– Sáng sớm hôm nay Dũng đã chạy xe máy đến trả.
Nhìn vẻ mặt bối rối ngờ nghệch của hai cô gái mà Gia Bách không nhịn được cười mỉm, nhưng chỉ một giây sau nụ cười trên môi anh tắt ngấm, thay vào đó vẻ mặt nghiêm túc như lúc đầu, dù không thấy tức giận nhưng vẫn khiến người đối diện cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Hôm qua chính Dũng đã gọi điện cho Gia Bách nói Gia Hân đang ở quán bar, còn cùng bạn bè nhảy nhót.
Lúc đó anh bận việc không đến được nên nhờ Dũng đưa hai cô nhóc về nhà dùm.
Gia Bách đứng phắt dậy nhìn hai cô nhóc miệng còn hôi sửa rồi quát lớn:
– Nếu đem qua hai cô bị bỏ thuốc kích dục thì hôm nay đã nằm ở trong cái khách sạn nào đó rồi.
Bị mắng cả hai im phăng phắc không dám hé môi cãi lại câu nào.
Chỉ một lúc sau, Gia Bách đứng dậy đi lên phòng lấy tập hồ sơ, lúc bước xuống còn rẽ qua phòng bếp lấy hai cái dĩa.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, ổng bắt hai đứa đi ra sau hè mỗi đứa đội một cái chén, hai chân dạt ra hai bên, đầu gối khụy xuống, lưng thẳng, ổng bắt hai đứa giữ nguyên tư thế ấy suốt mười lăm phút.
Còn bản thân mình thì ngồi ghế đá ở phía đối diện vừa canh chừng vừa nghiên cứu hồ sơ vụ án.
– Anh đánh tụi em vài cái đi, chứ hình phạt này chịu sao thấu.
– Không thấu cũng phải thấu, lần sau mà còn nữa thì cho trồng chuối.
Một lúc sau.
Thời gian vừa đủ mười lăm phút, anh Bách đứng dậy đi phăng phăng ra cổng rồi lái xe đi mất, lúc này Xuyến và Gia Hân nhìn nhau cười vui vẻ, được quay trở về dáng vẻ lúc đầu mà mừng rớt nước mắt.
Buổi chiều Gia Hân có tiết học ở trường đại học nên tranh thủ trở lại phòng ngủ bù.
Mẹ chồng đến công ty, ba lên sân thượng hóng mát đọc sách, phút chốc trong nhà chỉ còn lại Xuyến và bà nội.
– Xuyến, về quê chơi không con, tiện thể thăm ba mẹ con luôn.
Xuyến đang cặm cụi trong bếp, thì nghe tiếng bà nội từ bên ngoài nói vọng vào, tưởng mình nghe nhầm, cô hỏi lại:
– Gì vậy bà.
Lúc này Xuyến đem từ trong bếp ra hai tô bánh canh.
– Lúc nãy bà nói gì cháu vậy bà?
Xuyến kéo ghế ngồi xuống cạnh bà, bà nhìn Xuyến nói:
– Cháu có muốn về quê thăm ba mẹ không, hai hôm nữa là chủ nhật rồi bà bảo con Hân chở cháu về quê chơi.
Xuyến mừng rỡ, rối rít đáp:
– Muốn muốn, con muốn về thăm ba mẹ và em trai.
Xuyến mừng như nhặt được vàng, cô không ngờ mới về làm dâu có ba hôm mà đã được gia đình chồng cho về nhà mẹ đẻ chơi, nghĩ tới thôi đã muốn phi thân bay về dưới ngay.
Gia Bách và mẹ hôm nay không về ăn cơm nên Xuyến không nấu, mà đem nồi nước dùng bánh canh hâm lại cho cả nhà ăn.
Đầu giờ chiều, Xuyến đem chuyện này nói với Gia Hân, cô nàng còn hứa sẽ dẫn cô đi làm đẹp cho trắng da dài tóc, nghe em chồng nói Xuyến càng thêm phấn khởi trong lòng.
Buổi tối.
Xuyến trông ngóng Gia Bách mãi mà không thấy anh về nhà, thử gọi điện thì thuê bao.
Xuyến muốn anh về cùng cho ba mẹ vui lòng, cho thiên hạ khỏi dèm pha vậy mà… Cô kiên nhẫn đợi đến nửa đêm cũng chẳng thấy tăm hơi anh đâu, Xuyến bắt đầu cảm thấy bất an, anh làm công an nguy hiểm từ những tên tội phạm lúc nào cũng có thể tìm tới, nghĩ tới đây lòng dạ Xuyến như ngồi trên đống lửa, sống trong thấp thỏm khiến cho Xuyến không tài nào nào ngủ được, cô vội chạy sang phòng của ba mẹ chồng hỏi thử.
Đứng trước cửa phòng một lúc, cô mới giơ tay gõ cửa.
Cốc cốc
– Vào đi.
Tiếng của mẹ chồng từ bên trong vọng ra.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới vặn nắm cửa và đẩy nhẹ một cái nó liền mở bung ra.
– Có chuyện gì vậy con? Sao khuya rồi không ngủ.
Ông Nam thấy vẻ mặt Xuyến lo lắng liền hiểu ra chuyện gì, ông nói thêm:
– Con lo cho thằng Bách à.
Đôi mắt Xuyến ươn ướt, nhẹ gật đầu.
– Thằng Bách nó có gọi cho ba nói là đêm nay đi bắt tội phạm nên không về, con yên tâm đi.
Bà Lệ thấy cô con dâu sắp khóc đến nơi thì phụ họa thêm một câu:
– Thằng Bách giỏi võ, nhanh nhẹn, biết bắn súng, con yên tâm đi không có sao đâu.
Bà Lệ nói xong thì khẽ thở dài, nói thì nói vậy chứ cảm giác của bà lúc này chẳng khác Xuyến là mấy.
Xuyến nhận ra trong mắt mẹ hằn lên vẻ lo lắng thì cũng không hỏi thêm câu nào.
– Vậy con về phòng.
– Ừ.
Trở về phòng Xuyến buồn bã, không chịu được liền úp mặt vào gối khóc tu tu.
Anh gọi cho tất cả mọi người để thông báo về sự vắng mặt của mình mà không gọi cho cô.
Hụt hẫng, mất mát cứ vậy vây hãm lấy khiến Xuyến không ngừng khóc.
Ở phòng mình, bà Lệ không giấu được nỗi bất an, mỗi lần Gia Bách đi xuyên đêm không về là bà không sao ngủ được.
Quay sang ông chồng lại thấy tỉnh bơ.
– Sao ông tỉnh quá vậy?
Ông bình thản đáp.
– Đó là tính chất công việc của nó chúng ta cũng không thể nào can thiệp, sướng khổ nó tự chọn, với lại đàn ông không giống đàn bà chưa có gì đã bù lu bù loa lên như cháy nhà đến nơi.
– Nếu ngày xưa ông cản nó thì tôi đã không lo lắng khổ tâm thế này.
Bà Lệ nằm xuống giường mà không sao ngủ được, nghĩ mà vừa giận vừa thương, chỉ biết cầu trời khẩn phật cho thằng con trai nó được bình an..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...