2401

Nếu như Khấu Kinh đã chắc chắn với Anh Minh mọi thứ đã chuẩn bị tốt, dĩ nhiên là không cần anh lo lắng gì nữa.

Mãi cho đến buổi tối trước ngày khởi động mới gọi cho anh một cuộc điện thoại, báo anh ngày mai đi tham gia buổi họp báo, chuyện phía sau đến lúc đó gặp rồi sẽ nói với anh.

Dựa theo thói quen bình thường của anh, trừ phi có việc thật sự không bỏ được, bằng không thì tất cả hoạt động anh đều đến sớm hơn thời gian yêu cầu nửa tiếng.

Theo lý hẳn là đến sớm nhất.

Kết quả lần này khi anh đến bãi đỗ xe, đã có vài chiếc đậu ở đó.

Chiếc Jeep kia của Thạch Nghị thực dễ khiến người khác chú ý.

Khó trách cậu ấy sẽ đồng ý tham gia cái này…

Trong lòng thầm nghĩ một câu như thế, Anh Minh một đường dựa theo bảng hướng dẫn đi vào phòng tiệc, mới vào cửa liền thấy Thạch Nghị được mấy người vây quanh đang nói chuyện phiếm, không nói mấy câu liền cười.

Cầm một ly champange từ nhân viên phục vị đi đến cạnh cửa, Anh Minh giấu mình tránh đi mấy vòng náo nhiệt, thờ ơ lạnh nhạt uống một ngụm rượu.

Uy Trại không hổ là lão đại trong ngành, rượu chuẩn bị cho tổ chức hoạt động cũng không kém.

Thấy được lần hoạt động này mời không ít người, ngoại trừ diễn viên ca sĩ, còn có chút CEO hoặc là thành viên quản trị của các xí nghiệp, có vài người Anh Minh biết, có vài người chỉ nhìn quen mặt, số còn lại thân phận chính là giống như Thạch Nghị. Không thuộc về vòng nào, nhưng ai cũng không dám đắc tội.

Anh Minh đang uống rượu, vốn cho rằng sẽ không có ai chú ý đến anh.

Kết quả một ly còn chưa uống xong, Thạch Nghị liền cầm ly của hắn đi tới: “Sao lại kín đáo như vậy?”

“Tôi vốn cũng không thích náo nhiệt.”

Chung quanh có không ít người bởi vì Thạch Nghị đi qua bên này mà hiếu kỳ nhìn thoáng qua, mấy diễn viên đã từng hợp tác nâng ly chào hỏi.

Anh Minh cũng chỉ có thể cười đáp lại: “Sớm biết nhiều người trong ngành như vậy, tôi liền không tham gia?”

“Sao vậy, anh xấu hổ.”


Thạch Nghị nói xong tự mình cũng nở nụ cười, Anh Minh nhướng mày: “Hai chữ đó viết như thế nào vậy?”

Anh không thích nơi tụ tập người trong giới như thế này là vì nói chuyện khá phiền toái, quá nhiệt tình không tốt quá lãnh đạm cũng không tốt, dù thế nào là quan hệ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, khoảng cách này tốn sức ứng phó hơn những người khác nhiều.

Nhưng mà, lúc anh nhìn thấy người kia ở cửa ra vào, đột nhiên cảm thấy tâm tư lúc trước của mình có chút nhàm chán.

Điều tồi tệ nhất chính là gặp mặt đối tượng đã từng trở mặt ngay trên mặt bàn.

Anh gần nhất thật sự là đại vận…

Thời điểm Đổng Hiểu vừa vào cửa Thạch Nghị cũng nhìn thấy, hắn ngẩng đầu nhìn Anh Minh: “Oan gia ngõ hẹp?”

Người kia chỉ có thể nhún nhún vai: “Coi như là có duyên đi.”

Anh có dự cảm, lần hoạt động này, có lẽ sẽ không nhẹ nhàng như lời Khấu Kinh nói.

