Khấu kinh nói xong, Anh Minh theo bản năng nhíu mày, nhưng lại không nói câu nào.
Chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó mới bưng bữa sáng trở về phòng.
Thạch Nghị còn chưa dậy, Anh Minh đặt khay xuống bàn, sau đó đi qua mở cửa sổ, ánh mặt trời nhìn thì lợi hại nhưng lại không quá gắt, cho nên gió lùa vào trong phòng, khiến Anh Minh rùng mình một cái.
Người trên giường có lẽ cũng cảm thấy, giật giật mấy cái, sau đó mới miễn cưỡng ló đầu ra nhìn Anh Minh: “Có chuyện gì vậy?”
“Đã bưng bữa sáng về cho cậu rồi, dậy dùng đi, ăn xong cậu lại từ từ ngủ.”
Có lẽ là giọng Anh Minh có chút khang khác, mặc dù Thạch Nghị ngủ mơ mơ màng màng cũng nghe ra có việc, hắn nhíu mày lại hơi dịch lên trên: “Anh có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Anh Minh rót cho mình ly nước, tựa bên giường uống hai ngụm, ánh mắt quét đến Trần Phong Lực dưới lầu.
Bộ dạng này của anh, cho dù có ghi hai chữ vô sự trên mặt Thạch Nghị cũng sẽ không tin, hắn ngừng một chốc, sau đó mới phản ứng lại: “Đám người Khấu Kinh đã đến?”
Trước khi ra ngoài lấy bữa sáng Anh Minh còn không có phản ứng thế này, có thể chọc tới tâm tình của anh tại nơi chim không ỉa gà không đẻ trứng này, chỉ có mấy người đó.
Anh Minh quay đầu nhìn hắn, không tiếp lời nhưng lại gật đầu.
“Vẫn là giục anh ký hợp đồng?”
“Này ngược lại không có”.
Đặt ly xuống, Anh Minh đút hai tay vào túi quần dựa ra sau: “Khấu Kinh nói với tôi, Đổng Hiểu tự mình ký.”
Anh nói xong câu đó, trong phòng có một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Thạch Nghị nhướng mày, cũng không bình luận gì.
Cửa sổ mở gió vẫn luôn thổi vào phòng, Thạch Nghị trên giường chỉ mặc một cái áo tắm, không chịu được kéo kín chăn: “Đóng cửa sổ.”
Anh Minh tiện tay đóng cửa sổ lại, sau đó mới nghe thấy Thạch Nghị ở phía sau nói một tiếng: “Đổng Hiểu ký cái này cũng không có gì bất ngờ.”
Bình thường loại chuyện này, dễ dàng thỏa hiệp đều là người trong cuộc.
Bởi vì bản thân đã trải qua nhiều như vậy, rất nhiều thời điểm, là không sức lực để kiên trì,
Anh Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi nghe Khấu Kinh nói, có khả năng mặt của cậu ta trị không hết.”
“Lúc ấy đã cảm thấy vết thương không nhẹ.”
Lúc ấy Thạch Nghị cũng ở đó, trong lòng đã biết rõ.
Hắn nhìn Anh Minh: “Vậy kế tiếp anh định xử lý thế nào?”
Nếu đã vậy, cứ tiếp tục kéo dài cũng không có ý nghĩa gì.
Người tựa bên cửa sổ cũng không quay đầu lại, chỉ là khóe miệng trễ xuống: “Đổng Hiểu ký là vì bản thân, tôi không ký, cũng là bản thân, hai bên không ký không có quan hệ gì.”
Không ký bản hợp đồng kia, là vì thứ đó căn bản không phải là thứ Anh Minh nguyện ý để vào mắt.
Cho dù Đổng Hiểu lựa chọn thế nào, cuối cùng thứ cậu ta nên phụ trách chính là bản thân cậu ta, đổi lại, Anh Minh không muốn ký, cũng là có lý do.
Thỏ chết cáo thương*, dù cho quan hệ giữa anh và Đổng Hiểu không sâu, dù thế nào mọi người đều là ăn cùng một bàn. Lúc ấy Đổng Hiểu bị thương Anh Minh cảm thấy không thoải mái, cũng là do anh biết rõ loại chuyện ngoài ý muốn này, cuối cùng tổn thương nhất sẽ chỉ là bản thân diễn viên.
(*兔死狐悲 một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.)
