Họ bàn bạc một hồi rồi nhanh chóng đi đến thống nhất: cả ba luân phiên nhau nuôi thằng bé, mỗi nhà một tháng. Nếu cha mẹ nó tìm đến thì sẵn sàng trả lại. Nếu vẫn không thấy ai đến nhận, thì họ cùng nuôi nó đến năm 18 tuổi.
Dãy nhà liền mái này có năm gia đình, ngoài Trương Cổ và ba người phụ nữ tốt bụng kia, còn một hộ nữa, chỉ có một phụ nữ góa chồng tên là Liên Loại – người đẹp nhất thị trấn nhỏ này.
Liên Loại rất ít nói, mọi người cũng không biết nhà mẹ đẻ cô ở đâu, chỉ biết cô là người vùng khác lấy chồng ở thị trấn này. Chồng cô đã mất từ nhiều năm trước, buộc sợi thừng lên xà nhà thắt cổ tự tử, lưỡi thè lè ra rất dài. Anh ta chết rất không đáng, hình như vốn chẳng phải vì chuyện gì to tát, chỉ vì Liên Loại nói mấy câu quá lời. Kể từ đó mọi người càng không thể biết gốc gác của Liên Loại.
Sau khi chồng chết, Liên Loại không trở về nhà mẹ đẻ, cô ở vậy không tái giá, một mình cô ở lại thị trấn Tuyệt Luân Đế này.
Mọi người ở thị trấn đều mong Liên Loại sẽ tìm một người chồng khác. Đàn bà con gái sống độc thân chẳng dễ gì, nhất là cô vẫn còn trẻ. Nhưng không ai có cơ hội giao lưu với Liên Loại, vì cô không muốn quan hệ với bất cứ ai, cô sống rất khép kín. Đôi khi chạm trán hàng xóm thì Liên Loại cũng chỉ gật đầu chào chứ không trò chuyện gì hết.
Nhà Liên Loại kề ngay mặt đường, cô bèn bày bán quần áo, cửa hàng bé tẹo bằng cái lỗ mũi, nên cũng chẳng kiếm được là bao, chỉ đủ ngày ba bữa cơm thế thôi.
Sau khi ba người phụ nữ đem đứa bé về, chị Lý gọi Liên Loại ra nói với cô về câu chuyện này, hy vọng cô sẽ cùng tham gia.
Nhưng hình như Liên Loại rất bài xích đứa bé, cũng chẳng thiết nhìn nó một lần, cô nói: “Tôi không thích trẻ con. Xin lỗi nhé!”
Chị Lý nói: “Cũng được. Từ nay ba chúng tôi là mẹ thằng bé, cô là cô của nó.”
Liên Loại cười nhạt, cúi đầu bước đi, và vẫn không hề nhìn thằng bé một lần.
Chị Lý vốn xởi lởi nhanh nhẩu, bế nó về nhà mình trước tiên.
Thằng bé trần như nhộng, không quần áo, không họ tên, không ngày tháng năm sinh; nói là nó một tuổi, cũng chẳng có căn cứ gì, chỉ đoán là thế.
Bình thường, một đứa trẻ như thế này sẽ bi bô nói được vài tiếng, nhưng nó thì không. Nó cứ ngớ ra nhìn người phụ nữ xa lạ này và hình như nó hơi sợ sệt.
Chị Lý nấu cho nó bát cháo, cho thêm chút rau thái nhỏ và tí thịt.
Nó đã mọc tám cái răng. Bón cho nó ăn, thì nó nhè thịt ra, chỉ ăn cháo và rau. Ăn hết, nó lại chìa tay ú ớ đòi thêm nữa.
Chị Lý rất mừng, chị biết rằng chỉ cần nó chịu ăn tức là nó không có bệnh tật gì đáng ngại. Chị lại cho nó uống một cốc sữa.
