Ăn cơm tối xong, Thạch Nghị hỏi Anh Minh có dám chạy đường đêm hay không, đối phương trả lời rất dứt khoát: “Không muốn chết.”
Lúc ấy Thạch Nghị liền bật cười: “Tôi còn tưởng rằng anh bất chấp.”
“Nghiêm túc cùng muốn chết là hai việc khác nhau.” Trả lời nguyên văn, Anh Minh nhún nhún vai lấy chìa khóa chỗ quầy phục vụ, anh và Thạch Nghị là ở sát vách, trạm dừng chân tạm thời không so được với khách sạn, chỉ xem như miễn cưỡng có thể ở lại, vách tường rất mỏng, động tĩnh lớn một chút đoán chừng những người khác có thể nghe được.
Lúc Thạch Nghị tắm còn gặp phải tình huống tắm được một nửa nước ấm biến thành nước lạnh, may mắn Anh Minh nghe thấy hắn ở trong phòng tắm ồn ào gọi nhân viên phục vụ, có điều là hắn đại khái mang cả thân sữa tắm ra ngoài tìm người.
Lái xe cả một ngày trời kỳ thật buổi tối đều rất mệt mỏi, hai người một giấc vô mộng đến hừng đông.
Buổi sáng vừa mở mắt, 6h30.
Thạch Nghị dậy trước đi gọi Anh Minh, hai người đến siêu thị tùy tiện mua ít đồ liền lên đường, bọn họ vốn cho rằng mình dậy sớm, kết quả bãi đỗ xe chỉ còn lại bốn chiếc.
“Vốn cho rằng mình đến tham gia náo nhiệt, không nghĩ tới còn rất tích cực.”
Trước khi lên xe Thạch Nghị còn nói ra một câu như vậy, Anh Minh ở bên cạnh nở nụ cười: “Đối với đại bộ phận mà nói, không cầu thứ nhất, chỉ cầu không phải từ dưới đếm lên.”
Ngoại trừ vài đua xe chuyên nghiệp, đa số tham gia cuộc đua lần này đều là người ngoài nghề.
Cái gọi là người chậm cần bắt đầu sớm, tốt xấu có chút giác ngộ.
Hai người lên xe Thạch Nghị lại để cho Anh Minh chạy trước, dựa theo lời hắn nói, hắn chơi việt dã nhiều hơn Anh Minh, xuất phát từ công bằng, mỗi lần đều để anh xuất phát trước.
Nhưng dù sao Anh Minh cũng không khách khí, hôm qua lái một ngày, dù thế nào cũng đã tích lũy chút kinh nghiệm, lần này lái xe anh tình nguyện tránh qua hố dốc đường vòng cũng sẽ không đi qua ụ đất cao, ban đầu thật thoải mái, đến tối thân thể có chút chịu không nổi.
Thạch Nghị có lẽ cũng nhìn ra, ở phía sau ấn còi, xem như là trêu chọc.
Anh Minh từ gương chiếu hậu nhìn qua, theo bản năng nhướng mày.
Thạch Nghị không tiếp tục giống như hôm qua liều mạng đuổi theo xe Anh Minh, cho nên có lần khoảng cách giữa hai người kéo đến rất xa, nhưng rất nhanh sẽ được Thạch Nghị đuổi theo, bảo trì một khoảng cách không gần không xa, so tài như lời hắn nói, không bằng nói giữa bạn bè đang giúp đỡ lẫn nhau.
Trên GPS, ở trước mặt bọn họ còn có bốn chiếc xe, một chiếc nhanh nhất đã đến trạm nghỉ, kỳ thật xe Đổng Hiểu liền ở đằng trước bọn họ.
“Còn tưởng rằng có thể lái nhanh thế nào…”
Lúc lên xe, Thạch Nghị đã từng phun ra một câu như thế, lúc ấy Anh Minh chỉ nhìn lướt qua màn hình, không đáp lại.
Hiện tại, khoảng cách giữa hai bên là càng ngày càng gần.
Nhưng chờ đến khi lái đến phụ cận, Anh Minh mới phát hiện dựa theo vị trí trên GPS, xe Đổng Hiểu cùng một chiếc xe khác đã rời khỏi đường đua rồi.