Quy tắc trong vòng này, rực rỡ ở trước mặt người khác nhất, nhưng thường là không thể vãn hồi nhất. Nhiều khi chỉ có bị ép thỏa hiệp, nhưng lại không có quyền lựa chọn.
Anh không ký, chỉ là khó chịu với phần thỏa hiệp quy tắc trò chơi người người đã thành thói quen này.
Đổi thành một ngày nằm trên giường bệnh là anh, anh cũng hy vọng, những người đối mặt với tình cảnh giống nhau, đừng ký một cách sảng khoái như vậy.
Dường như Thạch Nghị cũng không bất ngờ với quyết định của Anh Minh, hắn nở nụ cười, lắc đầu không nói gì.
Sau khi rời giường rửa mặt thay quần áo, Thạch Nghị tùy tiện ăn hai phần bữa sáng đã nguội, sau đó thu dọn đồ đạc: “Đi thôi.”
Nhìn lộ trình, bọn hắn không cần đến một ngày, thì có thể hoàn thành cuộc đua này.
“Anh đã không muốn ký, vậy chúng ta tránh đi, có gì thì cũng chờ thi đấu xong rồi nói sau.”
Dù sao Thạch Nghị cũng không có áp lực gì, phần hợp đồng kia đối với hắn mà nói gần như không có ý nghĩa tồn tại, Uy Trại không dễ ứng phó, không đại biểu rằng hắn không thể ứng phó.
Anh Minh xách ba lô của mình lên, đi theo Thạch Nghị ra khỏi trạm nghỉ, xe của Khấu Kinh cách xe Thạch Nghị không xa, sau khi hắn lái đi, Khấu Kinh còn ra ngoài nhìn một cái, đoán chừng là nhìn thấy bọn họ ở nhà ăn rồi.
Nhưng mà không đi ra.
Chỉ là dùng ánh mắt ra hiệu với nhau.
Khấu Kinh giơ điện thoại lên, ý là bảo Anh Minh đến trạm cuối lại liên hệ với cậu.
Nhờ phúc trận mưa này, hai người gần như nghỉ ngơi cả một đêm, lái xe, cũng không có loại phản xạ choáng đầu ê răng lúc trước.
Vẫn là Thạch Nghị lái xe, một đoạn đường cuối cùng là đoạn khó đi nhất của toàn bộ hành trình, buổi tối Anh Minh không ngủ được, bản thân biết không thể đụng đến xe,
Kết quả xe chạy rất ác.
Cả đoạn đường Anh Minh chưa từng thấy Thạch Nghị lái xe liều mạng như thế, thời điểm xe lao như điên rồi, Anh Minh theo bản năng nắm lấy tay vịn: “Thạch Nghị, cậu uống lộn thuốc?”
Thạch Nghị chỉ nở nụ cười: “Giai đoạn chạy nước rút phải có cảm giác của chạy nước rút, chúng ta còn chậm rãi từ từ lãng phí nhiều ngày như thế thì còn gì thú vị?”
Vừa nói, chân ga lại giẫm, thân xe giống như phóng lên, sau đó mới chậm rãi đáp xuống đất, Anh Minh bị trận xóc nảy này khiến cho đầu đập thẳng vào thủy tinh bên cạnh, nhịn không được quay đầu trừng Thạch Nghị: “Đệch! Vậy cậu cũng kiềm chế một chút chứ!”
Bọn họ tránh mưa ở trạm nghỉ, chắc hẳn những xe khác cũng như thế, cơn mưa này dường như kéo mọi người trở lại điểm bắt đầu, trên GPS không ít xe đang tới gần, Thạch Nghị không giảm tốc độ một đường, dần dần vượt qua hơn nửa.
“Lần trước anh nói với tôi, Vương Nghĩa Tề là dân chuyên nghiệp?”
Đột nhiên hỏi một câu như thế, Thạch Nghị không quay đầu chỉ hừ một tiếng: “Vậy anh có biết, tôi cũng là dân chuyên nghiệp hay không?”
Nếu không nắm chắc, hắn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý Vương Nghĩa Tề làm ra động tĩnh lớn như thế.
Anh Minh nhướng mày, còn chưa phản ứng với những lời này của Thạch Nghị, chỉ nghe bên cạnh một tràng tiếng còi, một chiếc xe sát bên xe của bọn hắn gào thét mà qua.
Mang theo bụi đất bao phủ nửa thân xe.