Con trai chị Lý đã lên bốn, tên là Hùng Hùng, nó hỏi mẹ, rất thật: “Sao mẹ lại cho nó ăn? Nó cũng là con của mẹ à?”
Chị Lý nói: “Hùng Hùng à, kể từ hôm nay, nó là em trai con, con không được bắt nạt nó.”
Hình như Hùng Hùng không thích đứa em xấu xí này, nó nói dỗi: “Con không cần nó làm em con.”
Ăn no rồi, thằng bé vụng về bò trên giường, định lấy đồ chơi của Hùng Hùng.
Hùng Hùng hét ầm lên: “Không được đụng vào! Đó là của tao chứ?”
Chị Lý nghiêm nghị nhắc nhở Hùng Hùng: “Không đúng, con ơi! Nó bé hơn con, nó không có mẹ, không có đồ chơi, nó rất đáng thương. Con nên yêu nó mới phải.”
Hùng Hùng vẫn gườm gườm nhìn thằng bé.
Thằng bé cầm cái ô tô chạy pin của Hùng Hùng rồi chơi.
Hùng Hùng đành để cho nó chơi ô tô, nhưng cậu đem các đồ chơi khác cất vào gian trong.
Chị Lý thở dài, nói với thằng bé con: “Cưng cứ chơi đi, chơi chán rồi mẹ sẽ đổi cho thứ khác.”
Sáng hôm sau, chị Biện và chị Mộ Dung sang nhà chị Lý.
Chị Biện cầm đến vài bộ quần áo xinh xắn, chị Mộ Dung cầm đến cho thằng bé một cái bình sữa và vài túi sữa bột – nhà chị rất sẵn những thứ này.
Chị Lý hỏi chị Biện: “Chị không có trẻ con, sao lại có thứ này?”
Chị Biện nói: “Là quần áo cũ của các cháu trong họ hàng nhà tôi.”
Thằng bé mừng rỡ khi thấy có đông người, nó ú ớ gọi, chân tay khua nhắng cả lên.
Chị Biện nói: “Đã đặt tên cho đứa con của chúng ta chưa?”
Chị Lý: “Ừ, đúng là phải đặt tên.” Rồi chị nói với chị Biện: “Chị từng học hết trung cấp, chị đặt tên đi!”
Chị Biện nói: “Gọi nó là Xoa!”
Chị Lý bế thằng bé lên, tươi cười: “Cái tên này thật đặc biệt! Xoa, xoa , xoa…”
Trò chuyện một hồi, chị Mộ Dung nói đùa chị Lý: “Ông xã nhà chị mới đi vắng nửa tháng mà chị đã thấy cô đơn rồi à?”
Chị Lý: “Nói linh tinh gì thế? Tôi làm sao?”
Chị Mộ Dung: “Sáng nay tôi thấy một anh tài xế xe tải đến nhà chị. Anh ta là ai vậy?”
Chị Lý: “Anh ta đi tìm Liên Loại, nhưng Liên Loại không có nhà. Xe bị rò két nước, anh ta vào xin nước. Không đầy năm phút sau lại đi luôn.”
Chị Biện ngạc nhiên: “Hai người thao tác nhanh thật!”
Chị Lý: “Hai mụ buôn dưa lê quá đáng quá! Chỉ lát nữa sẽ thành ra chuyện thật cũng nên!”
Chị Biện và chị Mộ Dung bật cười vui vẻ.
Chị Lý nói: “Anh lái xe ấy rất tốt tính, anh ta nói sáng mai sẽ còn đi qua đây, đi vào thành phố chở gỗ, chiều quay về. Chúng ta sẽ đi nhờ xe anh ta vào thành phố chơi, được không?”
Chồng chị Biện là người kinh doanh, quanh năm đi xa, để chị ở nhà chăn đơn gối chiếc. Chị nói luôn: “Hay quá! Tôi vẫn định đi mua vài bộ quần áo…”
Chị Mộ Dung thì chần chừ: “Nhưng, Thiều Thiều nhà tôi…”
Chị Lý nói: “Gửi nó sang nhà bà nội!”