Đua việt dã là không có đường băng cố định, trên lý luận chỉ cần phương hướng không xảy ra vấn đề quá lớn, chạy thế nào là do lái xe lựa chọn, nhưng vị trí của Đổng Hiểu cùng bọn hắn rõ ràng lệch nhau, cho dù là đường vòng, cũng có chút xa.
Thạch Nghị cảm thấy không đúng, ấn máy vô tuyến gọi cho Anh Minh.
“Tôi nói, xe Đổng Hiểu lái đi đâu vậy? Cả buổi bất động.”
“Ừ, tôi cũng thấy vậy, lát nữa đi qua nhìn xem.”
Khoảng cách giữa hai bên đại khái còn nửa giờ chạy xe, Anh Minh ở phía trước, thoáng cái tăng thêm tốc độ.
Bởi vì phương hướng có lỗi, GPS vẫn luôn nhắc nhở anh trở lại đường đua, Anh Minh cảm thấy phiền dứt khoát tắt đi, lại ngẩng đầu, đằng trước đậu hai chiếc xe.
Anh sửng sốt một chút: “Đệch!”
Một chiếc đậu tương đối gần, nhưng không phải xe Đổng Hiểu, mà phía sau là chiếc xe của Đổng Hiểu, đã bị lật.
Thạch Nghị ở ngay sau Anh Minh, chắc hẳn cũng đã nhìn thấy. Chân ga dưới chân hai người thiếu chút nữa đạp tới cùng, nhanh chóng lái qua.
Bên cạnh xe Đổng Hiểu còn có một người, người này Anh Minh và Thạch Nghị đều không quá quen, có chút ấn tượng hình như là CEO của một công ty IT, anh ta đang ở bên xe Đổng Hiểu gọi không ngừng, nhưng mà không có đáp lại.
Anh Minh nhảy xuống xe đến bên cạnh, cả lông mày nhíu cùng một chỗ.
Xe là lật qua một bên, vừa vặn ở bên ghế lái, kính chắn gió phía trước đã nứt, trong xe có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, Đổng Hiểu ngã qua một bên, cách thủy tinh nhìn không rõ tình huống bên trong.
“Đệch, Đổng Hiểu! Đổng Hiểu!”
Anh Minh hô hai tiếng.
CEO bên cạnh lắc đầu: “Tôi đã gọi cậu ta cả buổi, cũng không có phản ứng.”
“Không có phản ứng anh không nhanh chóng đưa cậu ta ra!”
Thạch Nghị chạy tới sau chính là nói ra một câu như vậy, CEO kia bị nói đến ngây ngẩn cả người, còn chưa phản ứng, đã thấy Anh Minh lướt qua thân xe, vòng đến một bên khác trực tiếp leo lên.
Thạch Nghị ngẩng đầu với theo một câu: “Cẩn thận một chút.”
Thân xe việt dã rộng hơn xe bình thường, Anh Minh leo lên trên mới phát hiện cửa xe bị đụng biến dạng mở không ra, đập phá một lúc cửa sổ cũng không có chút phản ứng nào.
Thạch Nghị ở dưới thấy Anh Minh vẫn luôn nện cửa thủy tinh nhưng không chiếm được đáp lại, nhịn không được hô lớn: “Mẹ kiếp, đừng đập, đạp ra!”
Quyết định thật nhanh, Anh Minh đứng trên xe hít sâu một hơi, nhấc chân liền đạp.
Anh đạp chính là thủy tinh phía sau.
Bởi vì tham gia việt dã, Anh Minh đặc biệt mang một đôi giày quân nhân, một chân đạp xuống thủy tinh phía dưới liền nứt.
Từ phía sau đẩy ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, Anh Minh bò vào trong xe chuyển đến bên cạnh Đổng Hiểu, cậu ta cũng không cài dây an toàn, bị kẹt ở tay lái cùng ghế lái, bên cạnh một đống đồ ngổn ngang vỡ nát.
“Đệch, trong xe mà còn để ly thủy tinh!”