Chương trình khai mạc có một buổi họp báo tin tức, Thạch Nghị cùng tổng giám đốc của Uy Trại bị kéo đi làm khách mời khai mạc, Anh Minh đứng ở gần nhất, cách đó hai người chính là Đổng Hiểu. Lúc hai người lên bục chỉ lướt qua mặt nhau, dù sao hai người cũng không có hảo cảm.

Sau khi đám người Thạch Nghị đè xuống cái nút tượng trưng cho bắt đầu, phía dưới chính là ánh đèn flash chớp lóe, lúc Anh Minh chuẩn bị xuống bục bị truyền thông phía dưới gọi lại muốn anh và Đổng Hiểu chụp chung một bức, dù sao vừa kết thúc hợp tác, theo lý thuyết là có chủ đề để viết bài.

Trước ống kính, nụ cười của hai người cũng còn tính là tự nhiên.

Chỉ có điều lúc sau bị truy vấn chi tiết hợp tác, thái độ của Đổng Hiểu tương đối không phối hợp, giọng điệu lúc nói chuyện mang theo vài phần khiêu khích, Anh Minh không phản ứng đến cậu ta, tùy tiện ứng phó hai bên truyền thông cũng xem như có quen biết liền tìm lý do tránh đi.

Thạch Nghị bên kia đã trốn truyền thông, nhìn thấy Anh Minh đi về phía cầu thang bên kia, cũng đi qua theo.

Cách một cách cửa, lập tức an tĩnh không ít.

Thạch Nghị nhịn không được oán trách một câu: “Đệch! Như thế nào sẽ nhiều phóng viên như vậy.”

“Uy Trại muốn làm nổi hoạt động đương nhiên không thể thiếu những thứ này, tôi nghĩ cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi.’

Anh Minh đưa cho hắn một điếu thuốc, hai người tựa ở bên cạnh, cửa sổ của hành lang mở ra, gió thổi vào bên trong, có chút lạnh.


Thạch Nghị đối với lời nói của Anh Minh chỉ là híp mắt: “Tôi chỉ đơn thuần là bị tiểu tử Khấu Kinh kia lừa tới, không ngờ sẽ phiền toái như thế,” Hắn chưa bao giờ là người thích lộ diện ở trước mặt truyền thông, bởi vì chuyện của Lưu Lỵ lúc trước hắn đã không chịu nổi phiền nhiễu rồi, loại tình huống này căn bản là tự tìm khổ a.

Cố tình còn bị đẩy ra làm khách mời cho khai mạc, hiện tại muốn thoát cũng không kịp rồi.

Anh Minh có chút đồng cảm nhìn hắn, thiện ý nhắc nhở một câu: “Kỳ thật Khấu Kinh cũng lớn hơn cậu.”

Anh và Khấu Kinh mới là cùng tuổi a.

Vấn đề tuổi tác hiển nhiên là tử huyệt của Thạch Nghị, hắn dứt khoát không phản ứng với đề tài này, rít hai hơi thuốc: “Anh biết lái việt dã?”

“Không biết.”

“Không biết tới làm gì?”

Anh Minh thở dài: “Cậu tới như thế nào, tôi chính là tới như vậy…”

Nói đơn giản, đều là bị Khấu Kinh kéo vào cho đủ người, thậm chí tên kia không  nói cho anh biết Đổng Hiểu cũng có trên danh sách tham gia.

Thạch Nghị nở nụ cười: “Tôi nghe Khấu Kinh nói hoạt động này phải lập đội, đến lúc đó làm bạn đi, vốn cũng là tham gia náo nhiệt a.”

Người bên kia đồng ý rất dứt khoát: “Tôi cầu còn không được.”

Hai người bọn họ trốn ngoài hành lang nửa tiếng, lúc sau Khấu Kinh gọi điện cho Anh Minh bảo anh đến phòng họp hai người mới đi ra, phóng viên cũng đã được an bài ở phòng khác rồi, thanh tĩnh không ít.