Sáng sớm hôm sau, chị Lý cho hai đứa trẻ ăn xong, chị nói với Hùng Hùng: “Hôm nay con trông em Xoa, mẹ phải đi chợ. Cả hai đứa không được ra khỏi nhà, và tất nhiên không được ra chơi bên cái giếng. Nếu đói thì ăn bánh quy và uống sữa. Chiều mẹ sẽ về.”
Hùng Hùng gật đầu.
Chiếc xe tải đã đến, ba người phụ nữ vui vẻ lên xe, xe phóng đi.
Hôm nay họ vào thành phố chơi, rất vui, mua rất nhiều thứ, ngoài những đồ dùng cho trẻ con, họ còn mua cặp tóc, nhẫn, bít tất, son môi, túi xách nữa…
Trên đường trở về thị trấn, chiếc xe tải hơi trục trặc một chút, cho nên, trời tối họ mới về đến nhà.
Bé Hùng Hùng vốn ngoan ngoãn, nhưng nó vẫn còn nhỏ nên chị Lý rất lo lắng. Xuống xe rồi, chị chạy ngay về nhà.
Vào nhà, chị thấy Hùng Hùng đang chơi trò “đi tàu hỏa”, ngồi trên cái ghế băng, miệng “tu tu…” hú còi. Bé Xoa thì ngồi ghế salon xem ti-vi.
Chị thở phào.
Hùng Hùng thấy mẹ về liền chạy lại làm nũng.
Bé Xoa cũng i i a a hình như cũng nhận ra chị Lý.
Chị ngồi với hai đứa trẻ một lúc, rồi vào bếp nấu cơm.
Sau một ngày “cọ xát”, Hùng Hùng đã thân thiết hơn với bé Xoa. Chị Lý thấy nó nói chuyện với thằng bé ôn hòa hơn. Trẻ con chơi với nhau dễ hòa nhập, chị Lý nghĩ vậy.
Vội vã ăn xong cơm thì đã rất khuya.
Chị Lý và hai đứa trẻ lên giường, tắt đèn.
Bé Xoa lập tức ngủ say tít.
Trong nhà tối om, chỉ gần cửa sổ thì hơi sáng, ngoài kia có ánh trăng yếu ớt. Thị trấn nhỏ về đêm rất yên tĩnh.
Chị Lý thơm Hùng Hùng một cái, rồi nói nhỏ: “Hùng Hùng ngoan lắm, đã biết trông em rồi. Ngày mai mẹ sẽ mua táo cho!”
Hùng Hùng: “Cả sô-cô-la nữa!”
Chị Lý: “Được!”
Hùng Hùng hài lòng, gối đầu vào tay mẹ, nhắm mắt lại.
Một lát sau, nó bỗng nhớ ra điều gì đó bèn mở mắt ra: “Mẹ ơi, con nghe thấy nó nói.”
Chị Lý ngớ ra, hỏi: “Ai nói?”
Hùng Hùng chỉ vào bé Xoa nằm bên: “Nó.”
“Nó không biết nói.”
“Con nghe thấy nó nói mà!”
“Nói gì?”
“Nó nói là, tao bóp chết mày.”
“Vớ vẩn!”
“Thật đấy! Trưa nay con ngồi trên giường xem truyện tranh, nó chơi ở cửa, con nghe thấy nó nói: tao bóp chết mày.”
“Nó mắng ai?”
“Hình như có con mèo đi vào sân. Con nhòm qua cửa sổ, thấy cái đuôi.”
Thằng bé lên 4 nói thế, tin sao được? Chị Lý mỉm cười, xoa đầu Hùng Hùng.
“Con à, con đừng bịa chuyện linh tinh kẻo sẽ bị chó sói ăn thịt đấy. Ngủ đi!”
“Con không bịa.” Hùng Hùng vừa nói vừa rúc vào nách mẹ, nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...