Cái gọi là “chạy nước rút” này của Thạch Nghị đã chạy trọn vẹn hơn ba tiếng.
Lâu đến độ Anh Minh hoài nghi Thạch Nghị chưa chạy đến cuối cùng liền phải bị tinh tẫn nhân vong hay không, trên GPS xe bị bọn họ bỏ rơi phía sau càng ngày càng nhiều, chờ đến khi chuẩn bị tiến vào đường đua khép kín, phía trước chỉ có hai chiếc xe.
Trong đó có một chiếc Anh Minh rất quen.
Chính là CEO của công ty IT đã cùng bọn họ cứu Đổng Hiểu, cho mượn xe lại không thấy trả.
Thạch Nghị mãi đến khi nhìn thấy đèn sau cốp của xe phía trước, mới rặn ra được một câu: “Vậy mà cũng đuổi kịp…”
Sau đó hai chiếc xe một trước một sau tiến vào đường đua.
Kỳ thật trước kia Anh Minh đã ngồi xe đua.
Lúc cùng Vương Nghĩa Tề ra ngoài chơi xe cũng từng ngồi bên tay lái phụ, loại cảm giác tốc độ đạt đến mức tận cùng này, quả thật rất kích thích. Đàn ông trời sinh đối với mấy thứ như xe này, cũng không cách nào kháng cự.
Nhưng kiểu chạy xe việt dã trên đường đua khép kín thế này, Anh Minh vẫn là lần đầu tiên.
Đầu tiên là cảm thấy tầm mắt hạn chế rất nhiều.
Trần của xe đua đều thấp, tuy rằng biết rõ tốc độ chạy rất nhanh, nhưng tầm mắt tương đối hạn hẹp, tương đối mà nói cũng không có nhiều thứ để đối chiếu, bạn rất khó để có một khái niệm rõ ràng.
Jeep lại không giống vậy.
Thạch Nghị chạy như thế, cảm thấy cái gì trước mắt cũng là lao thẳng đến xe, cảm giác lốp xe ma sát đường băng khi chuyển hướng thậm chí có thể thông qua chỗ ngồi trực tiếp truyền đến Anh Minh trên xe.
Xe chạy giống như kỹ xảo trong phim.
Thạch Nghị chạy một đường căn bản không buông chân ga.
Cuối cùng đến khi vượt qua được chiếc xe kia, hắn mắng lớn một câu.
Sau đó mới chạy xong hai vòng, thuận lợi đến đích.
Lúc hai người xuống xe, Thạch Nghị xem bảng thành tích, vô cùng hài lòng nở nụ cười cả một lúc lâu.
Quay đầu nói với Anh Minh: “Đừng quên cá cược của hai ta.”
Lúc trước Anh Minh chỉ có cảm giác mơ hồ, nghe được những lời này của hắn, cuối cùng hiểu rõ đoạn đường này hắn như thế nào lại tinh thần như vậy, nhưng ngay sau đó liền nhíu mày: “Xe kia căn bản không phải tôi lái, cho dù cậu thắng cũng không liên quan đến tôi, cá cược không có hiệu lực.”
“Lát nữa anh nhìn kết quả liền biết.”
Thạch Nghị giữ Anh Minh không cho anh đi, hai người chờ thành tích hiện lên trên bảng điện tử, sau khi hiện lên mười chiếc xe giữ thứ hạng đầu, trên bảng thành tích quả nhiên thứ hai là Thạch Nghị, thứ ba là Anh Minh.
Bởi vì sự cố của Đổng Hiểu không công khai, cho nên căn bản không ai biết chuyện đổi xe.
Anh Minh khi xuất phát là ghi tên trên chiếc xe kia, dĩ nhiên đến cuối thông báo thành tích là nhận xe không nhận người, Uy Trại sẽ không tự mình đưa chuyện đổi xe ra sáng để người nắm lấy hỏi nguyên do, cho nên đâm lao phải theo lao, thứ ba trực tiếp ghi cho Anh Minh.
Nhìn thấy trên bảng thình lình sắp xếp hai cái tên, Anh Minh theo bản năng sững sờ.
Sau đó Thạch Nghị nhếch miệng cười rất kiêu ngạo: “Anh Minh, anh thua!”
Ngay sau đó, Anh Minh có một loại xúc động muốn đánh người.
Xuất hiện thành tích trận đua xem như kết thúc, nhưng phía sau còn có mấy chiếc xe lần lượt lái về, cho nên hoạt động chính thức kết thúc cũng phải kéo dài đến hơn bốn giờ chiều, Anh Minh cùng Thạch Nghị lúc sau được an bài nghỉ ngơi tại một phòng ở trung tâm hoạt động, người phụ trách của Uy Trại bên kia cũng đã tới, kể cả Trần Phong Lực, nhưng Khấu Kinh không đi theo.
Mấy người đi đến, trước tiên là khen Anh Minh cùng Thạch Nghị cả buổi, rõ ràng mọi người không quá quen thuộc, nói lại cứ như anh em kết nghĩa, Anh Minh ở bên cạnh cười cười, thực thông minh không mở miệng.
Nghênh đón cục diện đều là Thạch Nghị.
Hắn biết rõ mấy người này đến là vì cái gì, cố tình chủ đề mỗi lần kéo đến đều bị hắn chuyển đi, đối với vừa mới nhấc lên đều bị hắn cắt ngang, nói đến cuối cùng, hắn dứt khoát vỗ vỗ vai Trần Phong Lực: “Kế tiếp chúng ta còn phải hợp tác, công ty của các anh còn không tin được tôi sao? Trận đua này còn không phải là một cuộc chơi thôi sao, không cần cẩn thận như thế, không có gì a.”
Hợp đồng ngay tại trong tay vị luật sư phía sau Trần Phong Lực, Thạch Nghị ngay cả liếc mắt cũng không liếc một cái, dửng dưng ngồi xuống ghế bắt chéo chân, một bên cắn hạt dưa một bên nói nhảm.
Kỳ thật loại phản ứng này của Thạch Nghị là cố tình, dựa theo góc độ diễn viên của Anh Minh tới xem, chính là diễn vô cùng giả.
Nhưng mà loại trường hợp này, càng giả ngược lại càng dùng tốt.
Bởi vì thái độ rất rõ ràng.
Thạch Nghị rõ ràng không muốn chạm đến phần hợp đồng kia, người bên Uy Trại đã nhìn ra, cũng rất thức thời không nhắc lại.
Còn về Anh Minh bên kia, vẫn là tư thế dự thính* bình chân như vại, không ai hỏi anh, anh cũng không nói tiếng nào.
(*旁听 Tại hội nghị hoặc pháp đình, đến ngồi để được nghe nhưng không có quyền lên tiếng.)
Chờ đến cuối cùng nói cùng nhau ăn bữa tối, Thạch Nghị nhìn Anh Minh, người kia mới miễn cưỡng đứng lên: “Tối nay tôi còn có hoạt động, đã hẹn trước rồi, xem chừng không tiện.”
“Sao anh có thể mất hứng như vậy!” Thạch Nghị nhíu mày, sau đó mới quay về phía người của Uy Trại bên kia bày ra khuôn mặt tươi cười không có quá nhiều thành ý: “Vậy nếu không hôm nay coi như xong, người không đủ cũng không có ý nghĩa, lần sau, lần sau tôi mời.”
Một bên nói, một bên đến cạnh Anh Minh muốn rời đi.
Loại chuyện trao giải này bọn họ tham gia hay không tham gia đều không sao cả, nháo đến một bước này, mọi người càng kéo dài cũng chính là cho nhau xấu hổ.
Uy Trại sẽ không dám ép hắn ký, nhưng nói cho cùng, đây là chuyện đắc tội người.
Quả nhiên, đối phương bên kia sửng sốt một chút ngay sau đó cũng cười, không cản, còn tiễn bọn họ đến tận bãi đỗ xe, trước khi đi còn đặt giải thưởng lên xe bọn họ.
Lên xe, Thạch Nghị mới nhìn Anh Minh: “Sao người bên Uy Trại không hỏi anh tiếng nào?”
Tuy nói thái độ của anh rất dứt khoát, nhưng dường như đối phương cũng dừng tay quá nhanh đi.
Anh Minh chỉ nở nụ cười đáp lại câu hỏi này của hắn, quay đầu nhìn trung tâm hoạt động vẫn còn ầm ĩ ồn ào: “Đoán chừng là Khấu Kinh bên kia nói gì đó.”
Giao tình giữa bạn bè dù thế nào cũng không phải là giao uổng phí, chút biện pháp ấy Khấu Kinh vẫn phải có.
Thạch Nghị nghe vậy nhướng mày cười cười, hai người quay người lên xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...