Nói tóm lại, hoạt động này làm tổng cộng bốn ngày.

Chia thành sáu giai đoạn thi đấu, có trận đường đua khép kín cũng có chạy đường núi, lộ trình không dài nhưng cũng không ngắn, nếu như trong đó không có biện pháp đến chỗ nghỉ ngơi đúng giờ mà nói phải ngủ ngoài trời ở trong núi, toàn bộ hành trình có truyền thông phát sóng trực tiếp, nhưng vì không được phê duyệt, cho nên không thể phối hợp máy bay trực thăng.

“Trên xe có lắp GPS hướng dẫn cùng tổng đài bên này, lúc mấy cậu đè xuống nút call có thể gọi tổng đài, nếu như liên lạc không được, trong xe có một danh bạ điện thoại, trong đó có số khẩn cấp cùng với số của các xe khác.”

Khấu Kinh ở trên giải thích, phía dưới Thạch Nghị kéo Anh Minh: “Gọi nhiều nghiệp dư đến chơi việt dã thế này, không phải đang nói đùa hay sao.”


Cho rằng là du lịch đường dài hay sao, ngay cả huấn luyện cơ bản cũng không có.

Người kia chỉ cười cười: “Đây vốn chính là đang nói đùa, chỉ là dùng mạng của chúng ta để làm trò đùa cho bọn họ mà thôi.”

Kỳ thật loại hoạt động thương mại này rất bình thường, đối với tuyên truyền bên ngoài rất rõ ràng, kỳ thật rất nhiều người tham gia đều là đến hiện trường mới biết được rốt cuộc đây là muốn làm gì.

Nếu như không phải là có Khấu Kinh, trên cơ bản anh tuyệt đối sẽ không cân nhắc.

Phân tổ thi đấu là bốn chiếc xe cùng loại, việt dã chính quy đều là hai người một xe, nhưng dù sao bọn họ là vì tuyên truyền sản phẩm không phải vì tranh giành thắng thua, một người lái một chiếc là được rồi. Thạch Nghị cùng Anh Minh là một đội, cùng đội còn có hội đồng quản trị của một công ty IT và một đua xe bán chuyên nghiệp. Dù sao mỗi đội đều có một người như thế, đường đua khép kín cuối cùng là việc của bọn họ.

Anh Minh mới vừa lên xe bộ đàm liền vang lên.

—— Thế nhưng lại là Đổng Hiểu.

“Anh Minh, anh có dám cá với tôi một ván?”

“Cá cái gì a?”

“Chính là cuộc đua này, người nào thua, đến lúc đó có chơi có chịu chấp nhận một yêu cầu của đối phương.”

Đại khái là do hiện tại hai chiếc xe đều đang chạy, tiếng của bộ đàm chập chờn lại rất ầm ĩ, Anh Minh nhướng mày: “Đổng Hiểu, cậu muốn tôi cái gì nha, muốn theo đuổi?”

“Thiếu con mẹ nó nói nhảm! Anh Minh, một câu, anh dám đua với tôi không?”

Đối với sự thiếu kiên nhẫn của Đổng Hiểu, Anh Minh ở bên này cười cười, cả buổi mới trả lời một câu: “Được thôi, không phải cậu nói đua sao, vậy đua đi.”

“Được!”

Bỏ lại một câu, bên kia liền cắt tín hiệu.

Anh Minh nhìn trên GPS khoảng cách giữa mình và Đổng Hiểu, bất giác nhướng mày, sau đó bàn chân đang đạp chân ga tăng thêm mấy lực.

Chẳng được bao lâu, bộ đàm lại vang lên.

Anh nhìn màn hình cuộc gọi lóe lên một lúc mới nhấn xuống trả lời, giọng của Thạch Nghị bên kia vẫn là chập chờn: “Anh có bệnh hả Anh Minh, uống lộn thuốc? Liều mạng?”