Thật sự nhịn không được mắng một câu, Anh Minh cẩn thận giữ vững thăng bằng của mình, sau đó mới đẩy Đổng Hiểu: “Đổng Hiểu! Nghe thấy tôi nói không? Đổng Hiểu!”
Đến gần hơn hồi nãy, ít nhiều khiến Đổng Hiểu đã có chút phản ứng, người kia bị thương rất lợi hại nhưng ý thức dường như vẫn còn, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn Anh Minh, lại không thể mở miệng nói ra lời nào.
Nhưng một cái quay đầu này của cậu ta, lại khiến Anh Minh sững sờ.
Vừa rồi ở bên cạnh Đổng Hiểu anh không phát hiện, hiện tại đối phương quay đầu, mặt bên kia toàn là máu.
Máu rất nhiều thấy không rõ miệng vết thương, chỉ cảm thấy máu thịt be bét.
Anh Minh cau mày, cái gì cũng không nói, anh chậm rãi nâng Đổng Hiểu lên, một bên nói cậu ta cố gắng tỉnh táo, một bên kéo cậu ta ra khỏi xe.
Nhưng thân xe là nghiêng một bên, Đổng Hiểu hiện tại tứ chi vô lực, hoàn toàn không có phản ứng.
Thật sự hết cách, Anh Minh hô lên: “Thạch Nghị”
Thạch Nghị cùng CEO kia đi qua: “Như thế nào? Kéo người ra được chưa?”
“Chưa được…”
Anh Minh có chút bực bội: “Đổng Hiểu bị thương rất nặng.”
Thạch Nghị mắng một câu thô tục.
Hắn từ lúc Anh Minh bắt đầu bò lên xe vẫn luôn ở bên kia gọi điện thoại cho người phụ trách hoạt động, nhưng cho dù là Khấu Kinh hay là nhân viên trực điện thoại cũng đều không gọi được, CEO kia nói lúc trước mình vốn đã gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp, nhưng nói đến một nửa bên kia liền cắt đứt, cũng không biết có kịp tới đây xử lý hay không.
Chỗ này cách hai trạm nghỉ trước sau đều có mấy giờ đi đường, muốn tới đây đoán chừng cũng không nhanh như vậy.
Lần hoạt động này bởi vì không phải thi đấu chính quy, cũng không điều động được máy bay trực thăng, chỉ dựa vào xe là có lòng không đủ lực. (*心有余而力不足 tâm hữu dư nhi lực bất túc.)
Gọi thêm hai cuộc vẫn không có người nghe, Thạch Nghị từ bỏ đóng máy lại, nhìn Anh Minh cùng Đổng Hiểu trong xe, suy nghĩ một lát: “Anh Minh, anh tìm thứ gì che lại mặt cùng người cậu ta, chúng ta đập kính chắn gió phía trước.”
CEO bên cạnh giữ chặt hắn: “Các cậu di chuyển cậu ta như vậy không thích hợp đi, lỡ như có cái gì…”
“Cậu ta đều đã thành cái dạng này còn có thể thế nào nữa? Không đỡ ra còn phải ở bên trong chờ chết!”
Nếu là tai nạn giao thông thì cũng thôi đi, không rõ tình huống người bị thương quả thật không thích hợp tùy tiện di chuyển, nhưng hiện tại trước không có thôn sau không có nhà*, không kéo Đổng Hiểu ra khỏi xe, cậu ta kẹt ở bên trong cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu.
(*Ám chỉ nơi hoang vu vắng vẻ.)
Ít nhất phải cho người ra trước, nếu như vẫn luôn không liên lạc được, bọn hắn cũng dễ chở người đến trạm nghỉ bên kia.
Anh Minh nghe Thạch Nghị nói xong cởi áo jacket trên người phủ lên đầu Đổng Hiểu, lại gỡ ra đệm của chỗ ngồi phía sau, bảo vệ trước ngực Đổng Hiểu, sau đó mới núp ở hàng ghế sau: “ĐƯợc rồi, hai người đập đi.”
May mắn kính xe vốn đã nứt, đập ngược lại cũng không khó.
Thạch Nghị cùng CEO tìm hai tảng đá theo vết nứt đập dần ra, thẳng đến khi đủ rộng cho hai người ra ngoài, Thạch Nghị trực tiếp dùng tay bẻ ra mảnh kính còn cắm ở viền cửa.
—— Bởi vì đá dùng không tiện.
Anh Minh ở phía sau nhìn thấy, nhắc nhở một câu: “Cậu chú ý tay một chút.”
“Không có gì.”
Thạch Nghị đáp rất dứt khoát, hắn thấy đã bẻ không sai biệt lắm, cũng cởi áo lót dưới đất, sau đó mới để cho Anh Minh kéo Đổng Hiểu lên trước, hắn và CEO ở bên ngoài tiếp ứng, dễ dàng đỡ người ra.
Tuy nói là dễ, làm rồi lại tốn không ít sức.
Thạch Nghị bị mặt trời rọi thẳng vào sau lưng đều sắp bị phơi chín rồi, Anh Minh ở trong xe hít thở cũng khó khăn, ba người giằng co trọn vẹn một tiếng đồng hồ mới thật không dễ dàng đưa Đổng Hiểu ra khỏi xe.
Một đầu đầy mồ hôi, thời điểm Anh Minh bò ra khỏi xe, chật vật lau trán.
Áo thun trên người anh đã ướt đẫm.
CEO bên cạnh đưa cho anh một chai nước, anh nói câu cảm ơn, lại sang tay đưa cho Thạch Nghị.
Thạch Nghị ngược lại không khách khí, vặn nắp uống mấy ngụm, sau đó mới đưa lại cho anh: “Anh nhìn cậu ta trước, tôi đi gọi điện thoại.”
Sau đó mới quay người bấm điện thoại không ngừng.
Tình huống của Đổng Hiểu rất kém, vừa rồi lúc đưa cậu ta từ trong xe ra vẫn còn hừ hừ, tuy rằng mắt mở nhưng ý thức rất không rõ ràng, Anh Minh nói với cậu ta nửa ngày, một câu cũng không đáp lại.
Ánh mắt nhìn bốn phía, lại không có tiêu cự.
Thạch Nghị gọi đi mười cuộc cũng không gọi được người, lúc sau vẫn là CEO bên cạnh nói ra biện pháp: “Không được thì lái xe đến trạm nghỉ tìm người thôi, cứ ngồi đợi cũng không phải biện pháp.”
Anh Minh gật đầu: “Ừ, tìm người còn nhanh hơn.”
Nhưng xe của CEO kia không còn xăng, cũng bởi vì xe xảy ra vấn đề cho nên anh ta mới miễn cường lái qua bên này muốn tìm Đổng Hiểu giúp, ai dè lại thấy Đổng Hiểu lật xe, vừa định tìm người hỗ trợ hai người Thạch Nghị cũng đã đến.
“Vậy anh lái xe của tôi đi, tôi nhớ được trạm nghỉ chúng tôi đi ra có đậu một chiếc xe cứu thương, không được thì anh quay lại đó.”
Mỗi trạm dừng nghỉ đều không cùng một dạng, chỗ đêm qua bọn họ ở vốn là chuẩn bị để mọi người qua đêm, cho nên tương đối đầy đủ, vì phòng ngừa vạn nhất, ý kiến của Anh Minh vẫn là quay trở lại thì ổn hơn.
Cho nên CEO lái xe Anh Minh lái về trạm nghỉ tìm người, Thạch Nghị cùng Anh Minh canh chừng Đổng Hiểu, phòng ngừa lại xảy ra tình huống không có ai chiếu cố.
Khoảng thời gian này rất khó chịu.
Tình huống của Đổng Hiểu theo thời gian dần trôi dường như càng ngày càng kém, ý thức vốn là mơ mơ màng màng về sau thời gian nhắm mắt càng lúc càng dài, cho dù Anh Minh không ngừng vỗ cậu ta, cũng không có biện pháp cứu tỉnh cậu ta.
“Đệch! Sao lại chậm như vậy!” Thạch Nghị có chút nóng nảy đạp vào cửa xe.
Anh Minh bên cạnh nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn Đổng Hiểu nằm một bên, lông mày liền nhíu lại: “… Con mẹ nó đây là chuyện quái gì vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...