Hiện tại bọn họ đã ra khỏi đoạn đường khép kín, chất lượng của đường núi rất kém, một khi tăng tốc độ liền khiến dạ dày người đều quay cuồng, đoạn đường này Anh Minh chỉ có tăng không có giảm tốc độ, là muốn làm gì?

Không phải anh nói bản thân không chơi việt dã sao.


Nghe thấy Thạch Nghị nói như thế, Anh Minh theo bản năng giảm tốc độ lại một chút, anh cười nói: “Không có gì, đầu óc có chút nóng cùng người ồn ào mà thôi.”

“Đổng Hiểu?”

“Ừ.”

Anh Minh vốn không trực tiếp thừa nhận, nhưng Thạch Nghị rất rõ ràng.

“Cậu ta ngốc anh cũng ngốc theo? Đoạn đường này không thể chạy như thế, anh giảm tốc độ xuống, đến chặng nghỉ ngơi đầu tiên rồi nói tiếp.”

Thạch Nghị ở bên kia dường như cũng cảm thấy tín hiệu bộ đàm không ra gì, lặp lại câu này hai lần, Anh Minh vào lúc hắn muốn nhắc lại lần thứ ba liền lên tiếng cắt ngang: “Tôi biết rồi.”

Lời này chưa dứt được bao lâu, xe Thạch Nghị liền theo kịp rồi.

Hai người chạy song song một đoạn, Thạch Nghị nhấn còi hai phát, sau đó mới vượt qua.

Chạy việt dã không phải người bình thường có thể chơi, có lẽ ban đầu sẽ cảm thấy rất kích thích, lắc lư nửa tiếng hàm răng đều nhức, nhất là lộ trình này phải chạy hơn nửa ngày mới có thể đến trạm nghỉ ngơi, đường đi đầy gian nan là có thể tưởng tượng được.

Xe Anh Minh cùng Thạch Nghị một trước một sau, nhìn từ GPS gần như là cùng một chỗ, có đôi khi Thạch Nghị lái phía trước chặn xe Anh Minh liền sẽ bị bật đèn pha, hắn nhàm chán liền mở đèn đuôi xe, hai người qua qua lại lại một hồi lại thấy nhàm.

Một đường chạy đến hơn một tiếng mới đến nơi nghỉ ngơi, Thạch Nghị tới trước, giúp Anh Minh lấy một chai nước, nhìn thấy xe anh tiến vào chỗ đỗ, liền đi qua gõ cửa xe: “Như thế nào, còn chịu đựng được”.

Người ngồi trong xe cười khổ một tiếng: “Mẹ kiếp, đây quả thật còn mệt hơn tôi đánh một quyền.”

Hiện tại toàn bộ thái dương đều rút đến đằng đông, lái trên đất bằng thậm chí có chút không thích ứng.

Thạch Nghị gõ gõ cửa xe: “Xuống đi lại một chút, có thể thoải mái hơn.”

Thời tiết đang vào hè, nhưng mặt trời buổi trưa vẫn rất độc, lúc Anh Minh xuống xe vô thức nhíu mày. Thạch Nghị đưa nước cho anh: “Đoạn đường tiếp theo còn khó chạy hơn.”

“Quả thật là lên lầm thuyền hải tặc…” Anh Minh nhịn không được lắc đầu, vặn bình nước uống hai ngụm.

Hai người bọn họ lái với tốc độ không tính là chậm, phần đông người còn bị bỏ lại phía sau, đang nghỉ ngơi với bọn họ còn có tầm hai ba người, nhưng ai cũng không quen nên cũng không có lời nào để nói, Đổng Hiểu hoặc là đã nghỉ ngơi xong chạy lấy người hoặc là chưa đến trạm, dù sao cũng không thấy đâu.

Thạch Nghị cảm thấy Đổng Hiểu người này không chỉ là có chút ngu ngốc, còn có chút thích gây sự.

Này gọi là tự tìm mệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui